Chỉ cần đúng cách thì giết một người cũng vô cùng đơn giản.
Sau khi Ninh Vũ Phi bước vào thì không thấy ai cả, xung quanh im ắng đến đáng sợ.
“Tôi tới rồi, người đâu?” Anh hét lên.
Toàn bộ công xưởng đều truyền tới tiếng vang nhưng vẫn không có ai bước ra.
"Bảo Châu? Chị Lăng Bảo Châu?" Ninh Vũ Phi bắt đầu công cuộc tìm người, dường tên sát thủ kia không có ở đây.
Nếu đó thực sự là dân chuyên thì việc không lộ diện cũng là điều bình thường.
Vì vậy, anh đi một vòng tầng một, không có ai cũng không có chỗ giấu người.
Ngay khi bước chân lên tầng hai, Ninh Vũ Phi liền thấy Lăng Bảo Châu bị trói trên ghế, trên người còn bị buộc một quả bom.
"Ưm!"
Lăng Bảo Châu bị dán băng dính bịt kín miệng nên gần như không thể nói chỉ phát ra được vài âm thanh, nhưng cũng đủ để hiểu được rõ ràng, cô ta muốn Ninh Vũ Phi rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
“Bảo Châu, không sao đâu, tôi sẽ giúp cô, cô phải tin tưởng tôi!" Anh nói.
Đột nhiên lúc này chuông điện thoại vang lên, Bạch Lăng u ám nói: "Cậu chỉ có thời gian năm phút để tháo gỡ bom, để tôi xem thử cậu có thể làm gì với món quà tôi bố trí cho này.
"
“Tôi nhất định sẽ không tha cho anh!" Ninh Vũ Phi lạnh lùng nói
Cuộc gọi kết thúc, đồng hồ trên người Lăng Bảo Châu bắt đầu đếm ngược, thời gian còn lại vỏn vẹn có năm phút.
Số dây gắn trên quả bom có tổng cộng hơn 30, 40 sợi, muốn cứu cô ta phải cắt đứt sợi dây an toàn, nếu căng thẳng mà cắt nhầm, quả bom nhất định sẽ nổ tung.
Ninh Vũ Phi nói: "Lăng Bảo Châu, hãy tin tưởng tôi!"
Anh kéo lớp băng dính trên miệng cô ta, Lăng Bảo Châu liền hét: "Ninh Vũ Phi, đi nhanh đi, mau lên, còn chần chờ gì nữa?"
"Không, tên sát thủ kia là cố ý nhằm vào tôi.
Cô vì tôi mà bị liên lụy, sao tôi có thể rời đi như thế được, tin tôi!"
Anh bình tĩnh nhìn quả bom được bọc một lượng lớn thuốc nổ, đủ để san bằng một nhà máy xi măng.
Hai người căn bản không có khả năng chạy thoát.
"Ninh Vũ Phi, cậu thật sự có thể làm được sao?” Lăng Bảo Châu hỏi.
"Sẽ không sao đâu!"
Vẻ mặt anh dần trở nên nghiêm túc, thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc chỉ còn bốn phút.
Ninh Vũ Phi cẩn thận lấy chìa khóa của mình ra, nhẹ nhàng vặn ốc vít tháo rời bảng điều khiển của quả bom.
Bên trong toàn là dây dợ chằng chịt, cực kì phức tạp.
"Ninh Vũ Phi, loại bom này mức độ vô cùng nguy hiểm, cậu không có cách nào gỡ thì nên rời đi đi, tôi là cảnh sát, dù có hy sinh thân mình cũng không sao.
"
"Im lặng!"
Anh trực tiếp mắng cô ta một cái, nhìn chằm chằm Lăng Bảo Châu rồi nói: "Cô không được nói như vậy.
Cảnh sát thì cũng là người mà thôi.
"
Đối mặt với sự nghiêm túc của anh, cô ta sững sờ một lúc, cắn chặt môi.
"Đừng nói chuyện, để tôi tập trung xem đã!"
Thời gian trôi qua, mồ hôi trên người Ninh Vũ Phi toát ra không ngừng, quả bom này thật sự khó giải quyết, không còn nhiều thời gian dành cho anh nữa.
Sau hai phút mày mò, vẫn không có tiến triển gì.
Lăng Bảo Châu vội nói: "Ninh Vũ Phi, cậu đi đi, nhớ thay tôi chuyển lời cho ba mẹ! "
"Có lời gì thì cứ giữ đấy mà nói trực tiếp với ba mẹ cô đi!"
Ninh Vũ Phi nắm lấy một sợi dây hỏi: "Tin tưởng tôi không?"
"Tôi! làm sao tôi có thể tin chứ, cậu mới chỉ là một học sinh mà thôi, vậy mà lại có mặt ở đây cùng tôi chờ chết.
"
Một người cảnh sát trước nay luôn mạnh mẽ quyết đoán giờ phút này cũng phải rơi nước mắt, cô ta thực sự bất hiếu với ba mẹ, lại chết theo cách này.
Ninh Vũ Phi cười toe toét, "Cứ tin tôi, nếu sai thì chúng ta cùng chết.
"
Chỉ còn một phút!
Chỉ cần cắt sợi dây này, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng mồ hôi của Ninh Vũ Phi vẫn không ngừng nhỏ giọt, mọi khả năng có thể xảy ra nhanh chóng lướt qua trong đầu anh.
Lăng Bảo Châu đã nhắm mắt lại, lại nghe thấy Ninh Vũ Phi nói: "Không phải cái này, để tôi tìm lại!"
“Ninh Vũ Phi, cậu nên đi đi, cậu cứ như vậy thực sự dọa chết tôi rồi.
” Lăng Bảo Châu nói.
.