Y Vương Vạn Dặm Truy Thê


Trên mặt cô lộ ra vẻ ngạc nhiên, rõ ràng mới sáng sớm đã tập thể dục về, thấy Ninh Vũ Phi dậy sớm như vậy, liền hỏi: “Sao hôm nay cậu dậy sớm thế.”
“Không sớm nữa, bảy giờ rồi.” Ninh Vũ Phi ngạc nhiên hỏi, “Mà này, không phải Vị Noãn nói bọn họ muốn tập thể dục buổi sáng cùng chị sao?
Lăng Bảo Châu nói: “Bọn họ hiện tại không cần tập thể dục, chỉ cần ngủ nghỉ thôi.”
“Chị Bảo Châu, uống ly nước đã.”
Ninh Vũ Phi nhanh chóng cầm một ly nước ấm đưa qua, Lăng Bảo Châu nhìn một cái rồi uống cạn.
“Chị nghỉ ngơi đi, em đi làm bữa sáng.”
“Đi đi.”
Lăng Bảo Châu không đề cập đến chuyện xảy ra tối hôm qua, chủ yếu là do cô cùng sự mộng du ngu ngốc của cô, sao có thể còn mặt mũi nhắc lại.
Thực ra, khi nghĩ lại Lăng Bảo Châu vẫn còn rất ngại, cũng hi vọng chuyện xảy ra đêm qua cô không nhớ gì hết.
Ba cô gái lần lượt đi xuống, ăn sáng xong cũng sắp đến giờ đi học, vết thương ở chân Lăng Bảo Châu cũng hồi phục rất tốt.
Trường học không có tiết nên Ninh Vũ Phi liền đến bệnh viện, ngũ sư tỷ cũng đến rất sớm, trong văn phòng hai người cười nói một lúc.
Ninh Vũ Phi đến bệnh viện liền đi loanh quanh xem có ai cần giúp đỡ không.
Kết quả nhìn thấy Phương Mẫn, Ninh Vũ Phi cười hỏi: “Phương Mẫn?”
“Bác sĩ Ninh, anh đến sớm vậy.”
“Hôm nay trường học không có lớp, nên tôi qua đây xem xem.

Chị cô cũng bị điều động đến đây sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Không phải đâu, chị gái tôi vẫn ở bệnh viện bên kia, tạm thời vẫn chưa bị điều động.”
“Ừm, làm thật tốt sau này phấn đấu trở thành y tá trưởng.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừm, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.”
Lúc này, một giọng nói lo lắng từ ngoài viện truyền đến: “Bác sĩ, bác sĩ, người đâu?”
Kèm theo tiếng la hét của một người đàn ông cùng tiếng khóc của một đứa trẻ, một phụ nữ đi theo sau.
Gia đình ba người rất lo lắng, y tá khoa cấp cứu vội vàng chạy lại đón người và hỏi han tình hình.
Ninh Vũ Phi cũng bước tới xem xét, phát hiện đôi mắt cậu bé đỏ hoe, như thể bị viêm.
“Con tôi không nhìn thấy nữa, mọi người mau mau gọi bác sĩ, nhanh lên, nhanh lên...” người đàn ông rống lên.
Các y tá đang rất hoang mang, bây giờ la mắng có ích gì, tốt hơn là gọi chờ bác sĩ tới.
“Bác sĩ nhãn khoa hôm nay nghỉ phép, làm sao bây giờ?” Y tá nói.
“Cái gì?” Người đàn ông nắm lấy cổ áo y tá, chuẩn bị đánh người.
Ninh Vũ Phi nắm lấy cổ tay người đàn ông nọ, bất mãn nói: “Nếu không muốn con trai ông bỏ lỡ thời gian điều trị, ông hô hào như vậy giải quyết được vấn đề gì sao?”
“Hừ hừ!” Người đàn ông hất tay Ninh Vũ Phi ra.
“Đưa đứa bé đến nhãn khoa, để tôi xem.” Ninh Vũ Phi phớt lờ người đàn ông, mà yêu cầu y tá đưa đứa trẻ vào.
Trong phòng nhãn khoa, Ninh Vũ Phi hỏi: “Đứa bé rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao mà tôi biết được, nếu biết còn đến bệnh viện tìm các người làm gì?” Người đàn ông sốt ruột trả lời.
Người phụ nữ đẩy chồng ra vội nói: “Bác sĩ, chuyện như thế này.

Chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.

Con tôi vốn rất khỏe mạnh, bỗng nhiên ngủ một giấc dậy cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Chà, hình như tôi nhìn thấy rồi.

Con trai hai người bị bọ chui vào mắt, dịch tiết làm tắc võng mạc.”
“Cái gì? Bọ chui vào mắt? Sao có thể?” Người đàn ông hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui