Yêm Nô

Chủ lâu.

Kiều Bảo Nhi hoảng hốt cúi đầu, chờ chủ tử tính sổ.

Mạnh Diễm tiện tay vân vê tờ giấy, diện vô biểu tình trừng trừng cái đầu nó, hỏi, “Nhận quy*?” Nó nuôi mấy con rùa đều sống tốt trong ao, không phải là nó sẽ đi đặt tên cho từng con đấy chứ?

(do bé viết sai chính tả (xem chương trên đã chú thích). Ở đây anh hiểu nhầm, tưởng là em bảo sẽ về nhận lại mấy con rùa chứ không phải về ‘trình diện’ anh =)))

“Ta viết sai sao?”

“Đúng, viết sai rồi.”

“Về hủ?”

“Cũng sai rồi sao?”

“Cũng sai rồi, ngươi viết thành ‘hủ’ trong từ ‘đậu hủ’*.”

(*tiếng trung có nhiều từ đồng âm khác nghĩa nên khi nói đến từ nào, thường người ta sẽ nói nó xuất hiện trong cụm từ nào để người nghe còn biết cách viết chữ đó.)

Khuôn mặt nhỏ càng cúi càng thấp, như muốn dán luôn lên ngực. Thường ngày nó phải nhớ thực đơn, công việc chính mà Nghiêm tổng quản giao cho nó là lên thực đơn cho chủ tử, cho nên… Nó phải nhớ kĩ mặt chữ. (ý em là em thường phải nhớ các món ăn nên nhớ nhầm từ ‘phủ’ thành ‘(đậu) hủ’)

“Đưa đi?”

“Ngài đừng tức giận việc ta đưa Tiểu Cẩu Tử đi…” Cố lấy dũng khí ngẩng đầu, nhưng lại sợ chủ tử tính toán.

Khuôn mặt lo lắng của nó đều bị hắn thu vào đáy mắt, Mạnh Diễm hừ hừ, “Ngươi thật sự cho rằng ta quan tâm đến việc thiếu mất một tên nô tài? Nếu không phải thấy ngươi mệt mỏi, lén lút chiếu cố y, đừng cho là ta sẽ để Lê Sinh đưa y đến đại phu chữa trị. Bớt ngây thơ đi.”

Nghe vậy, cả người nó run rẩy, thì ra chủ tử đã biết rõ từ lâu…

“Ta một mực chờ ngươi nói với ta chuyện này, Tiểu Cẩu Tử cũng có thể bớt chịu tội.”

“…” Nó hoàn toàn không biết.

“Ta không ngờ ngươi lại đi tìm Lê Sinh, hừ!” Mạnh Diễm nhỏ nhen mà so đo tính toán, liếc liếc tiểu tử, “Thử tin tưởng ta, phải nhớ rõ ngươi là ai.”

Âm thanh rụt rè từ yết hầu yếu ớt phát ra, “Nô tài của ngài…”

“Còn nô tài?” Tiếng rống trầm thấp, như có thiên quân vạn mã ầm ầm trong đầu hắn. “Ngươi muốn ta bóp chết ngươi ─”

Nó lập tức lắc mạnh đầu, sợ đến mức hồn phi phách tán.

Mạnh Diễm duỗi ngón tay chọc chọc vào ngực nó, nói rõ ràng, “Ngươi phải hiểu cho rõ, trên thân thể của ngươi không có chỗ nào ta chưa hôn hay cắn, trên người của ngươi, mặc đều là những thứ ta đưa cho ngươi, ngươi cho là ta ăn no rỗi việc dạy ngươi học chữ làm gì? Ta muốn ngươi theo Nghiêm tổng quản học hành, không phải là vì để ngươi làm nô tài!”

Đầu ngón tay lại chọc, đâm thẳng vào vị trí trái tim nó, làm hồn phách nó chấn động phải quay về thân thể. Mạnh Diễm cười hỏi, “Ngươi nghe rõ rồi chứ? Tiểu tử đã bán chính mình?”

“Ách…” Chủ tử thay đổi bất thường làm nó hoa cả mắt, “Ta không bán mình mà…”

“Còn không có, ta từ chỗ nào đưa ngươi về?”

“Tửu… Lâu.”

Hắn hảo tâm cảnh cáo, “Sau này đừng chạy loạn nữa, kẻ xấu trên đời này rất nhiều.”

“… Đúng là rất nhiều.” Nó liếc chủ tử, xác định chủ tử cũng là người xấu, nhưng nó không có can đảm nói ra.

“Tiểu tử, ta chưa từng đuổi ngươi khỏi phủ.”

Chớp mắt ấy, nó giật mình ngây ngốc.

Mạnh Diễm cũng không giải thích, ném y phục trên tay nó đi, đẩy nó một cái,”Nhìn kĩ xem trong ngăn kéo thứ ba của tủ thấp có cái gì.”

Kiều Bảo Nhi nghe lời đi tới, do dự quay đầu. Nó sợ chủ tử lại giấu xuân cung đồ ở bên trong.

“Mau mở ra.”

Bàn tay nho nhỏ mở ngăn kéo, bỗng nhìn thấy bên trong là một chiếc hộp nhỏ, cùng với xiêm y trước đây nó đã từng mặc, trên đó còn có túi lương bổng của nó nữa…

“Đó là đồ của ta, ngài không vứt đi…”

“Ta coi nó như bảo vật mà cất giữ.” Bước thong thả đi lên, Mạnh Diễm đẩy ngăn kéo lại, cằm để lên đầu nó, nhẹ giọng nói, “Bên trong bình đó là ‘bảo bối’ của ngươi. Tiểu tử, những thứ thuộc về ngươi ta đã sớm thu hồi, nhưng ngươi mãi vẫn không phát hiện.”

Bước tường cao cao trong lòng lập tức sụp xuống một góc, rải rác mà vỡ vụn, dần dần hóa thành hư ảo…

Chủ tử không hề coi nó như yêm cẩu, cũng không phải người thay thế…

Nó ngẩng đầu, đưa tay lau lau mặt, “Bây giờ ta đã biết.”

****************************

Ngày hè nắng chói chang, Kiều Bảo Nhi đưa Tiểu Cẩu Tử ra ngoài hầm ngầm ăn uống, vầng mặt trời gay gắt làm mặt mũi hai người đỏ ửng, mồ hôi chảy ròng ròng cả người.

“Tiểu Cẩu Tử, ngươi mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi.” Nó nhớ chân của Tiểu Cẩu Tử không tiện đi lại, phải bước từng bước nhỏ.

“Tiểu Bảo Nhi, ngươi đừng coi ta là kẻ vô dụng được không.” Lưng y còn thẳng hơn tiểu Bảo Nhi.

Giây tiếp theo, Tiểu Cẩu Tử thầm kêu: ai da, ch ế t ti ệ t! Lúc trư ớ c h ạ  dư ợ c, h ạ i ti ể u B ả o Nhi b ị thương đ ế n gân c ố t. “Ngươi đem cái cuốc đến đây, tự ta cuốc đất!”

“A, có tảng đá lớn đó a, ngươi muốn cuốc đến khi nào?”

“Đi đi đi ─” Tiểu Cẩu Tử phất tay, như đuổi ruồi mà nói, “Mỗi ngày ngươi đến tận trưa mới rảnh được, lại phải bận hết nơi này đến nơi khác, ngươi giúp ta làm bao nhiêu việc, ta sẽ tự mình từ từ làm.”

Dù sao cũng không vội, y còn có thể ở lại phủ làm việc, đều là do tiểu Bảo Nhi đi cầu xin chủ tử.

Thường ngày cũng không ai tìm y gây phiền phức, y lại chỉ cần phải trồng rau củ hay cây cối gì đó, tháng nào cũng có lương bổng. Tiểu Bảo Nhi còn thu xếp một gian phòng dành cho người hầu cho y ở, ngay từ đầu khó tránh khỏi bị người khác khinh bỉ; nhưng lâu dần, bởi tiểu Bảo Nhi càng lúc càng nhúng tay vào nhiều việc ở trong phủ, mọi người cũng không dám nói nhăng nói cuội nữa.

Kiều Bảo Nhi nhờ vài tên phó dong tới mang giúp ít nông cụ đặt trong một gian nhà kho nhỏ, trong nhà kho ấy có bàn ghế, ấm chén cũng không thiếu. Tiểu Cẩu Tử nếu làm việc mệt mỏi, cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

May là chủ tử không quan tâm đến những chuyện linh tinh vụn vặt, đã đáp ứng rồi thì sẽ không can thiệp đến bất kì chuyện gì nó làm.

“Tiểu Bảo Nhi, ngươi còn không đi?”

“Buổi trưa lại đi, sau bữa trưa, chủ tử muốn dẫn ta ra ngoài vài ngày.”

“Đi đâu?”

Nó đẩy đẩy đất, túm lấy một nhúm cỏ dại vứt đi, muốn đứng dậy, “Đi thăm tiểu thư. Tiểu thư đã sinh một nam oa nhi rồi.”

Phó dong của quý phủ Tây Môn đã báo tin từ hai ngày trước, cũng đã đưa đến thiếp mời đầy tháng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ôn nhu, ấm áp.

Nụ cười ấy rơi vào đôi mắt khác, dung nhan của nó đã từng ngày mất đi tính trẻ con, hiển lộ khí chất. Sự ôn hòa của nó vô thanh vô tức mà tỏa ra xung quanh, vì sự hiện diện của nó mà mang lại sự thỏa mãn khó nói thành lời.

Mạnh Diễm bước thong thả quay về đình, cùng thuộc hạ nhàn nhã đi chơi đánh cờ, phẩm trà.

“Gia, không nhìn nữa?”

“Nhìn đủ rồi.” Hắn liếc liếc Nghiêm tổng quản bên cạnh, phân phó, “Đi chuẩn bị mã xa, phái người đến thu xếp rương y phục của tiểu tử trong phòng ta. Ta ra ngoài một chuyến, do A Lương đánh xe.”

“Vâng, chủ tử còn có gì phân phó?”

“Thời gian ta hồi phủ không chắc chắn, nhớ phải phái người cho mấy con rùa ăn, không được đụng đến bạn của tiểu tử kia. Tiểu Cẩu Tử nếu có gì sơ xuất, ta chỉ đến hỏi tội ngươi.”

Nghiêm tổng quản cười gượng hai tiếng, “Gia cứ yên tâm, mọi người đều hiểu rõ, tâm đầu nhục là người của ngài, tiểu tổ tông đó bây giờ cũng không rụt rè nữa, có bản lĩnh bắt người khác phải nghe lời rồi.”

“Ngươi cuối cùng cũng có chút cống hiến.”

Gã lén lau mồ hôi, hôm nay trời thật nóng a… “Tiểu nhân xin cáo lui.”

****************************

Rời khỏi thành thị náo nhiệt, cảnh sắc bên ngoài mã xa dần dần biến đổi, đập vào mắt là thâm sơn cùng cốc làm nó nhớ lại gia hương.

Kiều Bảo Nhi rất ngạc nhiên. Ti ể u thư cũng  ở  nơi hương dã sao?

Ngoái đầu lại, nó không nhìn ra dưới vẻ mặt yên tĩnh không chút biểu hiện gì của chủ tử đang ẩn chứa cái gì.

“Tiểu tử, ngươi muốn mê hoặc ta sao?” Mạnh Diễm tự tiếu phi tiếu.

Hách! Hít sâu một hơi, nó lập tức ngoảnh mặt đi, nhãn thần lóe ra sự hốt hoảng.

Mạnh Diễm bắt chéo chân, mũi giày chọc chọc vào tiểu tử, ngả ngớn ám chỉ, “Ra bên ngoài, ta cũng không muốn nghẹn nữa.” Làm càn mở hai chân nó ra, bộc lộ ý đồ rõ ràng.

Cắn cắn môi, tính cách xấu xa của chủ tử làm nó khó có thể đối phó.

“Lại đây.”

Khuôn mặt nhỏ hết đỏ lại trắng, Kiều Bảo Nhi nghiêng người tới gần, bỗng nhiên có cảm giác dâng mỡ lên miệng mèo.

“Sợ cái gì?” Kéo tay lại, đưa tiểu tử lên ngồi hẳn lên đùi mình.

Vùi đầu vào hõm vai nó mà cười khẽ, hơi thở nóng rực nhuộm hồng da thịt nó trong nháy mắt.

Cổ tay bị siết chặt, nó đã bị dán chặt vào lồng ngực dày rộng, dần dần đi tới nơi phát ra lửa nóng – Hô hấp cứng lại, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, nhiệt thiết phía dưới như nóng phỏng tay.

Ô… Nó khinh b ạ c ch ủ  t ử.

Bên tai lượn lờ tiếng thở dốc sung sướng, nó không thoát khỏi sự khống chế của bàn tay to, phiến tình bộ lộng (xoa nắn), đầu ngón tay ẩm ướt lướt qua nơi có cảm giác như tơ nhung, lạc thiết cứng như đá nóng đến khó tin, nhưng cảm giác lại như tơ lụa…

Đôi môi mỏng lướt qua lông mi run rẩy, khẽ cọ lên gương mặt nóng bừng, “Tiểu tử, còn đáng ghét nữa không?”

Nó hổn hển không nói nên lời, luôn luôn bị bị động tiếp nhận, không còn bài xích chủ tử, chậm rãi làm quen với tình cảm đã yên lặng phát sinh, vừa ngây ngô lại vừa hồ đồ, nhớ lại lời chủ tử đã nói: không phải khi dễ, là thích…

Hắn buông tiểu tử ra, hạ dần đầu xuống, cúi người ra hiệu cho nó cách lấy lòng, nỉ non thúc giục, “Dùng miệng…”

Như bị thôi miên, mở đôi môi ra nuốt dục vọng của hắn vào. Đầu nóng hừng hực, khuôn mặt nhỏ nhắn bị một đôi tay ôm chặt; hô hấp càng lúc càng gấp, theo lời dụ dỗ trầm thấp, khuôn miệng ẩm ướt nóng ấm ra sức lấy lòng người kia.

Tiểu tử này thật ngoan… Ngoan ngoãn vừa mút vừa liếm, mặc dù hơi ngốc nhưng cũng đủ để làm hắn điên cuồng.

Mạnh Diễm rũ mắt, cảm thấy mỹ mãn thở dài, “Ta thua trong tay ngươi, có chết cũng cam nguyện.”

Mở to mắt, Kiều Bảo Nhi phản ứng chậm nửa nhịp, chưa kịp hiểu lời chủ tử nói.

Tuấn nhan áp sát, ngón tay xoa xoa lên đôi môi sưng phồng, mở miệng giam nó lại, làm ra hành động thân thiết chỉ thuộc về hai người.

“Ân…” bàn tay nho nhỏ níu chặt vạt áo, ngây ngô, đến khi đã hoàn hồn lại thì người đã ngồi lại trên đùi chủ tử, mặt ấp vào hõm vai hắn, cảm giác khô nóng trong người đã dần biến mất.

Mạnh Diễm vẻ mặt biếng nhác ôm lấy tiểu tử chỉ thuộc về hắn, khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng là bảo bối vô giá, hắn phải trăm phương ngàn kế tính toán – … Ít nhất hắn muốn người này phải ở bên cạnh mình năm mươi năm!

*****

Kiều Bảo Nhi bước xuống mã xa, khi nó thấy gia hương quen thuộc, kia là mấy căn nhà bằng gỗ, kia là đám đệ muội chạy nhảy bên ngoài, một đứa trong đó té ngã.

Nó lập tức chạy lại ôm lấy Ngũ Oa, phủi phủi bụi cho con bé, dỗ dành, “Đừng khóc…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đã dí sát bên cái đầu nhỏ, khóc không thành tiếng.

Mắt to nháy a nháy, cái miệng nhỏ không ngừng khóc thút thít, kinh hô một tiếng, “Đại ca ca!” Âm thanh giòn giã lại non nớt nhõng nhẽo, con bé ôm chặt lấy đại ca ca không buông.

Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Oa toàn bộ đã vây quanh nó, vừa nhảy vừa hét, “Đại ca ca đã trở về ─”

“Nương ─ đại ca ca đã trở về!” Nhị Bảo nhảy vào phòng, gặp người liền hét, “Nương, đại ca ca đã trở về!”

Kiều đại nương thu một đống xiêm y, đang muốn trở về phòng cất, nhẹ buông tay, ném xiêm y chạy ra ngoài cửa, “Bảo Nhi ─”

Trái tim, nảy lên loạn xạ.

Khuôn mặt nhỏ trưởng thành ngẩng lên, ngưng lại ở nương đã dứt bỏ nó ở thành lúc trước. Vẻ mặt ngăm đen vẫn như trước, thân ảnh chạy lại đây càng lúc càng không rõ. Kiều Bảo Nhi ôm Ngũ Oa đứng một chỗ, lúc này đã không còn thấy rõ hình dáng nương.

Kiều đại nương tiến lên, ôm chặt lấy hài tử. Hài t ử  c ủ a bà r ố t c ụ c tr ở  v ề, đã tr ở  v ề.

Tâm đầu nhục bị bà hi sinh đã trở lại bên người, Kiều đại nương ôm chặt lấy nhi tử, vui mừng thay thế tất cả. Vô luận hài tử có thể kiếm tiền hay không, có tiền đồ hay không, nó trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…

Hô một tiếng, “Nương…” Nó nghẹn ngào.

Kiều đại nương ôm lấy mặt hài tử, chăm chú nhìn người hơn một năm không gặp, nó không còn giống đứa trẻ trong trí nhớ của bà nữa.

“Con khác nhiều quá.” Bà lau đi nước mắt trên mặt nó.

“Ca ca đã trở về.” Nhị Bảo ngẩng đầu, níu lấy y phục của ca ca, tinh tường phát hiện ca ca không còn giống trước đây nữa.

“Ca ca ăn mặc thật đẹp.” Giống như thiếu gia nhà địa chủ đã rời đi trước đây. Tam Bảo quay đầu lại, chú ý tới một người nam nhân đứng ở cách đó không xa, phía sau còn có một chiếc mã xa.

“Ca ca phải giúp muội buộc tóc.” Tứ Oa kéo kéo vạt áo ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đầy vẻ cầu xin.

“Được. Ca ca sẽ giúp muội buộc tóc.” Cúi đầu nhìn, nó cười cười.

Vừa ngẩng đầu, viền mắt phiếm hồng nhìn thẳng vào chủ tử, đến lúc này nó mới hiết, thì ra chủ tử đưa nó về quê.

Tâm trạng rất cảm kích, nó hét to, “Cảm tạ ngài.”

“Cảm tạ cái gì.” Hừ nhẹ, Mạnh Diễm nhìn về phía hàng mướp bên cạnh khóm trúc, tiểu tử cũng trồng trong phủ như vậy.

“Bảo Nhi, người ấy là ai vậy?”

“Chủ tử.”

“Là quan lớn a.” Kiều đại nương kinh sợ, đời này chưa thấy việc đời, cũng không hiểu cái gì là cấp bậc lễ nghĩa.

Bà lung tung lau nước mắt, “Ta chạy vào nhà thu dọn xiêm y, con dẫn người vào nhà ngồi.”

Kiều Bảo Nhi ôm Ngũ Oa, đến gần chủ tử.

Phía sau là một đám đệ muội, ai cũng không hé răng, chỉ có đôi mắt to nhìn chăm chăm vào nam nhân quý phái, ăn mặc đẹp đẽ, đúng là kẻ có tiền.

Mạnh Diễm nhìn đứa trẻ nó ôm trên tay, bên cạnh là mấy tiểu quỷ vây quanh, không nhúc nhích, tùy ý cho bọn chúng nhìn ngắm đánh giá.

“Là ngươi đưa ca ca về nhà sao?”

“Ngươi có mã xa.”

“Hoàng bá bá bên cạnh có ngưu xa (xe bò:D).”

“Ngươi có không?”

Mạnh Diễm trầm mặc, lười ứng phó với mấy đứa nhãi này.

“Chủ tử, mời theo ta vào nhà ngồi.” Không hiểu, cũng không dám nhìn chủ tử, nó ôm Ngũ Oa đi trước.

Mạnh Diễm ngẩn ra, bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé kéo kéo vạt áo hắn, tiếng nói thanh thúy cất lên, “Ngươi có ngưu xa không?”

Tứ Oa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn lên, vạn phần chăm chú nhìn hắn.

Hắn lại sửng sốt, ngẩng đầu liên hô to, “Này ─ tiểu tử kia, đừng có ném mấy hài tử bẩn thỉu này cho ta!”

Bàn tay nhỏ bé mềm mại thả ra, cái miệng nhỏ mếu máo, xoay người nắm lấy tay nhị ca. Bé không thích ngư ờ i l ạ  hung d ữ  này a!

Bốn tiểu quỷ vô cùng ăn ý bỏ đi, Mạnh Diễm sững sờ ở tại chỗ, sau đó “Sách” một tiếng gầm nhẹ, “Ta không có ngưu xa!”

“Nga.”

*****

Kiều đại nương bận trong bận ngoài, mang ra rất nhiều món ăn, tiếp đãi khách nhân tôn quý trong phòng; về phần mấy hài tử, đêm nay phải chen chúc trong phòng ngủ chính, Nhị Bảo và Tam Bảo ngủ ở nông xá.

Nếu đại nhi tử là nô tài của người ta, nên tùy thời hầu hạ. Kiều đại nương nói nhỏ với nó, Kiều Bảo Nhi cũng không dị nghị.

Bởi gian phòng quá nhỏ, Kiều đại nương đến nhờ hàng xóm, xin nhường lại một căn phòng cho A Lương ở tạm. Nơi ăn chốn ở cho một đám người cuối cùng cũng dàn xếp thỏa đáng.

Chủ tử an vị trong một gian, khí thế trời sinh vô luận thế nào cũng không phù hợp ở nơi hương dã thế này, nhất là trong căn phòng đơn sơ mộc mạc, càng lộ rõ vẻ cách biệt một trời một vực.

Kiều Bảo Nhi chốc chốc lại bưng trà đưa nước, chốc chốc lại quay quanh đám đệ muội để tránh quấy nhiễu chủ tử.

Tiểu tử như cố gắng tránh xa hắn, Mạnh Diễm chăm chú nhìn từng động tác nhỏ của nó, ngoại trừ ứng phó với mấy tiểu quỷ không có vẻ gì là sợ hắn, hắn cũng cảm thấy rất lạ lẫm với sinh hoạt bình thường của nhà này.

Đến đêm, đa đám hài tử trở về, gương mặt thành thật không khác gì những người nông dân khác, thái độ thì giống hệt Kiều đại nương, cũng là kính sợ hắn.

Hắn đến, không thể nghi ngờ chính là làm người khác chú ý.

Ngoài cửa, từ khi hắn vào cửa, hàng xóm xung quanh chốc chốc lại đi ngang qua, chính là bởi vì thấy tò mò mà ghé lại lén nhìn.

Hắn cũng không quan tâm thân phận của mình có bị lộ ra ngoài hay không, nguyện ý vì tiểu tử kia mà chịu thiệt. Bữa tối cũng không phải là sơn trân hải vị gì, người dưới quê cũng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, trong nhà lúc nào cũng có tiếng huyên náo của mấy tên tiểu quỷ, bên tai cũng khó mà thanh tĩnh được.

Đây là hoàn cảnh xuất thân của tiểu tử, hắn tốn thời gian đến đây tìm hiểu, cũng làm thỏa mãn tình cảm nhớ nhà của nó.

Kiều Bảo Nhi đun nước nóng, chuẩn bị tất cả xong liền gọi chủ tử đi tắm.

Mạnh Diễm đi theo sau nó, quan sát phòng tắm đơn sơ sau trù phòng.

Dụng cụ tắm rửa vừa nhìn đã biết là mới mua, trong dục dũng đầy nước nóng, trong phòng tắm nhỏ hẹp đầy hơi nước, tiểu tử đã móc xiêm y dùng sau khi tắm rửa lên phía trên vách ngăn.

Mạnh Diễm lập tức khóa cửa, ra lệnh như đương nhiên, “Cởi xiêm y ra, tắm với ta.”

Thình lình quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn khó nén ý kinh hoảng, nhẹ giọng cầu xin, “Đừng… làm…”

Nó chậm rãi tiến lên, cởi áo tháo thắt lưng cho chủ tử, nhưng vẫn thấp thỏm không ngớt.

Trong cái đầu nhỏ của nó tràn đầy hình ảnh làm người khác khó có thể hít thở. Chủ tử chỉ cần có hứng, từ trước đến nay luôn là ta cần ta cứ lấy.

“Ngươi sợ người nhà biết được?” Khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt tuấn dật lộ ra vẻ tà khí.

“Ân.”

“Sợ, có thể thay đổi được sự thật sao?” Đôi môi mỏng nói rõ từng từ từng từ bên tai nó, “Thân thể ngươi đã là của ta từ lâu, chẳng lẽ ngươi quên, ngươi đã mở to miệng lấy lòng ta thế nào trên xe ngựa?”

Oanh! Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ bừng.

Mạnh Diễm ngẩng đầu cởi bỏ y khấu của nó, sờ soạng trên thân thể run rẩy của nó, xấu xa nhắc nhở, “Ta muốn ngươi mở chân ra, ngươi sẽ mở, không hề bài xích, không phải sao?”

Cả người nó càng run hơn, cắn môi ẩn nhẫn xung động trong lòng – nếu trong tay nó có cái đế cắm nến ở đây, nó nhất định sẽ đập cho chủ tử hôn mê bất tỉnh.

Mâu quang chợt lóe, Mạnh Diễm sờ đến hạ phúc tiểu tử, chậm rãi cởi bỏ y liêu ở đó, đồng thời cũng ngồi xổm xuống.

Lưng Kiều Bảo Nhi đè lên tấm ván gỗ, không hề phản kháng, mặc hắn cởi bỏ ràng buộc; một ngọn nến treo ở góc chiếu rọi thân ảnh hai người. Ô! Nó che miệng, một chân gác lên đầu vai chủ tử; chủ tử vùi đầu vào chỗ tư mật của nó. Chủ tử luôn nói được làm được, nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.

Khẽ đẩy đầu hắn ra, nỗi sợ người nhà biết được đã thay thế cơn sóng sung sướng, “Bỏ… ra…”

Hàm răng nhẹ nhàng cắn lên dư thế nó, Mạnh Diễm nghe lời buông nó ra. “Đừng quên ngươi là ai.”

“Ân… Không quên.”

Hắn nâng mặt nó lên, vô cùng thân thiết mà hôn nó.

“Cũng đừng quên ngươi dùng cái gì đổi lấy cuộc sống cả nhà ngươi.” Hắn kiên quyết cọ cọ vào nơi không trọn vẹn, muốn cướp lấy tự chủ của nó.

“Ta cũng chưa quên…” Bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy chủ tử, tiếp nhận lời nhắc nhở chuyên chế bá đạo. Nó là ai…

“Tiểu tử, nghìn vạn lần đừng quên ta không coi ngươi như nô tài mà đối đãi.”

Một câu thì thầm ôn nhu này đã làm nó nhớ lại một chữ mà nó đã học – Diễm…

Tên húy của hắn, không hiểu, luôn luôn vô pháp miễn cưỡng gọi ra miệng.

************************

Giường bằng ván gỗ trong phòng ngủ, Mạnh Diễm khó có thể ngủ được.

Chống tay nâng cằm, ngón tay cuốn cuốn tóc tiểu tử, nheo mắt nhìn chằm chằm khung cửa sổ bằng gỗ, ở đó có một cái bình trong suốt, tỏa ra quang mang vàng rực.

Buổi tối, hắn vì tiểu tử kia mà bắt đom đóm, bên cạnh là bốn tiểu quỷ vây quanh hắn vừa nhảy vừa hét thật lợi hại.

Không hiểu thế nào, dường như Tứ Oa rất thích nắm xiêm y của hắn, cứ xách con bé ra xa là y như rằng, chỉ chốc lát sau con bé đã lại dính lấy hắn.

Trước khi ngủ, ở đại thính, tiểu tử tết tóc cho Tứ Oa, Ngũ Oa; còn dạy cho Nhị Bảo, Tam Bảo cách bắt dế, làm sao để nhận biết từng con. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hiện ra ý vị sủng nịnh không chút kìm nén làm người ta thấy thoải mái.

Hắn, rốt cuộc là có bao nhiêu trọng lượng trong lòng tiểu tử?

Rũ mắt, Mạnh Diễm ôm tiểu tử. Cho dù trời có nóng, hắn vẫn lưu luyến nhiệt độ vốn thấp của nó.

Mãi đến khi trước khi bình minh đến, Mạnh Diễm mới có thể ngủ được, hoàn toàn không hề cảm nhận khi tiểu tử tỉnh lại trong lòng mình, nhẹ chân nhẹ tay chuồn tới cửa. Đến khi nó phát hiện việc hắn làm, đúng là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

“Bảo Nhi, nương không biết chữ, con đến đây nói cho đa nương, rốt cuộc tờ giấy con gửi cho chúng ta này là cái gì?”

Kiều Bảo Nhi nhận lấy tờ giấy, lại nghe đa hỏi, “Tờ giấy này, ta và nương con nhìn trái nhìn phải, nhìn sao cũng không thấy giống ngân phiếu. Con lại bảo người ta dặn chúng ta phải cất cho kĩ, không được để lộ ra, chúng ta cũng không dám cầm đến hỏi lão Trương biết chữ a.”

Nó giật mình, thấy trong tay nương cầm một túi gấm, nó không hề nhớ nó nhờ người mang cái này về.

Bên trong phòng, ba người đều hoang mang.

Kiều Bảo Nhi mở tờ giấy ra, đọc kĩ trên đó viết cái gì, dần dần hai tay không ức chế được mà run run, “Đây là khế đất…”

“Khế đất?”

“Ở đâu ra?”

“Con làm sao có…”

Kiều đại nương giật mình, “Rõ ràng là con nhờ A Lương mang về a.”

“Con chắc chắn có nhờ A Lương mang lương bổng về, nhưng mà…” Nó cũng không biết phải giải thích cho đa nương thế nào về việc khế đất này chính là do chủ tử đưa cho.

“Có… có mấy chữ con xem không hiểu… Con đi hỏi lại chủ tử.”

Nháy mắt, nó mang theo khế đất chạy vào phòng. Mở cửa phòng, những lời muốn nói bỗng dưng biến mất.

Chủ tử còn đang ngủ… Việc này không thể là thật. Chủ tử lại ngủ trong phòng, giường là mấy tấm gỗ.

Nhưng tiếng hít thở đều đều nhắc nhở nó rằng: đây không phải là mộng, chủ tử đưa nó về nhà, không hề báo trước mà muốn dành cho nó một phần kinh hỉ.

Đóng cửa lại, Kiều Bảo Nhi ngồi bên mép giường, ánh mắt rơi xuống khế đất, lạc khoản giấy trắng mực đen đều là tên nó.

Dần dần để lộ một phần sự thực, ánh mắt nó không tự chủ được mà dán lên đường nét chủ tử, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt tuấn dật có vẻ nhu hòa. Thời gian bất tri bất giác trôi qua, một đôi mắt thâm thúy mở ra, nó lại thấy hoảng hốt, ngoảnh mặt đi, muốn tránh khỏi đường nhìn kia.

“Tiểu tử, tỉnh lại từ khi nào?”

“Một lúc lâu rồi.”

Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một cái đầu tròn lộ ra, đúng lúc bắt gặp người ngoài kia đang nhìn lén.

“Ca ca ngồi ở trên giường.”

“Nương chờ ca ca đi ra.”

“Cha phải ra ruộng rồi.”

Ngũ Oa vóc dáng thấp bé, chen giữa huynh trưởng và tỷ tỷ, nhảy nhảy lại vẫy vẫy tay, cái miệng nho nhỏ gọi to, “Ca ca và đại ca ca mau ra đây ăn.”

“Bọn nó thực ồn ào.” Mạnh Diễm tức giận nói, “Hài tử sinh nhiều vậy làm gì? Quấy nhiễu người sao?”

Dựa lại xuống giường, thoáng nhìn tờ giấy tiểu tử đang cầm trong tay, “Đó là cái gì?”

Kiều Bảo Nhi ngoảnh đầu lại hỏi, “Chủ tử cho ta phần đất này sao?”

“Ân.”

“Vì sao?”

“Bởi vì lúc ngươi bị bắt đi, ta đã phái người đến đây tìm một chuyến, nhưng không tìm được tung tích của ngươi. Ta đoán sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hồi hương, vì vậy liền bắt tay vào làm phần đất này dưới danh nghĩa của ngươi. Đợi đến kì hạn thuê đất hàng năm, cha ngươi có thể quyết định tự mình trồng trọt hoặc cho người khác thuê lại phần đất này đều được.

“Nói chung nơi đây có ta che chở, bất luận thế nào, cả nhà ngươi đều có thể an ổn sống qua ngày. Ta muốn cho ngươi ở lại nơi ta có thể dễ dàng tìm thấy, không cần phải lưu lạc bên ngoài, để ta khỏi phải nóng ruột nóng gan.”

“Thế nhưng ngài đã tìm được ta, hà tất phải…”

Hắn đánh gãy lời từ chối của nó, “Tiểu tử, ta đương nhiên sẽ không cho không.” Vẻ mặt hắn lộ vẻ tính toán cười cười, lập tức đứng dậy, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta phải hoa mắt.

Sập! Đóng cửa sổ lại, cũng khóa luôn cửa phòng, hắn xoay người đẩy tiểu tử lên giường.

A! Nó hít sâu một hơi, chịu đựng sức nặng của chủ tử ở sau người.

Mạnh Diễm cởi y liêu của nó ra, vuốt khẽ mông nó, cũng không muốn mình phải nghẹn lâu, cho dù bên ngoài có một đám tiểu quỷ ồn ào chết người bên ngoài cũng thế.

“Tiểu tử, ta muốn ngươi làm bạn bên cạnh ta, không phải đùa giỡn.”

Nó nắm chặt khế đất, tay che miệng, cả người không thể khống chế mà run rẩy.

Mạnh Diễm vừa cởi xiêm y vừa nói, “Có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng cuộc sống của người nhà nữa.”

Khí tức ấm áp lướt qua nơi giữa hai chân khiến nó cảm thấy tê dại. Ô! Nó cắn môi chặt đến mức chảy máu.

“Tiểu tử, ta muốn ngươi làm bạn bên cạnh ta năm mươi năm.” Ngón tay gãi khẽ nơi riêng tư của nó, khế đất ấy chẳng qua chỉ là cái cớ cho hắn cầu ái. “Nguyện ý không? Đặt thời gian năm mươi năm của ngươi bên ta?”

“Năm mươi…” Quá nhi ề u năm…

“Tiểu tử, có nguyện ý không?” Hắn nhẹ nhàng cắn cắn cái mông trắng nõn, tham luyến thân thể nhỏ nhắn cân xứng.

Không hề có lực chống đỡ, lý trí cũng không cách nào tính xem năm mươi năm ấy rốt cuộc có bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày, đến lúc đó nó sẽ bao nhiêu tuổi…

“Nói với ta đồng ý.” Tay vòng qua trước người nó, khẽ vuốt lên vết thương không trọn vẹn. Hắn muốn dùng quãng đời còn lại để bù đắp nỗi đau mà nó phải chịu.

“Tiểu tử, mau nói đồng ý.” Hắn nhẹ giọng giục lần nữa.

Cố gắng lấy lại một phần lý trí, đôi mắt mờ mịt nhìn khế đất trong tay, như một cuộc buôn bán đổi chác. Nó không muốn…

Bàn tay nho nhỏ buông rơi khế đất. Sự thân thiết giữa nó và chủ tử, nó không muốn lấy tiền tài đến cân nhắc, không muốn lấy cuộc sống của người nhà đến trao đổi. Nó cam tâm tình nguyện làm bạn bên cạnh hắn, hầu hạ hắn.

“Diễm…” Khuôn mặt dựa vào ván giường đỏ ửng, nó không chịu nói đồng ý nhưng lại gọi tên hắn.

Tiếng nói có chút lanh lảnh, run run, giống như tự nhiên mà bật thốt cái tên thân mật.

Mạnh Diễm giật mình ngơ ngẩn hồi lâu.

Kiều Bảo Nhi níu chặt gối đầu, lại nức nở gọi một tiếng, “Diễm.”

Một lúc sau mới hoàn hồn lại được, tuấn nhan lộ ra nụ cười sung sướng. Không cần phải hỏi lại, tiểu tử đã cho hắn đáp án.

Nhoài người nâng gương mặt còn đang ngượng ngùng của nó, hôn lên mặt nó, Mạnh Diễm phủ lên phía sau nó, lần này đối đãi với nó đặc biệt ôn nhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui