Yểm Ngã Lai Thời Lộ


125
Oán hận khi nhắc tới việc Nhạc Bình sắp phải gả đi xa, hai tay run run lúc châm trà.

Đáng lẽ ta nên chú ý sớm.

“Ngươi đúng là tốn nhiều công sức, vì gả cho nam nhân mà cả mặt mũi cũng không cần sao?” Ta tức giận nói.

Sắc mặt của Minh Nguyệt trở nên khó coi: “Đừng có nói như bản thân mình cao thượng vậy.

Chẳng phải lúc đó ngươi cũng dây dưa không dứt giữa hai nam nhân hay sao? Chuyện này vẫn là muội muội thành toàn cho giấc mộng của tẩu đấy.”
Ta không nhịn được nữa, sau khi nhào tới là một tổ hợp nắm đấm cộng cái tát hầu hạ.

Tay Minh Nguyệt trói gà không chặt, hiển nhiên không phải là đối thủ của ta.

Ngay lúc ta cưỡi trên người nàng ta túm tóc nàng ta liều mạng giật —
“Dừng tay!” Bệ hạ chợt xuất hiện ở cửa đại điện.

Ta nổi giận đùng đùng, lại xấu hổ không chịu nổi, đành phải ngừng tay đứng dậy.

Vẻ mặt bệ hạ lạnh nhạt, cũng không nhìn ta một cái.

“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì?Còn không mau đỡ công chúa dậy!” Kim công công giận dữ mắng mỏ tỳ nữ hoảng sợ ngây người bên cạnh.

Ta như một người ngoài cuộc, lúng túng lại mất tự nhiên đứng đờ ra.

Ta nhìn bệ hạ, ánh mắt của y ảm đạm lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn Minh Nguyệt.

Cuối cùng ngài ấy cúi đầu.


126
Cả đêm ta không thể gặp bệ hạ lấy một lần.

Na Sách cũng không biết đã đi đâu, ta thì bị mấy nha hoàn mặt mày xa lạ trông chừng, cả điện Triêu Dương cũng không được ra.

Ta vừa sốt ruột, vừa mệt, vừa thẹn lại còn ấm ức, đúng là sắp phát điên rồi.

Ta bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, cẩn thận hồi tưởng chuyện xảy ra hôm ấy.

Ta đau đầu tới phòng dành cho khách để nghỉ ngơi, Na Sách thì canh giữ bên ngoài.

Ta bị Triệu Linh Việt kéo tỉnh, phát hiện ta và hắn đều trúng thuốc.

Hình như thuốc của Triệu Linh Việt lợi hại hơn, chẳng bao lâu hắn đã mất đi lý trí.

Ta bị hắn giữ tay không thể động đậy được, đầu óc ta cũng dần dần không tỉnh táo.

Ta lợi dụng chút lý trí cuối cùng dùng hết toàn lực cắn Triệu Linh Việt.

Sau đó thì sao… sau đó thì sao đây?
Ta dùng sức gõ đầu, nhưng không nghĩ ra sao đó thế nào.

Lửa giận đan xen với mệt mỏi, ta hung tợn gạt đổ những thứ trên bàn.

Đồ sứ rơi loảng xoảng vang dội, trong đầu ta như có gì đó chợt lóe lên.

Rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

127
Tiểu Thanh len lén ném một tờ giấy vào.

Bên trên viết, bệ hạ nổi trận lôi đình, ra lệnh chém hết hai mươi nô tỳ của phủ công chúa.

Minh Nguyệt công chúa cũng bị dọa sợ, còn nói Na Sách cũng bị bệ hạ nhốt vào thiên lao.

Tiểu Thanh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phía cuối tờ giấy nàng ấy còn ghi, Na Sách tỷ tỷ có thể bình an trở về không?
Ta như rơi vào hồ băng vô tận.

Suốt cả đêm ta trằn trọc trăn trở, hồi tưởng hết lần này tới lần khác, rồi lại hối hận hết lần này tới lần khác.

Lòng ta như bị đặt trên lửa mà nướng, nước mắt như sắp chảy cạn.

Ta hận tại sao bản thân không cảnh giác một chút, hận tại sao rõ ràng trực giác của mình cảm thấy Minh Nguyệt không phải loại gì tốt mà cứ phải tham gia tiệc sinh thần của nàng ta.

Ta càng hận bản thân làm liên lụy tới Na Sách, làm liên lụy tới Đoan vương.

Tiểu Thanh không biết Đoan vương cũng dính dáng tới chuyện này nên trong tờ giấy không nhắc tới hắn, ta không biết nên vui hay nên buồn.

Minh Nguyệt vì một Từ An Triêu mà cả người thân bè bạn cũng có thể từ bỏ, tính toán đủ điều, bí quá hóa liều chỉ vì có thể gả cho y.

Ánh mắt đau xót lạnh nhạt của bệ hạ như hiện ra trước mắt.


Ngài ấy thật sự thất vọng rồi, bị muội muội ruột của mình uy hiếp ép buộc như vậy, thủ đoạn hèn hạ đê tiện như vậy…
Ta từ từ kéo chăn che mặt, âm thầm òa khóc.

128
Lúc trời tờ mờ sáng, ta thức dậy, lại thấy mảnh vỡ dưới đất vẫn chưa được dọn dẹp, ta không khỏi lại dấy thêm vài phần tức giận.

Đêm qua ta vẫn còn quá nhẹ tay với Minh Nguyệt, đáng lẽ ra nên cầm mảnh sứ vỡ rạch mặt nàng ta, khiến nàng ta không còn mặt mũi gả cho người mới giải được mối hận trong lòng ta.

Ta thở sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại, đang định kêu tỳ nữ vào thu dọn thì trong đầu chợt xuất hiện gì đó, đột nhiên thông suốt.

“Đừng…” Chóp mũi ta ngửi thấy mùi máu tanh đậm đặc mà nặng, hình như ta vừa khóc vừa kêu đừng.

Đừng cái gì… tại sao ta lại khóc?
Ta ngồi dưới đất, ánh mắt rơi vào mảnh sứ vỡ dưới đất, tiện tay nhặt một miếng lên, quan sát nó.

Mảnh sứ dày màu trắng và sắc bén, lóe sáng lấp lánh dưới ánh sáng bên ngoài, dường như còn sắc hơn dao rất nhiều.

Dao…?
Làn da tái nhợt mà sáng trong, chỉ cần nhẹ nhàng rạch một cái là máu đổ không ngừng.

Lên xuống dưới tay ai, thật sự hết dao này tới dao khác tự rạch mình.

Màu trắng là da, đỏ là máu…
Cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình như vậy, sườn mặt không hề gợn sóng như vậy.

Hắn như đối đãi với một vùng da thịt không hề có cảm giác đau đớn.

“Đừng…” Ta dùng hết toàn lực mở mắt ra.

Thiếu niên xinh đẹp rạng ngời cách đó không xa, mảnh sứ vỡ trong tay gọn gàng mà linh hoạch cắt da thịt, cánh tay máu me đầm đìa.

Hắn nhìn ta, trên môi đã mất phân nửa huyết sắc, miệng vết thương thậm chí vẫn chảy máu, nhưng hắn lại thâm thúy nhìn ta, trong mắt thâm trầm ảnh đạm.

Hắn lẫm liệt dứt khoát như thế, thậm chí ra tay không hề do dự.

“Công chúa, ngươi sẽ không sao đâu.” Hắn nói thật nhỏ.


129
Trời đã hửng sáng.

Tỳ nữ ngay ngắn trật tự đi tới, sau đó hốt hoảng kêu, “Nương nương, thế này là…”
Ta quỳ lâu nên khi đứng lên run run, cả người lạnh băng.

“Đi đi, kêu Minh Nguyệt công chúa tiến cung.” Ta nghe thấy giọng nói của mình, dứt khoát mà thấm đẫm lạnh lẽo.

130
Lúc Minh Nguyệt đến thì ta đang nhàn nhã uống trà.

“Hoàng tẩu.” Sắc mặt Minh Nguyệt không dễ nhìn lắm, nàng ta từ chối mấy lần nhưng ta vẫn kiên nhẫn chờ đến bây giờ.

Nàng ta bất đắc dĩ hành lễ.

Ta dò xét liếc nàng ta, hình như vết thương trên mặt vẫn chưa được xử lý.

“Ngươi có biết Từ An Triêu có một vị thanh mai trúc mã là Chu gia nương tử không?” Ta nói ngay vào điểm chính.

Minh Nguyệt ngạc nhiên, lập tức đáp: “Biết, vậy thì sao, nàng ta đã gả cho người khác rồi.”
Ta bị nàng ta chọc cười khẽ một tiếng: “Công chúa điện hạ, chẳng phải ngươi cũng từng làm vợ người ư?”
Trên mặt Minh Nguyệt hiện lên có vẻ tức giận, nàng ta lạnh lùng trừng ta: “Cuối cùng ngươi muốn nói gì?”
Ta lạnh nhạt gật đầu: “Ngươi có thể khiến bệ hạ hạ chỉ tứ hôn, bổn cung cũng có thể khiến bệ hạ hạ chỉ để vị Chu gia nương tử mà Trạng nguyên lang luôn mong nhớ khôi phục thân tự do.

Bổn cung còn có thể nhận nàng ta làm nghĩa muội, để nàng ta hưởng quyền lực địa vị ngang hàng với ngươi.”
Ta quay đầu nhìn nàng ta.

“Nếu ngươi không muốn trượng phu còn sống mà phải làm quả phụ cả đời thì ngoan ngoãn nghe lời ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận