Yên Chi Thượng Hoa

Oản Oản vốn nghĩ Thừa tướng đã thật sự bị bệnh, như vậy đối với Tình Khuynh mà nói, sẽ có càng nhiều thời gian để bố trí kế hoạch ngày sau, ít nhất không cần lo lắng Thừa tướng thỉnh thoảng nhảy ra ngáng chân, hoặc bị lão phát giác được điều bất lợi với Tình Khuynh. Theo Oản Oản biết, Tình Khuynh thu phục thế lực, chống lại Thừa tướng, ít nhất còn phải cần nửa năm, có thời gian nửa năm này, thân thể Thừa tướng sẽ càng ngày càng hỏng bét, nói không chừng không đợi Tình Khuynh động thủ, lão đã đi đời nhà ma, đương nhiên, đây chính là một nguyện vọng tươi đẹp. Nhưng nếu thật phải chờ nửa năm, Tình Khuynh cũng coi như đủ lông đủ cánh, đến lúc đó bất luận là xuất binh đánh tiếng bên cạnh vua, hay bức bách Hoàng đế hạ Tội kỷ chiếu*, nhường ngôi gì đó, cơ hội cũng lớn hơn.

(*tội kỷ chiếu: là chiếu thư đế vương tự xét lại hoặc kiểm điểm khuyết điểm, sai lầm của mình.)

Hiển nhiên, ngay cả đàn bà con gái như Oản Oản mà cũng có thể nghĩ ra, Thừa tướng tất nhiên cũng có thể nghĩ đến, vì thế, đoạn thời gian gần đây, Tình Khuynh rõ ràng cảm thấy Chu Xương âm thầm hành động càng nhiều, mà đám quan viên trên triều đình biến hóa cũng trở nên nhanh hơn, cho dù Thừa tướng vẫn luôn ôm bệnh không ra ngoài, cũng không chút nào ngăn cản tầm ảnh hưởng của lão.

“Lão thất phu kia động tác cũng thật nhanh.” hôm nay Tình Khuynh vừa trở về, sắc mặt đã rất ngưng trọng.

Oản Oản buông tấm lụa mỏng trong tay xuống, kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy?”

Tình Khuynh bình tĩnh nhìn Oản Oản, đột nhiên một tay ôm nàng vào trong lòng, lại dùng lực siết chặt cánh tay, mới thoáng buông ra, lập tức lại cúi đầu hung hăng mút vào cánh môi Oản Oản, trằn trọc triền miên, mãi đến khi môi Oản Oản bị hôn sưng đỏ, không thở nổi mới ngừng, lưu luyến không rời buông nàng ra, nhưng đôi tay kia vẫn không buông ra.

“E là Thừa tướng sẽ ra tay với ta.”

Oản Oản cắn chặt môi, sững sờ nhìn Tình Khuynh, có chút không hiểu rõ mình nghe được cái gì.

Tình Khuynh thấy thế, cũng sợ dọa Oản Oản, vội ôm lấy nàng, trấn an bên tai nàng nói: “Nàng đừng sợ, ta cũng sớm đoán được lão sẽ ra tay, chẳng qua là sớm hơn dự tính một chút thôi…”

“Lão ta muốn làm gì?” trong đầu Oản Oản lập tức xuất hiện đủ loại tình huống gì mà ám sát hạ độc, hoặc là vu hãm mưu phản linh tinh, vả lại trước đây không phải Lục hoàng tử và Bát hoàng tử cũng bị hại như vậy sao.

Tình Khuynh vẫn luôn hết cách với Oản Oản, biết hôm nay mình mà không nói rõ ràng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua, đành phải lựa lời nói: “Chẳng qua chỉ là lợi dụng thân phận trước đây của ta, không có khả năng chỗ của Chu Xương không có một chút tin tức, người cữu cữu để lại cũng sẽ không hoàn toàn hướng về chúng ta.”

Oản Oản lén bấm mình một cái, ép mình bình tĩnh lại, ngẫm lại con trai đã đi Lưỡng Giang, cũng sẽ không bị liên lụy, khủng hoảng trong lòng cũng dần dần bình tĩnh trở lại, lập tức hít một hơi lạnh, nhìn Tình Khuynh nói: “Lão có thể nói chàng cái gì? Nếu nói chàng là giả, như vậy đại vương tử trong cung cũng là giả. Hay là lão ta lại muốn lập vị hoàng tử khác?”

Tình Khuynh lại lắc đầu nói: “Ta thấy không phải vậy, dù sao mấy vị hoàng tử còn nhỏ kia, sau lưng đều có thế gia, mặc dù là Tào bát tử, Tào gia cũng coi như là tân quý, cũng không dễ nắm được.”

“Vậy…”

Tình Khuynh đỡ lấy Oản Oản có chút kích động, vuốt đỉnh đầu nàng, liền nói ra ý tưởng trước đó đã cùng bàn bạc với Xảo Biện tiên sinh.

“Chúng ta hoài nghi, Thừa tướng là muốn tương kế tựu kế, đem chuyện ta đổi Chất tử giả nói ra, chính là đem thật nói thành giả, giả thành thật, đến lúc đó lại nói đại vương tử là đứa con mồ côi duy nhất của Chất tử giả, tất cả mọi chuyện liền có thể thuận lợi giải quyết, mà địa vị của ta, cũng khó mà giữ được.”

“Sao bọn họ có thể nói bậy được!” Oản Oản gấp đến độ rống lên, nhưng cũng ỉu xìu xuống, nàng đã chuyển kiếp mấy đời, làm sao lại không biết lời thế nhân đáng sợ như thế nào, làm sao lại không biết ‘ba người thành hổ’, quyền phát biểu vĩnh viễn nắm ở trong tay người cầm quyền, lịch sử vĩnh viễn là do kẻ thắng viết nên. Chỉ cần Thừa tướng thắng, như vậy lão có nói Tình Khuynh là loạn thần tặc tử, thay mận đổi đào, Tình Khuynh liền tuyệt đối phải mang tiếng xấu muôn đời.

Tình Khuynh nhìn ra bi thương trong mắt Oản Oản, trong lòng cũng không chịu nổi, ôm nàng dựa vào trong ngực mình, không khỏi có chút hối hận, nếu không vì hắn, nàng sẽ có con đường tốt hơn, ngộ nhỡ việc này thất bại, liệu nàng có hận hắn, oán hắn hay không.

“Ngày mai nàng đến Lưỡng Giang thăm con đi.” Mặc dù đau lòng, nhưng Tình Khuynh vẫn bắt buộc bản thân chết lặng nói, chuyện tiếp theo có bao nhiêu nguy hiểm, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng nhất, cho dù chuyến đi này của Oản Oản, bọn họ có khả năng sẽ không gặp nhau cả đời.

“Nằm mơ!!!” Oản Oản đột nhiên nhảy dựng lên, thay đổi bộ dáng lạnh nhạt nhàn thục ngày xưa, nắm vạt áo Tình Khuynh quát. Làm sao nàng không biết tâm ý của hắn, nhưng làm sao nàng có thể như hắn mong muốn được, mặc dù nàng nhớ con rất nhiều, nàng cũng sẽ không để một mình hắn đi đối mặt, trước đây bọn họ cũng đã nói rồi, ai cũng không rời ai, bất luận sinh tử.

Tình Khuynh đầu tiên là hơi bất ngờ, lập tức lại nhẹ nhàng nở nụ cười, dịu dàng kéo Oản Oản lại, vẫn ngồi tại chỗ, quây nàng trong lồng ngực, tựa đầu lên bụng nàng, thoải mái nhắm mắt lại. Không bao lâu, trên má cảm thụ được kia giọt chất lỏng nóng bỏng, theo trán trượt qua gò má, lăn xuống cổ, giống như giọt mưa xuân mềm nhẹ, rơi vào trái tim vốn cằn cỗi của hắn.

“Chờ ta được không?” giọng Tình Khuynh có chút khàn khàn.

Oản Oản mắt đỏ ngầu, có chút ủy khuất rầm rì một tiếng.

“Ta đi ra ngoài mấy ngày, trước khi ta về, đừng đi đâu hết, ở trong phủ chờ ta, đừng sợ… Ta nhất định sẽ trở về.” Tình Khuynh dùng ngón út của mình móc lấy ngón út Oản Oản, nhẹ nhàng lay lay, mang theo một tia làm nũng nói.

“Ta chờ chàng, bất luận khi nào chàng trở về, ta đều chờ.” Oản Oản nâng mu bàn tay che lại đôi mắt mình, muốn che lại ánh sáng bên ngoài, càng muốn ngăn lại dòng nước mắt đã dâng tràn kia.

“Aizz…” Thở dài một tiếng, Oản Oản liền thấy người bên cạnh đứng lên, một lần nữa ôm nàng vào trong lòng, hương hoa không rõ kia từng chút từng chút đem linh hồn của nàng vây bọc lại.

“Nha đầu ngốc…”

Đây là lời sau cùng Oản Oản nghe được.

Oản Oản vẫn luôn cảm thấy những ngày sau, trôi qua cứ như nằm mơ. Mỗi ngày đều giống nhau: rời giường đúng giờ, dùng bữa đúng giờ, nói chuyện cùng bọn nha đầu, xử lý việc bếp núc, sau đó thưởng thức trà, làm vài món ăn, lại ngắm mặt trời chiều ngã về tây, chờ đợi màn đêm buông xuống. Chỉ có khác là buổi tối thiếu mất đi vòng tay ấm áp kia, lúc dùng bữa thiếu mất ánh mắt săn sóc bên cạnh, gặp chuyện thú vị, thiếu mất người chia sẻ niềm vui.

Tình Khuynh đi rồi, Oản Oản từng một lần cho là mình nhất định có thể thích ứng, trong nhiều năm ở những kiếp kia, nàng cũng từng có một mình như vậy, thậm chí còn trong hoàn cảnh ác liệt hơn nữa, nàng đều vượt qua được. Thế nhưng, hiện tại Oản Oản lại nghĩ, nàng thật sai lầm rồi.

Lúc tính toán sổ sách, nàng thường xuyên tính sai; khi dặn dò quản gia làm việc, nàng thường ngây người; lúc ăn gì đó, nàng thường sẽ lơ đãng gọi tên Tình Khuynh, thậm chí lúc rảnh rỗi, nàng thích nhất ở trong thư phòng Tình Khuynh, ngồi bên song cửa sổ có thể nhìn thấy người bên ngoài đi vào, cũng như Tình Khuynh hay ngồi như vậy, đợi nàng tìm đến.

Oản Oản sâu sắc cảm thấy trạng thái của mình không bình thường, tuy nàng ngày ngày đều ăn cơm đúng giờ ăn đúng lượng cơm, lại hoàn toàn không thể ngăn được bản thân gầy đi, mà mặt ngoài thoạt nhìn nàng thì như bình thường, nhưng thường xuyên sinh ra ảo giác Tình Khuynh còn tại bên người. Loại thống khổ tịch liêu này, tựa như một loại độc, đang từng bước một xâm hại thân thể cùng tinh thần Oản Oản, mặc dù Oản Oản biết rõ bản thân phải phấn chấn lại, nhưng vẫn còn đó chất độc kia thúc thủ vô sách, ngửa cổ chờ chết.

Cẩm Sao cùng bọn nha đầu đều rất lo lắng cho nàng, ngay cả Liên Âm và Xuân Thiều cũng bởi vì lo lắng, mà bỏ qua quy củ nam nữ, tiến vào chính viện thăm hỏi an ủi nàng. Tuy hiệu quả rất ít, nhưng có người bầu bạn, đặc biệt là bằng hữu quan hệ vô cùng tốt với Tình Khuynh, lại có thể khiến Oản Oản thoáng bình tĩnh một lát.

“Trời càng ngày càng lạnh, điện hạ nhắn phu nhân nhất định phải bảo trọng thân thể.”

Đây là thời điểm Oản Oản chờ đợi nhất trong ngày, Ngân Hạp, Nghiêm Chính và Chu Đại lang đều đi theo Tình Khuynh rồi, chỉ còn lại thái giám Cát Hoài Nhân cùng Kim Hạp ở lại chưởng cục, vì Kim Hạp có thể tiếp nhận tin tức bên ngoài, cho nên mỗi ngày cố định sẽ đến thư phòng của Tình Khuynh, đưa tin tức của hắn cho Oản Oản, bất luận tốt xấu, đây là Tình Khuynh trước khi đi cố ý căn dặn.

“Hiện nay chàng ấy ra sao?” Oản Oản biết Tình Khuynh nói với bên ngoài là vị thế ngoại cao nhân kia đưa hắn đi trị độc, trên thực tế là ở trong bóng tối chuẩn bị đối phó Thừa tướng.

Kim Hạp bắt gặp một nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt tái nhợt của Oản Oản, trong bụng thầm thở dài, trên mặt lại nở nụ cười nói: “Điện hạ tất nhiên mạnh khỏe, mong phu nhân đừng lo lắng.”

“Làm sao không lo lắng a…” Oản Oản day day huyệt thái dương đau nhức, dùng âm điệu mà bản thân mình cũng nghe không rõ.

“Điện hạ còn nói, bất luận trong cung tuyên triệu gì, cũng đừng vào cung, nếu thực sự có chuyện gì, xin phu nhân theo mật đạo đi trước.” Có một số chuyện Kim Hạp còn biết nhiều hơn Oản Oản, cũng biết rõ cục diện hiện nay nếu đã triển khai thì không có khả năng quay đầu, hắn được Tình Khuynh nhìn trúng, lưu lại bảo hộ phu nhân, nhất định phải hoàn thành điện hạ giao phó.

Oản Oản làm như không nghe thấy câu này, ngược lại hỏi: “Trong cung như thế nào?”

“Hoàng thượng gần đây rất sủng ái một vị thiếu sử, thậm chí không tiếc vì nàng ta mà tranh chấp cùng Hoàng hậu.” Kim Hạp cúi đầu đáp lời, cảm thấy có chút khinh thường, hoàng quyền cũng sắp rời khỏi tay, vị Hoàng đế này thế mà còn có tâm tư đi sủng ái mỹ nhân. Nếu không phải vì mỹ nhân nũng nịu, ngay cả nói chuyện với Hoàng hậu hắn cũng không dám, con mình cũng đã chết mất vài đứa rồi, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào.

Oản Oản mím môi, đôi mắt lạnh như băng, như thế cũng coi như thuận lợi.

“Thân thể Thừa tướng thì sao?”

“Điện hạ nói, gần đây không dám đả thảo kinh xà, cho nên tạm thời còn chưa tìm hiểu được.” Phủ Thừa tướng hiện nay là trọng yếu nhất, ‘cây đinh’ đã sớm mai phục, không thể vì chút việc nhỏ này mà gây thiệt hại, nói không chừng, sau này sẽ có tác dụng lớn.

Oản Oản gật gật đầu, cũng thật sâu cho là vậy, lúc này Tình Khuynh đã bị động, lại không thể đi sai một nước, nếu không cái chờ đợi bọn họ chính là cả ván cờ đều thua.

“Ta nghe nói, lão Hoàng đế nước Thần đã không qua được?” Oản Oản bỗng nhiên nhớ tới tin tức trước đó vài ngày Cát Hoài Nhân nghe thấy từ bên ngoài.

Kim Hạp cũng nghe qua tin đồn này, chỉ là người Tình Khuynh phái đi còn chưa trở về, cũng không rõ có phải là có người của nước Thần cố ý thả lời đồn hay không.

Oản Oản vừa mới nói xong, đã có chút hối hận, với tính cách của Thái tử nước Thần, có thể giúp đỡ Tình Khuynh về nước đã là cực hạn, nàng không nên hy vọng xa vời cái gì, mặc dù Thái tử của nước Thần có thật sự đăng cơ làm hoàng đế, hắn càng nguyện ý hy vọng nước Khởi đại loạn, dân chúng lầm than hơn.

“Nhắn điện hạ cẩn thận một chút, ta… đang đợi chàng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui