Trần Ninh Cương kiêu ngạo nói: “Được rồi, tôi có được số tiền này từ việc kinh doanh.”
“Kinh doanh gì?”
“Anh không có quyền biết chuyện này, tôi sẽ không lãng phí thời gian với anh, mau để tôi đi khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi luật sư ngay bây giờ.”
“Để anh ta gọi điện thoại!” Đội trưởng bên ngoài phòng giám sát nói.
Vì vậy, một cảnh sát đã đưa điện thoại di động cho anh ta.
“Các người xong rồi, tôi không chỉ kiện Trần Đại Sơn, còn muốn kiện các người nữa.”
Vừa gọi điện thoại cho luật sư, trong điện thoại đã truyền ra âm thanh tắt máy.
“Này…” Trần Ninh Cương lại gọi lại, nhưng vẫn là tắt máy.
Thấy thế, Ninh Vũ Phi nói: “Trần Ninh Cương đã bị vứt bỏ rồi.”
Trần Ninh Cương thấy luật sư của mình không nghe điện thoại, anh ta nuốt nước bọt: “Các người chờ một chút, luật sư của tôi nhất định sẽ đến.”
Cửa mở, Lăng Bảo Châu đi vào, trong tay cầm một danh sách lịch sử giao dịch chuyển khoản và nói: “Trần Ninh Cương, anh nghĩ anh đổi điện thoại là lừa được tôi sao, một ngày trước anh vừa mới mua As2O3, ở đây vẫn còn lịch sử giao dịch.”
Vẻ mặt Trần Ninh Cương hoảng hốt, lại thấy cửa mở, liền muốn xông ra ngoài.
Rầm!
Kết quả Lăng Bảo Châu giơ chân đá anh ta vào trong, hai cảnh sát giữ anh ta lại.
Ninh Vũ Phi ngạc nhiên, không ngờ Lăng Bảo Châu cũng đang điều tra Trần Ninh Cương, và tìm ra được chứng cứ này.
Hiện tại Trần Ninh Cương không còn tiếp tục tranh luận nữa, đối mặt với chứng cứ, anh ta chỉ có thể kể lại sự việc.
Thì ra hôm đó, Trần Ninh Cương định đến quán lẩu của Trần Đại Sơn để ăn chùa thì gặp một người đang kể chuyện trúng độc.
Còn dùng ba mươi triệu làm thù lao, nếu anh ta có thể hạ độc thì ngay lập tức sẽ có sáu mươi triệu, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ có người đứng ra xử lý cho.
Để có số tiền đó, Trần Ninh Cương đã đồng ý làm, sau khi được Trần Đại Sơn tiếp đãi, liền bỏ As2O3 vào trong muối ăn.
Sau đó là do tham ăn, lại muốn ăn lẩu, đúng lúc cái nồi lẩu mà Trần Đại Sơn đã làm lại có muối ăn trộn As2O3.
Lúc này mới có chuyện phía sau, bây giờ người kia đã chạy, Trần Ninh Cương cũng bị vứt bỏ.
“Đi thôi, mọi chuyện đã rõ ràng rồi.” Ninh Vũ Phi cùng luật sư Hà rời đi.
Đi ra ngoài, Trần Đại Sơn khóc lóc thảm thiết, không ngừng cảm ơn Ninh Vũ Phi thậm chí còn muốn quỳ xuống.
Ninh Vũ Phi nhận lời cảm ơn, rồi để ông ấy về nhà báo tin an toàn.
Còn chuyện thuốc men thì không tính tới, Trần Ninh Cương có vẻ không có cách nào trả lại.
Người làm việc gì đều có trời cao chứng giám, nghe Trần Đại Sơn nói là ngày hôm đó chuẩn bị nấu một nồi lẩu, đúng lúc thấy không còn nhiều muối.
Vì thế mới lấy muối ở bên kia đổ vào, không ngờ tới lúc Trần Ninh Cương sử dụng thì chỉ còn lại lớp As2O3 ở dưới cùng.
“Cậu chủ Ninh, nếu không còn việc gì, tôi về trước.” Luật sư Hà nhìn anh bằng đôi mắt thâm quầng.
“Được rồi, về đi, vất vả cho ông rồi!”
“Không có gì!”
Một lúc sau, Lăng Bảo Châu đi ra: “Ninh Vũ Phi, thật đáng tiếc khi cậu không phải là cảnh sát, tôi giới thiệu cậu vào Học viện cảnh sát được không?”
“Đừng đừng đừng, tôi không thể làm cảnh sát đâu.”
“Biết ngay cậu sẽ nói như vậy, đi thôi.”
Ninh Vũ Phi xoa trán: “Đi đâu?”
“Vừa rồi Giám đốc sở Cảnh sát cho tôi nghỉ phép một tuần, đương nhiên là đi về nhà, hay là cậu muốn tự gọi xe về?”
“Đương nhiên là phải ngồi nhờ xe cô rồi.”
Hai người vừa mới rời đi, một người đàn ông đi ra, cầm di động nói: “Cậu chủ, mọi chuyện không thành, có một thằng nhóc đã giúp bọn họ.”
“Được rồi, cứ về trước đi.”.