Yểm Ngã Lai Thời Lộ


108
Đương kim bệ hạ đăng cơ cũng không dễ dàng gì, tuy rằng lão hoàng đế đã bị giam lỏng đến chết, nhưng vẫn rất xảo quyệt, quyết không nói ra ngọc tỷ truyền quốc đang ở đâu.

Ta trợn to hai mắt: “Vậy thánh chỉ đăng cơ của bệ hạ làm sao phong ấn?”
“Làm giả thôi.” Giọng điệu của Triệu Linh Việt rất thoải mái, nhưng nó thực sự khiến ta sợ hãi.

Làm giả ngọc tỷ, vậy mà bọn hắn cũng nghĩ ra.

“Vậy ai làm giả chứ?” Ta vội vàng hỏi, người tài giỏi như vậy chắc chắn không phải loại bình thường, nếu như rơi vào tay kẻ có dã tâm như Triệu Linh Thành, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.

Triệu Linh Việt nhắm mắt nghỉ ngơi mà không nói lời nào.

“Không phải là ngươi chứ?”
Hắn lắc lắc đầu với biên độ cực nhẹ.

“…” Ta thật không nhịn nổi mà muốn chửi người rồi.

Thảo nào, chẳng trách, trong số rất nhiều huynh đệ của bệ hạ, chỉ duy nhất Đoan vương là người không được thu hút lắm còn sống sót, hơn nữa còn trở thành cánh tay đắc lực của bệ hạ, thì ra là vậy.

“Ngươi đã giết chết lão hoàng đế, còn muốn đến đâu để tìm ngọc tỷ chứ?”
Hắn cuối cùng cũng từ từ mở mắt, trong mắt cuồn cuộn sát khí: “Ta chỉ hận, là để hắn chết quá sung sướng.”
Ta thấy tim mình đập loạn nhịp, chỉ đành ngậm miệng lại.


109
Chờ đến khi ta đã buồn ngủ, từ ngoài cửa cuối cùng cũng truyền đến một vài âm thanh lưa thưa lưa thưa.

Ta vội vàng nhảy dựng lên, nhưng nhìn thấy Triệu Linh Việt trong tay cầm một thanh kiếm, đứng sau cửa đá, chăm chú nghe ngóng ngoài cửa.

Ta nín thở và nhìn chằm chằm vào hắn.

Cách đây không lâu, hắn ta đã dùng thanh kiếm này để tự tay kết liễu người nam nhân đã ban sinh mạng cho hắn.

Ta đã không biết, hóa ra những người bên ngoài có vẻ yếu đuối và thờ ơ lại có thể giết người một cách dễ dàng như vậy, trong lòng ta vẫn còn lưu lại chút sợ hãi.

110
Dường như cảm giác được ánh nhìn của ta, Triệu Linh Việt chỉ là đánh tên người hầu kia bất tỉnh.

Ta và hắn chạy vội một đường, vốn dĩ bọn ta muốn âm thầm rời khỏi đây lúc trời sáng, nhưng ai ngờ vừa tới hậu hoa viên…
“Minh Nguyệt công chúa?”
Đó là Minh Nguyệt, nàng ta dẫn theo một nhóm người hầu và chặn toàn bộ lối ra.

Triệu Linh Việt bảo vệ ta ở phía sau, ta cúi đầu xuống, chiếc áo choàng rộng lớn che lấy mặt.

“Đoan vương điện hạ.” Giọng điệu của Minh Nguyệt rất nhẹ nhạt nhòa, nàng có vẻ không thích Đoan vương cho lắm: “Ngươi dường như vẫn chưa hành lễ với hoàng tỷ ta đây.”
Triệu Linh Việt vô cùng bình tĩnh: “Do mãi truy bắt thích khách, không nghĩ ngợi được nhiều, thất lễ rồi.”
“Truy bắt thích khách?” Minh Nguyệt chậm rãi lặp lại lời nói với giọng điệu phù phiếm: “Ăn mặc thế này muốn truy bắt thích khách? Phải chăng tên thích khách này là một cô nương xinh đẹp?”
Có một tiếng cười réo lên, ta siết chặt tay áo.

“Thật là xin lỗi.” Triệu Linh Việt bình tĩnh không hoảng.

“Vậy thì ngươi nói ta biết, cô nương này là ai?” Minh Nguyệt có chút không kiên nhẫn.

“Thuộc hạ của ta, bị thương ở mặt, sợ sẽ dọa đến hoàng tỷ.”
Hiển nhiên Minh Nguyệt không tin: “Thuộc hạ gì chứ, trong mắt được nâng niu bảo vệ như bảo bối?” Nàng ta ra lệnh cho ta: “Cởi áo choàng ra!”
Triệu Linh Việt kéo lấy ta rồi phi thân lên, nhẹ nhàng linh hoạt thoát ra khỏi vòng vây.

“Đứng lại!” Minh Nguyệt tức giận mắng: “Ngươi dám làm như vậy trước mặt hoàng tỷ của mình sao?
“Ta xin lỗi.” Triệu Linh Việt thờ ơ lạnh lùng thế này thì ta đã từng thấy qua, nhưng ta thật không biết, công chúa Minh Nguyệt lại có thái độ cao ngạo và độc đoán như vậy với hoàng đệ của mình.

Nhớ đến nàng ta ngày thường vẫn nhẹ giọng dịu dàng với ta.

Người của hoàng gia, đúng thật đều là cao thủ đóng kịch.

“Quả nhiên là con của nô tỳ, cho dù có được đầu thai làm hoàng tử…” Minh Nguyệt chế nhạo: “Vẫn không sửa được tật xấu thấp hèn đó.”
Lời nàng ta nói ra lại khó nghe như vậy, đầy sự khinh bỉ và tức giận.


Trái tim ta lỡ nhịp, vừa định quay đầu lại.

Triệu Linh Việt dường như cảm giác được động tác này, hắn chợt nắm lấy đầu vai ta, ra sức khinh công, nhanh chóng rời khỏi phủ công chúa.

111
Ta cảm thấy đau lòng trước sự nhẫn nhịn của hắn, nhiều hơn thế, còn là sự sợ hãi.

Một người như vậy, đêm qua vì chuyện của mẫu thân mà không tiếc tự tay giết chết phụ thân của mình, bộ dạng điên cuồng và bội bạc đó vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí ta, không thể nào dứt ra được.

Hắn rõ ràng là để tâm vậy, nhưng lại giả vờ như mây trôi nước chảy.

Hắn ta không phải nhu nhược, ta biết rằng, hắn nhất định sẽ không tha cho Minh Nguyệt, cũng giống như việc hắn không bỏ qua cho Tiên hoàng vậy.

Chỉ là, bây giờ vẫn chưa đến lúc mà thôi.

Tâm cơ sâu sắc như vậy, thủ đoạn hành sự một cách tỉ mỉ như vậy, cộng với một sức chịu đựng đáng kinh ngạc.

Liệu hắn có can tâm làm kẻ phục tùng bên dưới sao?
Cách nghĩ này chợt nảy ra trong đầu ta.

Ta bị chính những suy nghĩ của mình dọa sợ không ít.

112
Triệu Linh Việt đưa ta đến phủ Đoan vương, lúc này trên người ta mặc bộ y phục đen, nếu như là giữa ban ngày, ta thực sự không biết làm cách nào để trở về cung trong bộ dạng ma quái như này.

Ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy Triệu Linh Việt đang nhìn chằm chằm vào mình bằng một ánh mắt sâu thẳm, như thể không để người khác có nơi nào để trốn.

“Đang nghĩ gì vậy?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.


“A…” Ta đang muốn qua loa trả lời, thì bỗng nhiên phát hiện vết thương của hắn dường như lại bị rách ra, miếng vải quấn quanh cũng nhuộm đỏ từng chút.

“Sao ngươi lại…” Ta muốn đắp thuốc cho hắn, nhưng lại nhớ tới khoảng cách giữa ta và hắn, nhất thời có chút do dự.

Nữ tử Tây Bắc, mặc dù không quá cẩn trọng về chuyện nam nữ như nữ tử Trung Nguyên nhưng họ biết cách để tránh hiềm nghi.

Trước đây, khi nghĩ về tình bạn của ta và hắn, ta thực sự không quan tâm nhiều đến việc này, nhưng những gì anh ấy nói ngày hôm nay, khiến ta cảm thấy xấu hổ không thôi.

Ta yêu bệ hạ, ta là Hoàng hậu của bệ hạ, nhưng lại vì Triệu Linh Việt, ta hết lần này đến lần khác kéo bản thân vào những chuyện phiền phức, gian nan.

Không phải lỗi của Đoan vương, là lỗi của ta, ta không nên quan tâm đến hắn như vậy.

Bất luận là yêu hay thương hại, ta và hắn, vốn dĩ không nên thân thiết như vậy, hắn cứu mạng ta, ta nên cảm ơn hắn, nhưng cũng nên phân rõ ranh giới.

Ta không thể bị động như vậy nữa.

Có giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống trên hàng xương lông mày của hắn.

Đoan vương như thể không cảm nhận được, hắn nhìn thẳng một hướng về ta, cứ lẳng lặng không nói mà nhìn ta.

“Trán của ngươi, chảy máu rồi.” Ta cúi đầu, lui về phía sau một bước: “Gọi người đến bôi thuốc đi, Đoan vương điện hạ.”
Hắn khe khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt vô cùng ảm đạm và lạnh lẽo, không còn một tia sáng nào nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận