Yêm Nô

Bắt đầu mùa đông, bông tuyết bay tán loạn, cảnh sắc chìm trong màu ngân bạch.

Kiều Bảo Nhi kéo thấp mũ lông, từ trên cao quan sát cảnh phố xá bên dưới, nhớ lại lúc lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, giờ lại đang an ổn ngồi trước người chủ tử. Chủ tử theo lời, dẫn nó tìm trù tử đại thúc ngày xưa.

Mạnh Diễm cho ngựa chạy chầm chậm, gần buổi trưa rốt cục cũng đến Dương Ký thực tứ.

Kiều Bảo Nhi ôm cánh tay chủ tử, trượt người xuống ngựa, đứng ở bên đường chờ đợi.

Liếc vào trong thực tứ, ánh mắt trở lại trên khuôn mặt tiểu tử, Mạnh Diễm cảnh cáo trước, “Tiểu tử, thấy Dương trù tử cũng không được lục lại nợ cũ trước đây với ta.”

Kiều Bảo Nhi khó hiểu, “Lục lại nợ cũ gì?”

Mạnh Diễm nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhảy xuống ngựa, dắt ngựa tới một bên rồi quay lại, cùng tiểu tử đi vào.

Dương Tam Điển vừa nhìn thấy người tới, lập tức sợ tới mức hai chân như nhũn ra, há to miệng, lời tiếp đón lại ngạnh trong cổ họng, không phát ra được.

Mạnh Diễm không để ý đến phản ứng của Dương chưởng quỹ, ánh mắt sắc bén quét qua thực tứ, thấy thực khách ít ỏi không có mấy người. “Tiểu tử, sinh ý ở đây không tốt lắm.”

Kiều Bảo Nhi vốn không biết chủ tử đã mò tới thực tứ tính toán, làm cả thành náo nhiệt xôn xao.

Nhìn quanh bốn phía, đã gần trưa nhưng thực tứ có vẻ rất vắng.

Mạnh Diễm cúi đầu, tùy ý tiểu tử sờ soạng trên người mà chậm rãi cởi áo choàng xuống.

“Chủ tử muốn ăn cái gì?” Kiều Bảo Nhi ôm áo choàng, ngẩng đầu nhìn chiêu bài trên tường. Lúc trước không biết những cái tên trên thực đơn, giờ nó xem đã hiểu.

Mạnh Diễm ngẩng đầu nhìn, không muốn ăn uống. Nhìn xuống kẻ đang nhìn lên – tiểu tử này càng lúc càng ngon miệng, hắn không e dè mà nói, “Còn cần phải hỏi sao? Ta muốn ăn ngươi.”

Bịch! Dương Tam Điển trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

Kiều Bảo Nhi cắn cắn môi, xấu hổ vì ngôn từ của chủ tử. Nó đi vào bên trong, che giấu vết ửng đỏ trên khuôn mặt còn vương nét trẻ con.

Mạnh Diễm nghiêng đầu liếc trong quầy, hừ hừ, “Ngay cả khách nhân tới cửa cũng sẽ không tiếp đón, khó trách sinh ý kém.”

Tùy tay ném một túi ngân lượng, hắn phân phó tiểu nhị, “Thực tứ này ta bao, ngươi ra ngoài cửa canh giữ, không cho bất kì ai bước vào.”

Tiểu nhị nghe vậy, không dám không theo, ngoài miệng liên tục nói, “Vâng vâng vâng…” Cố thu hết can đảm đi qua bên người nam tử, ra đến ngoài cửa rồi mà còn muốn bỏ chạy.

Tiểu nhị run rẩy cả người, cực kì sợ trù tử lại gặp chuyện không may, thực tứ này rốt cuộc không chịu nổi những lời ra tiếng vào của mọi người nữa.

Mạnh Diễm không nhìn các thực khách giật mình thế nào, thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, hình thành khí thế tự nhiên khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Bất quá thời gian chỉ là một chén trà nhỏ, các thực khách như nuốt chửng đồ ăn, dùng cơm xong không ai còn muốn lưu lại lâu, cả đám vội vàng rời đi.

Trong trù phòng, Nguyên Kế phát tiết bất mãn, “Đều là sư phụ lúc trước không nghe khuyên bảo, xen vào việc của người khác!” Y phẫn nộ, cũng không quản Tiểu Bảo Nhi nghe xong sẽ có cảm giác gì. “Sau khi sư phụ bị thương, thực tứ không thể không đóng cửa, chờ thương thế của ngài khỏi hẳn, thực tứ khai trương lần nữa thì sinh ý lại xuống dốc không phanh, đến nay còn phải miễn cưỡng duy trì.”

Bỏ khăn lau xuống, Nguyên Kế đạp dũng tử một cái, chạy ra ngoài cửa hít thở.

Kiều Bảo Nhi ngồi trên ghế dài, sợ run một lúc lâu, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào trù tử đại thúc, phút chốc cũng không biết nên nói cái gì.

“Tính tình của y là thế, ngươi đừng trách y.” Dương trù tử miễn cưỡng lộ ra nụ cười, muốn che giấu tình cảm của hắn và đồ nhi sớm đã có rạn nứt. Từ sau khi bị thương, hai người nói chuyện ngày càng ít, hắn biết trong lòng đồ nhi có oán hận.

“Đều là ta gây cho các thúc phiền toái. Trù tử đại thúc, thực xin lỗi.” Kiều Bảo Nhi áy náy cúi đầu, đến giờ này nó mới biết, chủ tử đã bắn mù con mắt trái của trù tử đại thúc.

“Ngươi không làm sai cái gì, có gì mà phải xin lỗi.”  Dương trù tử xoay người, tới cái giá lấy chút nguyên liệu nấu ăn, gia vị; động tác lưu loát xào rau, vừa vội vừa nói, “Tiểu Bảo Nhi, mắt ta bị mù là gieo gió gặt bảo. Với tâm, ta không thẹn. Nhưng đứng trên chữ ‘lý’, đúng là trước đây ta không trung thành với chủ tử. Lúc trước là ta lừa gạt ngươi, cũng gây phiền phức cho Nguyên Kế.”

“Trù tử đại thúc, ta không phải đến tra tìm căn nguyên.” Kiều Bảo Nhi vội vàng buông áo choàng, cởi noãn cừu, đi lên giúp đỡ.

Hai người đứng bên cạnh bếp, Kiều Bảo Nhi chốc chốc lấy chén đĩa chốc chốc lại vội vàng rửa sạch cá, xát muối. Nhân lúc này, trù tử đại thúc hỏi nó tình hình gần đây, nó cũng không chút nào giấu diếm.

“Chủ tử đối đãi tốt lắm.”

“Thật không?”

“Ân.” Kiều Bảo Nhi gật gật đầu.

Dương trù tử thả cá vào chảo dầu nóng, chốc chốc lại liếc nhìn lăng la trù đoạn (tơ lụa) trên người nó, cả người đã cao hơn một chút, nhưng vẫn còn gầy.

Kiều Bảo Nhi bị nhìn đến không được tự nhiên, ánh mắt hạ thấp nhìn bốn phía, muốn tìm việc làm. Nó cuộn tay áo lên, ngồi xổm xuống rửa chén.

“Ngươi mau đứng lên, không phải làm đâu.” Người tới là khách, huống chi chủ tử trước kia còn ngồi ngay bên ngoài.

“Không sao đâu.” Kiều Bảo Nhi cùi đầu làm việc, bát đũa trong chậu cũng ít, có thể thấy sinh ý của thực tứ thật không mấy sáng sủa.

Dương trù tử không ngăn cản nữa, ánh mắt hướng về phía cửa trù phòng, thấy thân ảnh quen thuộc bước vào, tâm hắn cũng đột nhiên như bị treo lên.

Mạnh Diễm ngữ khí cứng nhắc hỏi, “Tiểu tử, ngươi rề rà gì đấy?”

“Ách.” Kiều Bảo Nhi vừa ngẩng đầu, giải thích với chủ tử đang nghiêm mặt lạnh băng kia, “Ta đang rửa chén.”

Mạnh Diễm đi đến ghế dài rồi ngồi xuống, vênh mặt hất hàm sai khiến, “Rửa xong thì đưa chén cơm lại đây, hai chúng ta ăn ngay tại đây.” Hắn coi nơi này là trù phòng trong phủ mình, không thèm để ý Dương trù tử đang ngây ngốc đến mức nào, thậm chí còn có thể coi là sững sờ.

“Nga.”

Sau một lúc lâu, cá chiên trong chảo đã vàng ruộm giòn tan, Dương trù tử vừa mới xới cơm đã thấy  Tiểu Bảo Nhi lập tức đi lên nhận lấy.

Hắn không chớp mắt nhìn chủ tử đợi Tiểu Bảo Nhi một tới gần, lặng yên đi lấy áo choàng, noãn cừu trên ghế.

Mạnh Diễm kéo tiểu tử ngồi xuống bên cạnh, đưa chén lên, gắp đồ ăn cho nó, lại ra lệnh, “Ăn mau.”

“Vâng.” Kiều Bảo Nhi đã quen nên rất tự nhiên, chủ tử bảo nó đi đông, nó cũng không dám đi tây.

Mạnh Diễm đưa tay chống cằm, không coi ai ra gì mà vén vài sợi tóc tán loạn bên tai nó lên, ánh mắt lướt qua, mở miệng hỏi Dương trù tử, “Có canh không?”

“Có.” Giật mình, Dương trù tử rốt cục cũng tìm được thanh âm của mình.

“Bưng canh tới đây.”

“Vâng.”

Hắn lấy một chén canh từ trong bát lớn, lại nghe thấy mệnh lệnh, “Ở đây không còn việc của ngươi, ra ngoài.”

Kiều Bảo Nhi ngạc nhiên, nhìn Dương trù tử rời khỏi phòng bếp, vừa quay đầu lại, tầm mắt dừng trên người chủ tử.

“Nhìn cái gì?” Mạnh Diễm nhướng mi.

“Đây là trù phòng của trù tử đại thúc a.” Vì sao ch ủ  t ử  mu ố n đu ổ i ngư ờ i đi?

“Ta đã bao trọn thực tứ này, bây giờ không có việc của hắn, sao lúc này lại không có chuyện của hắn, không lẽ ngươi muốn hắn lưu lại nhìn ngươi ăn cơm?”

“…” Nó không nói được gì.

Mạnh Diễm múc một chén canh cho nó, dặn dò, “Ăn canh, coi chừng nghẹn.”

******

Dương trù tử buồn bực không nói ngồi trong thực tứ, nhìn quanh bốn phía không có một bóng người, cảm thấy cuộc sống lúc trước đã thay đổi. Bảng hiệu của Dương Ký thực tứ lung lay sắp rớt.

Lát sau, một bóng người từ trong quầy đi ra, hắn không khỏi ngạc nhiên, “Đại ca?”

“Đừng gọi ta.” Dương Tam Điển đứng dậy, xoa xoa cái gáy, hổn hển mắng, “Đều tại ngươi, rước lấy phiền toái vào người!” Hung thần tới cửa, giờ ngay cả yêm nhân cũng tìm đến đây.

Gã hoảng sợ nhìn khắp mọi nơi, không thấy bóng dáng Vương gia cùng Tiểu Bảo Nhi… Sách, bóng dáng các thực khách cũng không có, không biết thực tứ này thành cái bộ dáng gì nữa.

“Lão đệ, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, chúng ta đã không còn đường sống!” Nổi giận đùng đùng, Dương Tam Điển nói rồi bỏ đi.

Dương trù tử ngầm nắm chặt tay, cố gắng áp chế lửa giận.

Rầm! Hắn đập bàn phát tiết. Đại ca thật ngang ngạnh, không thể nói nổi.

Hít sâu một hơi, hắn đi ra cửa sau, thấy đồ nhi ngồi xổm bên góc tường, chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi lại dời mắt đi nơi khác. Dương trù tử thoáng chốc như quả bóng bị xì hơi, nhẹ giọng bảo, “Đừng tức giận với ta nữa.”

Nguyên Kế buồn bực nói, “Lòng ta phiền.” Nắm một đống tuyết ném vào bức tường đối diện, y khuyên giải, “Sau này ngài đừng quản chuyện người khác nữa, lại dẫn đến kết cục không tốt.”

Dương trù tử ngồi xổm xuống cạnh tiểu đồ nhi, lạnh nhạt mỉm cười, “Nguyên Kế, Tiểu Bảo Nhi bây giờ tốt lắm rồi.”

“Ta có thể nhìn thấy.”

“Hôm nay là nó năn nỉ chủ tử dẫn nó đến, có thể thấy nó cũng nhớ đến chúng ta.”

Nguyên Kế lại vo một ít tuyết lên ném, ngoài miệng lẩm bẩm, “Sư phụ, ta không phải có ý muốn hung dữ với nó.” Ảo não, Tiểu Bảo Nhi là nguyên nhân làm sư phụ bị thương, giờ y thấy nó đến liền không thể khống chế được cơn giận.

Dương trù tử thở dài, “Là ta mắc nợ ngươi.”

“Gần đây đại ca luôn nói, đến bây giờ thực tứ vẫn bị thâm hụt tiền, đại ca cũng không muốn chống đỡ nữa. Hắn muốn bán thực tứ đi, lấy ít tiền dưỡng lão. Về phần hai chúng ta đã thành thạo một nghề, có đến chỗ nào mưu sinh cũng không chết đói được. Ngài cũng biết cái nhà nhỏ này không thể dung được hai chúng ta nữa.”

“Chuyện này, ta hiểu được.”

“Ngài là người tốt, làm việc không bao giờ suy xét thiệt hơn.” Sư phụ gặp chuyện không may liền bị người khác chỉ trỏ, đại ca lại như con buôn chính hiệu, tính toán tỉ mỉ, muốn chiếm phần hơn, cho dù là thân thích cũng không tiếc xua đuổi.

“Hai ngày nữa ta sẽ thu dọn đồ đạc. Đại ca muốn thực tứ, ta cho. Ngươi suy nghĩ cho rõ ràng, có muốn đi theo ta nữa không.” Dứt lời, hắn đứng dậy, thở dài một tiếng.

Muốn bước đi, chợt y bào bị níu chặt. hắn cúi đầu, thấy tiểu đồ nhi đang nắm chặt lấy.

“Ngươi không sao chứ?”

Nguyên Kế ngẩng đầu, lắc đầu. “Lúc ngài bị thương ta còn chưa đi, huống hồ là bây giờ, ngài đừng mơ mà đuổi ta đi!”

“Ta sợ ngươi sẽ hối hận khi đi theo ta.”

“Ngài cho rằng ta yêu thích gian thực tứ này sao? Ta không cam tâm khi đại ca ngài bỏ đá xuống giếng, còn ngài có quên ta cũng không ai muốn!” Nước mắt tràn đầy trong khóe mắt, y đi theo sư phụ chịu khổ cũng không sao, chỉ sợ sư phụ không cần y nữa.

Kiều Bảo Nhi giật mình đứng ở cửa trù phòng, xoay người níu chủ tử, nhỏ giọng nói, “Thực tứ phải bán a.”

Mạnh Diễm mặt không chút thay đổi, cảm thấy đánh giá, thu lại được ít tiền sinh ý bị thâm hụt chính là hành động sáng suốt.

Kiều Bảo Nhi lo lắng, “Trù tử đại thúc muốn đi đâu a…”

“Ngươi quản hắn đi chỗ nào, việc này không liên quan đến ngươi.”

“Có, có.” Kiều Bảo Nhi cường điệu, “Bởi vì một con mắt trù tử đại thúc bị mù, sinh ý ở thực tứ mới không tốt.”

“Ngươi muốn đòi nợ cũ với ta?” Mạnh Diễm khoanh tay trước ngực, trừng mắt hắn.

Kiều Bảo Nhi kiễng mũi chân, ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng, “Diễm…”

“Ân?”

Nó nhỏ giọng hỏi, “Cũng không thể… giúp đỡ được sao?”

Mạnh Diễm nhắc nhở, “Trong phủ không thiếu trù tử. Huống chi, trù tử và Nguyên Kế ở ngoài cũng không chết đói.” Tiểu tử này đúng là lo chuyện không đâu.

“Nhưng mà bọn họ không có chỗ ở.”

“Phủ đệ không phải tể thiện thương (nhà tình thương).”

“Trong phủ có phòng trống.”

“Không có.”

Năn nỉ không có hiệu quả, Kiều Bảo Nhi lui chút khoảng cách, cúi đầu rầu rĩ, “Trù tử đại thúc trước kia đối với ta rất tốt, tay của ta bị giẫm gãy cũng là do thúc ấy giúp ta bó lại, bằng không sẽ không thể làm việc, không thể viết chữ, không thể hầu hạ; còn nữa…”

“Đủ rồi.” Mạnh Diễm đánh gãy lời nó, “Ngươi muốn cho ta có cảm giác tội lỗi?”

“Không phải.” Nó nghiêng đầu lén dò xét sắc mặt chủ tử.

“Tốt nhất là không phải.” Tuấn nhan áp sát, muốn cắn lên cái miệng mềm mại kia. “Trước kia ngươi ngủ ở đâu?”

“Gác lửng trên lầu.”

“Đi.” Mạnh Diễm cầm lấy áo nó, xoay người đi ra khỏi trù phòng.

Kiều Bảo Nhi vội vàng chạy theo, nhỏ giọng kêu, “Ta đã cầm hết đồ đạc đi, không còn lưu lại cái gì hết.”

“Đừng lắm chuyện, đưa ta đi xem là được.”

Mạnh Diễm đẩy tiểu tử lên lầu, dời đi lực chú ý của nó, đỡ phải nghe nó tiếp tục lằng nhằng không yên.

Hai người đi qua hành lang chật hẹp, Mạnh Diễm xem xét bốn phía tối hù không rõ, lắc đầu. Theo tiểu tử vào phòng nhỏ, hắn lếc mắt nhìn, thấy bên trong chỉ có một cái giường và một cái tủ thấp.

“Trước kia, ngươi ngủ ở đây?”

“Ân.” Kiều Bảo Nhi khẽ khép cửa lại, trong phòng lập tức tồi sầm lại.

Mạnh Diễm cởi giày, nằm lên giường, gọi, “Tiểu tử, lại đây.”

Nó nghe lời đến ngồi sát bên giường, nhỏ giọng nói, “Chủ tử mệt sao?”

“Ta rất khỏe.” Hắn tới xem nơi tiểu tử ngủ trước kia là thế nào. Với tay, kéo người đến lồng ngực mình.

“Cái giường này chật quá.” Hắn dịch chuyển một chút, tránh để tiểu tử ngã xuống giường.

Cảm giác áp bách kề sát phía sau làm kẻ khác hoảng hốt, Kiều Bảo Nhi không dám lộn xộn, chỉ có đôi mắt nhìn loạn bốn phía mông lung.

Một tiếng thở dài trầm thấp từ phía sau truyền đến. “Tiểu tử, lúc ngươi bị bắt tới đây, làm ta nóng ruột nóng gan.”

Kiều Bảo Nhi chậm rãi cúi đầu, nhớ lại trước kia, đúng là một cơn ác mộng.

Mạnh Diễm đưa môi đến gần, cắn khẽ lên cổ nó, có chút tức giận. Trước kia tiểu tử này sợ hắn muốn chết, đầu óc lại trì độn, thiếu chút nữa làm hắn tức chết.

Kiều Bảo Nhi nhíu nhíu mi, nhẹ giọng nói, “Đau a…”

Đột nhiên phòng bên cạnh truyền đến âm thanh.

“Hở?” Kiều Bảo Nhi ngẩn ra, xoay người khẽ đẩy đẩy chủ tử.

“Làm sao vậy?”

Nó chuyển đến đầu giường, khuôn mặt nhỏ như dán cả lên tường mà nghe.

“A…” Kiều Bảo Nhi rõ ràng cả kinh, “Là… tiếng của Nguyên Kế.”

Mạnh Diễm cũng ghé sát, nhạy bén nhận ra âm thanh như có như không từ bên cạnh truyền đến, hắn nói toạc ra, “Tiểu tử, bên kia có người đang bận.”

Hơi thở ấm áp phả vào mặt, tim Kiều Bảo Nhi đập nhanh, cả người mềm nhũn quay về vị trí lúc trước.

Mạnh Diễm thuận thế ép sát vào sau nó, cười hỏi, “Ngươi đoán người bên kia đang làm gì?”

“Ta không muốn đoán…” Nó nhỏ giọng nói, cả người chậm rãi trượt xuống, sợ chủ tử nhất thời hứng khởi sẽ lột sạch nó, quấn lấy nó thành cái bánh quai chèo.

Mạnh Diễm nhìn thấu ý nghĩ của nó, cúi đầu cảnh cáo, “Ngươi đừng lộn xộn, ta đã bị ngươi châm lửa rồi đây này.”

A! Nó trừng mắt nhìn, nhoài người về dưới thân chủ tử, kinh ngạc phát hiện vật ở dưới đó đã có xu hướng bừng bừng khí thế phấn chấn.

Mạnh Diễm hôn lên hai má nóng bừng của nó, “Ngươi có nóng không?”

Nó lắc đầu, hoảng hốt tìm cớ năn nỉ, “Ta… muốn xuống lầu.”

“Tiểu tử kia, ngươi đã lấp đầy bụng.”

“Ta… Đi lấy áo choàng, noãn cừu.”

“Ngươi lạnh?”

“…” Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cả người bị sức nặng của chủ tử đè ép đến khó thở.

Vách ngăn bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở đứt quãng, ngấm vào đầu, vạch trần quan hệ không đơn giản giữa trù tử đại thúc và Nguyên Kế, cũng giống như quan hệ giữa nó và chủ tử vậy.

Mạnh Diễm gặm cắn vành tai mẫn cảm của nó, khẽ cười nói, “Tiểu tử, đôi bên kia kịch liệt thật a.”

“Ân…” Cả người nó run rẩy, lấy tay chụp gối đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ chôn chặt trong đó.

Mạnh Diễm cởi bỏ y bào nó, lòng bàn tay theo đường cong trước ngực mà dao động, ác liệt ở bên tai nó nói nhỏ, “Tiểu tử, ngươi có muốn kêu không?”

Cái đầu nhỏ trong gối lắc lắc.

“Ở đây hơi ồn, ngươi chọn sai ngày muốn ta đưa ngươi đến đây.”

“…” Nó không chọn sai ngày a, là chủ tử nằm sai chỗ thì có.

“Thư viện ở dưới quê vẫn còn trống, chờ người bên kia bận rộn xong, ngươi đến hỏi bọn họ xem có muốn về quê sinh sống không.”

Đề tài vừa chuyển, Kiều Bảo Nhi sửng sốt một lát mới hiểu được tin tức vừa vào tai. Nó ngẩng đầu, chăm chú nhìn hình dáng đã quen thuộc.  “Thật sao?”

“Ta nói rồi.” Thu lại kiểu trêu đùa ác ý, Mạnh Diễm nghiêng người nằm cạnh nó, tay chống má.

Giữa nơi mờ tối, hơi thở ấm áp gần sát, chớp mắt một cái, một đôi môi khẽ khàng đụng vào, lặng yên quét qua, mang đến sự kinh hỉ tột cùng.

Mạnh Diễm giật mình, đây là lần đầu tiên tiểu tử này chủ động.

Ngượng ngùng quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ vùi dưới gối đầu càng thêm đỏ bừng.

Mạnh Diễm dần cúi đầu, đôi môi in lại trên tóc nó, như truyền đạt một thông điệp không lời ─ hữu cầu tất ứng (đã yêu cầu là sẽ đáp ứng).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui