Y Vương Vạn Dặm Truy Thê


Ninh Vũ Phi vừa vội vàng chạy ra ngoài vừa lấy điện thoại ra nhìn, kết quả làm gì còn pin, sáng nay mình không chú ý cũng không sạc ở chỗ Vân Liên.
Khi ở ngoài chuẩn bị bắt taxi, đúng lúc gặp được Trầm Mặc Như.
Trầm Mặc Như bảo tài xế dừng lại, sau đó hỏi: “Vũ Phi, sao em còn chưa đi thi đấu?”
“Mặc Như, em quên mất, còn không phải đang nghĩ cách đây sao.”
“Còn nhỏ mà trí nhớ đã kém như vậy rồi.

Chị cũng đang chuẩn bị đi, lên xe đi.”
“Ây.” Ninh Vũ Phi ngồi ở ghế sau với Trầm Mặc Như.
Trầm Mặc Như nhanh chóng ngửi thấy mùi hương lạ, thuận tay kéo vách ngăn phía trước xuống, hỏi: “Sao trên người em lại có mùi nước hoa của phụ nữ khác?”
“Chuyện này...!Sao có thể chứ, nhất định là chị Mặc Như ngửi nhầm rồi.”
Ninh Vũ Phi nghĩ trong lòng, không phải mình đã mượn máy giặt khô của Vân Liên để sấy khô quần áo rồi sao, sao còn có thể ngửi ra được chứ?
“Không đúng.

Nói thật đi, loại nước hoa này của em hình như là loại cấp độ ba trăm triệu, có phải tối qua em lăn giường với con hồ ly tinh nào đúng không?”
Lời này khiến Ninh Vũ Phi xấu hổ toát mồ hôi: “Không có không có, thật sự không có mà.”
“Hừ, không nói thật đúng không? Vậy chị sẽ kiểm tra.”
Ninh Vũ Phi khóc không ra nước mắt, nhanh chóng tìm một lý do: “Là thế này, chị của em đến, cho nên em ở cùng với chị ấy, dùng máy giặt của chị ấy giặt quần áo, không tránh khỏi mùi nước hoa đúng không?”
“Em dám phá giới lăn lộn với người phụ nữ nào khác, chị tuyệt đối sẽ không tha cho em.”
“Vâng vâng vâng, không dám không dám.”
Dù sao cũng đang ở trên xe, Trầm Mặc Như không làm lớn chuyện, nếu không Ninh Vũ Phi thật sự không biết phải ngăn cản thế nào.
Cuối cùng cũng đến trung tâm thể thao lớn nhất thành phố Ngọc Trai, bên trong đã chơi đến nỗi náo nhiệt rồi, đã tiến hành thời khắc căng thẳng của hiệp thứ ba rồi.
Ninh Vũ Phi nhìn, nhóm người Trần Thành Hạo đã xuất viện rồi, đang giao chiến kịch liệt với đối thủ, hai huấn luyện viên cũng đang vô cùng căng thẳng, so sánh điểm số hình như không cần Ninh Vũ Phi phải ra tay.
“Vũ Phi, tối nay có thời gian nhớ đến tìm chị.” Trầm Mặc Như nhân lúc Ninh Vũ Phi không chú ý, hôn Ninh Vũ Phi một cái.
“Khụ khụ.

Chị Mặc Như đừng nghịch, em xuống đấy trước đã.”
Ninh Vũ Phi vội vàng rời đi, khi đang đi vội vàng lâu vết hôn trên mặt, tránh bị người khác nhìn thấy.
Đến khu nghi ngơi của sân vận động, Ninh Vũ Phi nói: “Huấn luyện viên, xin lỗi, tôi có chuyện nên đến muộn.”
“Không sao, nghỉ ngơi đi, bọn họ có thể.”
“Ừ.”
Bây giờ Cao Tử Tuấn đã hoàn toàn thay thế vị trí của Vương Kiệt, trở thành hậu vệ của đội bóng.
Trần Thành Hạo vừa rời sân nghỉ ngơi, ngồi xuống bên cạnh Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi, đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không nghe, không phải là ở cùng hai hoa khôi đấy chứ, hửm?”
“Cút, trong đầu toàn mấy ý nghĩ linh tinh.” Ninh Vũ Phi cạn lời.
“Hì hì.

Vũ Phi à, cậu phải chọn một trong hai hoa khôi của trường chứ? Tôi và Diêu Dư đã phát triển rất nhanh rồi.”
Ninh Vũ Phi nghe xong thì đấm vào ngực Trần Thành Hạo một cái, cảnh cáo nói: “Vậy cậu phải chịu trách nhiệm với người ta đấy, đừng có ăn xong chùi mép rồi đi.”
“Tất nhiên rồi, tôi chuẩn bị tốt nghiệp xong sẽ đến nhà cô ấy, hì hì.” Trần Thành Hạo vô cùng khoe khoang.
“Được đấy.”
Trần Thành Hạo cười ha ha nói: “Cậu thì sao? Thế nào, đến khi nào thì ra tay? Tôi còn muốn rủ cậu cùng đi biển nghỉ mát đấy.”
“Vừa đi xong, cậu và Diêu Dư tự mình đi đi.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, trận đấu trên sân diễn ra gây cấn và đặc sắc, tỷ số đồng đều.
Bốp.
Đột nhiên, Đỗ Đức Mạnh đang cướp bóng gã nặng nề trên mặt đất, ôm khuỷu tay mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui