Yên Chi Thượng Hoa

“Phu nhân, Oản Oản cô nương đến.” Thiếu nữ áo đỏ
tính cách có vẻ nhanh nhẹn, không cần thông truyền, trực tiếp vén màn
lên, gọi vào trong, xem ra là một người được sủng ái.

“Cô nương đến
rồi, phu nhân đã hỏi cô mấy lần rồi đấy!” Nghênh đón là một lão ma ma đã hơi lớn tuổi, cười một mặt đầy nếp nhăn, khi Oản Oản vừa tới nơi này có ra bái kiến, là trợ thủ đắc lực của phu nhân – Giang ma ma.

“Đã để
phu nhân đợi lâu, là ta thất lễ.” Oản Oản vốn đã quen khéo mồm khéo
miệng, vừa vào cửa, hành lễ cúi chào xong, liền nhiệt tình kéo tay Giang ma ma.

“Ôi chao, đứa nhỏ này thật nhu thuận….” Giang ma ma che miệng, gương mặt hiền từ.

Oản Oản làm bộ ngượng ngùng cúi đầu, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng, những vị ma ma này, bất luận trải qua mấy kiếp, nhưng khuôn mẫu vẫn không
thay đổi: biết thức thời thì ngon ngọt, cứng đầu ngang ngạnh thì sẽ
khiến ngươi từ nay về sau không có xương cốt mà ngang ngạnh, tóm lại,
bất luận nguyên bản ngươi như thế nào, chỉ cần bước vào kỹ viện này, bọn họ đều sẽ có biện pháp biến ngươi thành bộ dáng mà họ muốn.

Giang ma ma dẫn Oản Oản đi vào bên trong, vòng qua hai bình phong thêu hoa mẫu
đơn, qua một bình lư hương Cổ Đồng cán dài, bên trong lại là hai nha
đầu, vén tấm màn vải mỏng nhẹ của phòng lớn lên. Oản Oản cúi đầu, xuyên
qua cổng vòm bằng gỗ tử đàn được chạm trổ tỉ mỉ, nàng thận trọng hơi
khom người, đưa tay khép lại nấp trong tay áo, đặt lên giữa ngực và
bụng, đầu gối hơi nhún, cúi đầu hành lễ, nhỏ giọng nói: “Xin thỉnh an
phu nhân.”

“Ừ, ngồi đi.” Trước mặt là một phụ nhân trung niên đang
đưa lưng về phía Oản Oản, quỳ gối trên sạp, một tiểu nha đầu mặc áo hồng nhạt đứng bên cạnh, nở nụ cười với Oản Oản, chiếc lược ngà voi trong
tay nàng không ngừng lại, thuần thục đan xen lên xuống trong mái tóc đen như mực của vị phụ nhân, còn có một tiểu nha đầu mặc áo lam nhạt đang
nâng một tấm gương đồng tinh xảo hình tròn, chiếu qua lại sau lưng của
phụ nhân kia, một khắc cũng không dám qua loa.

Oản Oản được ban ngồi, đứng dậy đi tới một tấm chiếu hương bồ đã được chuẩn bị sẵn, cũng không dám lên sạp, Giang ma ma tự mình châm chén trà ngàn thảo cho nàng, Oản
Oản không dám chậm trễ, hai tay nhận lấy, lên tiếng cảm ơn, lại chỉ nhấp môi một chút, rồi đặt lên bàn con bên cạnh, tiếp tục chờ lời giáo huấn.

“Mấy ngày nay chuyển đến Lâm Hà viện, vẫn tốt chứ?” Phụ nhân vẫn không nhanh không chậm hỏi.

“Tốt lắm, cám ơn phu nhân, Tử Hộ chăm sóc thật chu đáo.” Oản Oản liếc mắt
đến chiếc cổng vòm bằng gỗ tử đàn, không được phu nhân triệu kiến, Tử Hộ cũng không thể theo vào, chỉ có thể quỳ ở bên ngoài.

“Vậy là tốt
rồi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi và những người bên cạnh không giống nhau,
không cần hạ thấp thân phận, bọn nha đầu trong viện khác, ngươi cũng
không cần để ý tới, nếu có ai bất kính, cứ để Tử Hộ đi xử lý là được,
dầu gì, còn có Giang ma ma nữa.” Nha đầu áo hồng đã vấn xong búi tóc,
chỉ chừa lại một lọn tóc buông rũ trước ngực, lại cầm lấy một cây trâm
rũ tua tỏa ánh vàng rực rỡ cài vào búi tóc, chợt lóe sáng khiến Oản Oản
nghiêng đầu.

“Dạ, phu nhân, không có người khi dễ ta.” Oản Oản ngồi khom người, thi lễ một cái.

Chỉ cần vào nơi này, mặc kệ ngươi từng làm cái gì, có thân phận thế nào,
cũng sẽ không khiến người khác kính trọng ngươi thêm vài phần, chỉ cần
ngươi có thể biểu hiện tài trí hơn người, đó mới chính cái phu nhân coi
trọng, chỉ cần được phu nhân quan tâm, cho dù ngươi từng là nha đầu nhóm lửa, bên cạnh ngươi cũng sẽ có hơn mười nha hoàn ma ma đi theo, chăm
sóc cuộc sống hàng ngày cho ngươi. Đương nhiên, phu nhân cũng sẽ không
vô duyên vô cớ mà đối tốt với ngươi, vẫn là câu nói kia, chỉ cần ngươi
đáng giá…

“Ngươi cũng sắp mười lăm rồi nhỉ.”

Trong lòng Oản Oản khẽ động, đến rồi…

“Dạ, phu nhân.”

“A, ngươi từng là Nhị tiểu thư của phủ Vũ Vệ tướng quân, quy củ tất nhiên
không cần phải nói rồi, nhưng nơi này của chúng ta cũng không phải chỉ
có quy củ là được.”

“Dạ, phu nhân.” Nhờ những kiếp trước ban tặng,
mặc dù tầng lớp của mỗi kiếp cũng không giống nhau, cũng phần lớn là
những thời kỳ không có trong lịch sử, nhưng kỹ viện bao giờ cũng tương
tự như nhau, có thể học được gì đó, có lẽ, nàng làm lại từ đầu, hẳn là
cũng sẽ không chịu khổ nhiều.

“Đi xuống dùng bữa đi.” Phụ nhân nghiêng đầu soi gương, tay nâng nâng búi tóc, thản nhiên nói.

“Oản Oản cáo lui.” Hơi cúi đầu, Oản Oản thu tay áo, cúi người hành lễ, rồi
duyên dáng đứng lên, lui ra cổng vòm, vừa mới xoay người, lại nghe bên
trong phu nhân lên tiếng: “Vào nơi này, hết thảy những chuyện trước kia, phải quên đi….”

Bước chân Oản Oản hơi khựng lại, thấp giọng thưa
vâng, rồi sau đó vững vàng đi đến cửa, Tử Hộ cũng cúi đầu, khom người
đứng lên, xoay người theo sau Oản Oản.

“Phu nhân…” dõi theo bóng lưng Oản Oản biến mất, Giang ma ma muốn nói lại thôi.

“Chúng ta đã vào chốn này, không thể mềm lòng.” Phụ nhân phất phất tay, hai
nha đầu trang điểm bên cạnh lập tức buông vật dụng trong tay, quỳ người
cúi chào, tiếp theo bước xuống sạp, rút lui rời đi, thuận tay buông rèm
cửa xuống.

“Nhưng đáng tiếc, là một đứa bé ngoan.” Giang ma ma thương tiếc nói.

“Nếu là một đứa thức thời, yên tâm, biết giữ bổn phận, ta sẽ không bạc đãi.” Phụ nhân câu môi, ngắm nhìn gương mặt vẫn còn dư lại nét thướt tha thùy mị, nhẹ giọng nói.

Oản Oản trở về phòng mình, rất nhanh, Tử Hộ liền
dẫn người bưng đồ ăn sáng tới. Ẩm thực của nơi này vẫn rất lạc hậu,
ngoại trừ chưng hấp, thì là luộc nấu, rất ít có món xào, nếu có thì cũng dùng toàn mỡ lợn, thịt nhiều hơn rau, khó tránh khỏi béo ngậy, cũng may Oản Oản tới nơi này đã hơn nửa năm, cái gì nên thích ứng thì cũng đã
thích ứng được đa phần. Nhưng duy chỉ có việc quỳ ăn cơm mà còn phải là
ăn tại trên giường, thường khiến cho nàng đau đầu.

Mấy đời trước của
nàng phần lớn đều ở cổ đại, nhưng cũng không có triều đại nào na ná như
đời Hán Đường này, mà phần lớn đều là triều Minh sau này, có bàn có ghế, kiếp trước thì càng không cần phải nói, thời hiện đại cực kỳ tiện lợi.
Bất quá, Oản Oản cũng chú ý tới, nơi này dù sao cũng là nơi không có
trong lịch sử, ít nhất nàng cũng chưa từng nghe qua Trung Quốc cổ đại có quốc gia nào tên là nước Thần, nước Khởi. Nhưng vô luận như thế nào,
nàng đã đến đây rồi, chỉ cần không chết, cái gì cũng không quan hệ tới
nàng.

“Cô nương, dùng xong rồi?” Tử Hộ đứng một bên, thấy Oản Oản ăn đã được kha khá, liền tiến lên hỏi.

“Ừ, dọn đi.”

“Thưởng cho họ ạ?” Tử Hộ vẫy Quất Diệp và Đào Diệp tiến vào, quay đầu hỏi.

“Thưởng đi.” Oản Oản không không quan tâm nói, đây là quy củ trong lâu, mình
không ăn, có thể thưởng lại cho hạ nhân, coi như là thu mua lòng người,
đương nhiên, đãi ngộ này cũng phải là được sủng ái mới có, bằng không
bản thân ăn không đủ no, thì lấy cái gì thưởng người khác.

Quả nhiên, Quất Diệpvà Đào Diệp lập tức vui sướng, những tiểu nha đầu như các
nàng, mỗi ngày trừ bỏ được phát một chút mì bột gạo, những món khác hầu
như đều không có, chỉ phải ngóng trông được rơi vào tay chủ tử tốt một
chút, để lại cho chút cơm thừa canh cặn, so với những người hơn tuổi ăn
cũng nhiều hơn.

Oản Oản không nhìn những ánh mắt cảm kích này, nàng
bất quá chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi, huống chi những cái gọi
là cảm kích này, chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, nếu như nàng
thất thế, sợ là không ai nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Không chút hình tượng nhoài người nằm trên giường ấm, theo thói quen lại dùng tay che lại ánh mặt trời ngoài cửa sổ, tuy rằng nàng không nhìn rõ
gương mặt mình lắm, nhưng nàng tự thấy da thịt của bản thân khác với
người thường, trắng nõn non mềm, có hơi trong suốt, ví như hiện tại,
dưới ánh mặt trời, nhìn như thủy tinh…

“Thật sự là một ưu điểm tốt để làm trong nghề này a….” Oản Oản nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Cô nương nói gì ạ?” Tử Hộ vén vạt áo, ngồi quỳ ở bên giường chuẩn bị tấm phản lót, không nghe rõ.

“Không có gì, buổi chiều… có phải sư phụ đến đúng không?.” Oản Oản thu tay
lại, ánh mặt trời lập tức chiếu lên mặt, khiến nàng không thích ứng mà
nheo mắt lại.

“Dạ, cô nương phải bắt đầu học múa.” Tử Hộ cúi đầu nói, lúng túng nhìn Oản Oản, ở nước Thần, con cái trong gia đình tử tế
thường không học múa, mà phần lớn là những nữ tử có thân phận nhạc
tịch(1), còn những quan kỹ như Oản Oản, ngay cả nhạc tịch cũng không
bằng, là thân phận tiện tịch (2) đến chết cũng không bỏ được.

1. nhạc tịch: một chế độ tầng lớp bắt đầu từ cuối thời Bắc Ngụy đến đầu những
năm Ung Chính thời Thanh, ý chỉ những thê nữ của tội nhân, tù binh… được nhập vào danh sách tầng lớp hạ lưu, làm công việc múa hát mua vui cho
thế gian, bị XH kỳ thị và áp chế.

2. tiện tịch: một loại tầng lớp XH, chỉ những người thân phận thấp hèn, không thuộc sĩ – nông – công –
thương, tiện tịch được truyền qua nhiều thế hệ, không thể thay đổi.

“Ờ.” Oản Oản đối với việc này cũng thấy không có gì, nếu nàng có lòng tự
trọng mạnh mẽ, đã sớm kết thúc ở chín kiếp trước rồi, nói trắng ra là,
chỉ cần có thể sống, muốn nàng làm gì cũng được, huống chi nàng đã sớm
nghĩ ra đối sách, từ xưa tới nay, trong kỹ viện, phu nhân chính là nhất, chỉ cần nghe lời khiến bà hài lòng, tương lai cho dù nàng không thể bán đi, phu nhân cũng không làm khó nàng, lại nói, nàng cũng có thể để
giành chút vốn riêng, cho dù đến cuối đời không có người chăm nom săn
sóc, cũng không lo đói chết. Nếu phu nhân còn có thể có vài phần thiện
tâm, nàng còn có thể được chia ít tiền, đó chính là kết quả tốt nhất
rồi.

“Này, Tử Hộ, bên kia đường là nơi nào vậy?” Oản Oản chợt loạt
xoạt xoay người đứng lên, xuống giường, đến bên cửa sổ, mấy ngày nay
nàng vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này, trước khi đến căn phòng này, nàng vẫn luôn ở tại Trường Phương trai, là nơi nuôi dưỡng những kỹ nữ lúc
còn là “chim non”, mấy người chen chúc tại một chỗ, còn có người trông
giữ, hoàn toàn không biết được cảnh vật xung quanh ra sao. Mà trước khi
trở thành quan kỹ, nàng vẫn là Nhị cô nương của phủ Vũ Vệ tướng quân,
hơn nửa năm sống trong nơm nớp lo sợ, sợ bị người nhìn ra sơ hở mình là
người xuyên không, đừng nói tới đi chơi, ngay cả phụ thân cũng rất ít
gặp qua. Nàng chỉ biết là, đây là nơi xa hoa nổi tiếng vung tiền của đô
thành, có một cái tên thường gọi là phố Hoa.

“Nơi đó à…” Tử Hộ đến
cạnh Oản Oản, phóng mắt nhìn qua, cạnh Lâm Hà Viện là một con đường rộng lớn, mà nơi Oản Oản hỏi, chính là nơi bên kia đường, phong cách kiến
trúc đơn giản hơn, ngược lại có vài phần phong lưu thanh nhã, hoàn toàn
khác xa với tòa nhà bên này, nơi này của các nàng, hiển nhiên là ám
hương son phấn quá nặng.

“Là ‘nam viện’, bên ngoài cũng gọi là Thượng Hoa Viện.” Tử Hộ quay đầu liếc nhìn Oản Oản một cái, sợ Oản Oản tuổi
còn nhỏ, không biết rõ, lại bổ sung thêm: “Giống như nữ nhân đi tiếp
khách, có cả nam nhân…. ừm, cũng tiếp khách.”

Oản Oản gật gật đầu,
không hỏi lại, tất nhiên là nàng hiểu ý Tử Hộ, phố Hoa dùng một con
đường lớn ngăn cách, một bên là “Nam viện”, một bên là “Nữ viện”, “Nam
viện” thì trước đây nàng không biết, nhưng “Nữ viện” thì trước đây đã
nghe ma ma nói qua, tất cả kỹ lâu đều gọi chung là Yên Chi Viện. Quả
nhiên xã hội phân chia thật rõ ràng, nữ kỹ nam quan không thiếu một cái
nào, thật là biết hưởng thụ.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, đối với
việc nhảy múa, Oản Oản coi như cũng hiểu biết một chút, ít nhất nàng
cũng đủ tư cách, lão sư tựa hồ cũng thật hài lòng, chỉ bảo nàng nên tự
luyện tập một chút, ba ngày sau lại đến. Phu nhân đối với lần này cũng
có biểu hiện hài lòng, thậm chí còn đặc biệt cho phép Oản Oản buổi tối
có thể đi dạo chung quanh, đương nhiên, bên cạnh phải có Tử Hộ đi cùng.

Kỳ thật, Oản Oản cũng không hiểu biết nhiều lắm về Tử Hộ, chỉ biết khoảng
một tuần trước, nữ tử này đột nhiên xuất hiện tại Trường Phương trai,
cách ăn mặc cho thấy là người chưa lấy chồng, đại khái hơn 20 tuổi, cũng coi như gái lỡ thì, nói rõ là phu nhân sai đến hầu hạ nàng, liền giữ
lại, rồi sau này cùng đến Lâm Hà viện, vả lại, nàng với nàng ta thật sự
không quen biết, cùng lắm là nàng xem nàng ta là quản gia, cho là người
giám thị thôi.

Màn đêm buông xuống, trong lâu bắt đầu hoạt động, Lâm
Hà viện không giống Trường Phương trai, nơi này đều là những nữ đào kép
được sủng ái, khách không nhiều lắm, nhưng là một nơi rất tinh quý, khen thưởng đều bằng kim đậu (vàng nhỏ như hạt đậu phộng), dạo một vòng cũng gom được non nửa vốc tay a.

Oản Oản ở tại tầng hai, ngoài nàng ra
còn có hồng bài cực kỳ có tiếng trong lâu, không dễ dàng đi tiếp khách,
cho dù có tiếp khách, cũng không có ít khách nhân là thuê một phòng ngủ
riêng, ít có khách là tới để ngủ lại chung phòng với cô nương, cũng
trách Oản Oản không được may mắn, nàng mới dọn đến không lâu, gian cách
vách liền có người ngủ lại mấy đêm, ầm ỹ khiến nàng ngủ không yên.

Nhưng lại có một quý nhân ở địa phương qua đêm ở đây, liền xảy ra án mạng,
đừng nói làm hại Oản Oản buổi tối không đi dạo được, ngay cả Tầm Hương
lâu nổi tiếng này, cũng không thể không ngừng kinh doanh ba ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui