Ý Xuân Hòa Hợp



Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Dư Sơ cực kỳ hài lòng về thành quả lao động của Tần Hề, cô thơm (hôn) tặng anh hai nụ hôn. 

Ngoại trừ "chàng chàng thiếp thiếp" còn có thành quả thí nghiệm và thuốc mới được điều chỉnh, thế là đã bốn mươi ngày trôi qua.

Sáng hôm ấy, cô vẫn còn say sưa trong giấc mộng, làm nũng người ta, Tần Hề gọi cô cũng chẳng để ý. Anh thấy không còn cách nào khác đành xốc chăn cô lên, cởi áo ngủ cô ra, giúp cô mặc áo ngực làm từ tơ tằm có những đóa hoa li ti, thay chiếc đầm thắt eo cao, sau đó bế cô vào phòng tắm: "Sơ Sơ, đứng dậy rửa mặt nào!"  

Không thể không tỉnh, Dư Sơ hơi hờn dỗi: "Anh làm gì vậy..." 

Thấy anh ăn mặc chỉnh tề, không phải áo blouse trắng như ngày thường mà là cả bộ sơ mi trắng, không đeo cà vạt, nút thắt được cài cẩn thận tỉ mỉ, cô không khỏi tò mò: "Anh làm gì vậy..." 

"Sắp gặp ngài Tô." 

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay gặp."

Xưa nay biểu cảm của anh rất ít, giờ phút này lại có vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Dư Sơ không rõ chân tướng, trong lòng cô cũng không yên, gương mặt đầy vẻ suy sụp, lo lắng hỏi han: "Sao vậy..." 

Tần Hề hạ mắt xuống, cô gái nhỏ với vẻ mông lung suy sụp thật khiến người ta đau lòng. Anh vuốt mái tóc xoăn xõa tung của cô, không đành lòng để cô lo lắng nên nói nhỏ an ủi: "Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi." 

Chuyện bí mật lần này, ngài Tô chưa từng nói rõ toàn bộ nguyên nhân và kết quả. Tần Hề chỉ chuyên tâm với thuốc, điều đó không còn gì tốt hơn, nhưng anh lo lắng chu toàn, có một số chuyện không thể không nghĩ tới. 

Nếu ngài Tô nói không giữ lời, muốn giết người diệt khẩu thì phải làm sao đây?

Thế lực nhà họ Tô rất lớn, chuyện mà họ muốn làm thật sự quá đơn giản, tính mạng của anh và Dư Sơ chỉ nằm trong một ý niệm của ngài Tô mà thôi. 

Chỉ mong ngài Tô không phải là kẻ hiểm ác, chỉ mong mọi thứ đều do anh nghĩ quá nhiều. 

Anh lại xoa đầu cô: "Không sao đâu, đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết mà."

Ngài Tô đến vào lúc mười giờ. Tần Hề giấu Dư Sơ trong phòng, không cho cô đi ra, anh tự đi một mình.

Ngôi biệt thự này tọa lạc tại sườn núi ở ngoại ô thành phố Vân Sơn, bên ngoài là vườn dương mai*. Lúc này đây, lá cây trổ màu xanh um, quả thắm màu son điểm xuyết, mỗi một gốc cây đều đẹp đến mê người. 

*Dương mai: Quả dâu rừng, thanh mai đỏ.

"images"

Tần Hề không dự đoán được ngài Tô chỉ đến đây một mình, ngay cả vệ sĩ cũng không dẫn theo. 

So với trong tưởng tượng của anh thì đối phương trẻ hơn, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Âu phục phẳng phiu, dáng đứng thẳng như ngọc. 

"Chào bác sĩ Tần." Anh ta chủ động đưa tay ra. 

Tần Hề không nhúc nhích, chỉ khẽ gật đầu. 

Ngài Tô không thèm để ý, chuyển ánh mắt sang chiếc cặp da màu đen mà anh cầm trong tay. 

Tần Hề cất giọng nhàn nhạt: "Một tay giao tiền, một tay giao hàng, thanh toán xong tiền lẫn hàng." 

"Tôi mà thiếu tiền anh, chẳng phải sẽ thành mắc nợ bác sĩ à?" 

"Thanh toán chi phiếu."

Anh không hề lo lắng ngài Tô sẽ quỵt nợ. Danh gia vọng tộc của thành phố A, chút tiền ấy với họ chỉ là chuyện nhỏ, anh chỉ đang thử người ta mà thôi. Ngài Tô lấy ra một quyển chi phiếu, không thèm liếc mắt một cái đã vung tay điền xong chữ số: "Cho anh."

Anh liếc mắt nhìn sang: "Dư rồi."

Đôi mắt hẹp dài của ngài Tô lộ ra ý cười: "Bác sĩ Tần giúp tôi một việc lớn, coi như đây là quà mừng cho anh và cô Dư." 

Nói xong, anh ta bổ sung thêm một câu: "Bác sĩ đừng nghĩ nhiều quá." 

Một câu hai nghĩa.

Tần Hề đưa cặp da ra: "Trong này có cách phối chế thuốc, hàng mẫu, số liệu thí nghiệm, cách dùng, liều thuốc, những điều cần lưu ý và cả địa chỉ của tôi, lúc nào cần cũng có thể liên hệ." 

"ESCAPE sẽ tác động đến hệ thần kinh, không thể chữa trị được, mong ngài Tô dùng cẩn thận." 

Ngài Tô đưa tay ra hiệu OK.

Tần Hề trở lại phòng, Dư Sơ vẫn ngồi trên giường đợi anh, môi đỏ cong lên, khuôn mặt không vui. Thấy anh đã về, vẻ ấm ức trên mặt cô lập tức biến mất, cô phi như bay tới bên anh: "Anh làm gì mà không cho em đi theo vậy?" 

"Có một thỏa thuận phải giữ bí mật, em không thể đi theo." 

"Được rồi."

"Thu dọn đồ đạc, mình đi thôi." 

Ở tại nơi này lâu như vậy, đột ngột phải đi, Dư Sơ vô cùng hoảng hốt, ngơ ngác. Cô nắm tay áo Tần Hề, lôi kéo một hồi: "Nói ra có khả năng anh không tin, em đi chơi xuân bị bắt cóc, gặp phải một tên biến thái, biến thái là bá chủ học đường IQ cao, em lên giường với biến thái, biến thái thành bạn trai của em, hơn nữa tài khoản của em đột nhiên có thêm ba trăm vạn."

Anh bắt được điểm quan trọng nhất trong câu của cô một cách chuẩn xác: "Đúng vậy, ba trăm vạn đó là của em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui