Y Vương Vạn Dặm Truy Thê


“Nói thật, tôi không có hứng thú gì với vị trí của ông, hơn nữa, làm việc với người như ông, một ngày nào đó ông cho tôi một đao thì sao? Không phải lợi nhiều hơn hại sao?” Ninh Vũ Phi nhún vai.
Tiêu Quốc Khánh không cho là như vậy cười nói: “Vậy cậu phải suy nghĩ cho cẩn thận đấy, bên ngoài đều là người của tôi, cậu cảm thấy cậu còn có cơ hội sao?”
Bên ngoài quả thật đều là người của Tiêu Quốc Khánh, người của ông cụ Tiêu hoặc là bị mua chuộc, hoặc là bí mật giết chết rồi.
Đây quả thật là một vấn đề khó, nhưng bây giờ mình không phải chỉ bảo vệ một mình Tiêu Úc Tâm nữa rồi, còn có Vân Liên cũng ở trong danh sách của đối phương.
“Cơ hội là do chính mình tạo ra, ông nghĩ sao?”
Tên lính đánh thuê da đen đột nhiên dùng sức, muốn thoát khỏi sự khống chế của Ninh Vũ Phi, nhưng anh ta phát hiện sức lực của người này rất lớn.
“Mẹ nó.”
Ninh Vũ Phi cũng muốn tìm cơ hội, cho nên túm lấy cổ tên lính đánh thuê da đen trực tiếp ném qua.
Pằng pằng pằng.
Tiêu Quốc Khánh trực tiếp bắn ra, lập tức trốn xuống gầm bàn, mấy tên lính đánh thuê cũng nhấc súng lên.
“Pằng.”
Lúc này, Vân Liên cũng ra tay, cô ấy không phải là không chuẩn bị gì cả, khẩu súng nhỏ mà cô ấy giấu đi bây giờ đã có tác dụng rồi.
Một trận đấu súng bắt đầu, Ninh Vũ Phi trốn sau bàn, nói với Tiêu Úc Tâm: “Đừng cử động.”
Ninh Vũ Phi lập tức xông ra bắn mấy phát: “Pằng pằng pằng.”
Mỗi một phát đều bắn trúng đùi hoặc cổ tay của đối phương, đau đến nỗi khiến mấy tên lính đánh thuê phải tìm chỗ trốn.
“Chết tiệt.”
Tiêu Quốc Khánh nhìn Ninh Vũ Phi như bóng ma, cảm giác thấy sự sợ hãi chưa bao giờ có.
Ninh Vũ Phi ném khẩu súng hết đạn đi, cầm lấy đũa trên bàn bắt đầu phi ra.
“A.”
Đũa trực tiếp đâm vào cổ tay Tiêu Quốc Khánh làm mất năng lực bắn súng của ông ta.
Ninh Vũ Phi trực tiếp xông lên, cướp lấy súng nhắm vào Tiêu Quốc Khánh, khẽ cười nói: “Ông thua rồi.”
Những người khác cũng dừng lại, mấy tên lính đánh thuê trực tiếp chửi thề.

Bọn họ đã trải qua nhiều trận chiến vậy mà còn không thể đối phó được vối một đứa học sinh, thật sự vô cùng đen đủi mà.
Tiêu Quốc Khánh cầm cổ tay không ngừng chảy máu của mình, trong mắt tràn đầy hận ý không cam lòng.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, là ông muốn giết tôi, trách ai chứ?” Ninh Vũ Phi nói.
Một đám người bước từ ngoài vào, dẫn đầu là Thanh Long và Lý Lục Hổ, người của Thiên Hội và bang Hắc Long cũng đến rồi, bọn họ hiển nhiên đã thu dọn xong những người bên ngoài.
Bởi vì không dám trang bị một số lượng lớn súng ống, cho nên không có tiếng súng cũng là bình thường.
“Hội trưởng, cô không sao chứ?” Thanh Long hỏi.
Vân Liên không bị làm sao cả, nói: “Các người đến thật đúng lúc.”
“Vừa nhận được tin tức của cô chúng tôi lập tức đến đây, may mà không có thương vong gì.”
Lý Lục Hổ ở bên cạnh dẫn người của mình đến, đã khống chế toàn bộ mọi người lại.
Tiêu Quốc Khánh nhìn người xung quanh, ông ta biết mình thất bại rồi, hoàn toàn xem thường các thế lực ở thành phố Ngọc Trai rồi.

Chủ yếu là Ninh Vũ Phi, cậu ta mà không ra tay thì kế hoạch của mình tuyệt đối không có vấn đề gì.
“Ông cụ Tiêu, chuyện này giao cho ông xử lý vậy.” Ninh Vũ Phi ném súng sang một bên, tự mình đi uống rượu.
Ông cụ Tiêu tức giận nói: “Tiêu Quốc Khánh, tôi đã từng tha cho cậu một mạng, kết quả cậu còn muốn quay lại báo thù.

Đừng quên con trai tôi đã xem cậu là anh em, cuối cùng mới vì cậu mà chết.”
“Ha ha ha.

Đừng có bày ra dáng vẻ đều là lỗi của tôi.

Nói cho ông già khốn kiếp nhà ông, lần này coi như tôi nhận tội, nhưng ông đừng nghĩ sẽ dạy dỗ được tôi.”
Tiêu Quốc Khánh nhìn khẩu súng trên đất, chạy qua chuẩn bị nhặt lên.
Thanh Long và Lý Lục Hổ đều cầm súng, trực tiếp bắn giết chết Tiêu Quốc Khánh tại chỗ.

Truyện mới cập nhật
Thấy vậy, ông cụ Tiêu ngồi sụp xuống đất, ông ta đã mất đi đứa con trai ruột rồi, bây giờ con nuôi cũng không còn nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui