edit + beta: Mạc Thiên Y
Nắm khăn tay khóc sướt mướt, khóc đến gần ngất tiễn bước thái y, thuận tay ném xuống mảnh khăn lụa viết đơn thuốc, Oản Oản vừa nhấc đầu, trừ bỏ hốc mắt có chút hồng ra, trên má ngay cả một giọt lệ cũng nhìn không ra. Thoáng bĩu môi, Oản Oản đi đến bên giường, một tay vén màn che trên giường ra, nhìn sắc mặt xanh trắng của Tình Khuynh, trên đầu không nhịn được hiện lên vài đường hắc tuyến.
“Đi rồi sao?” Tình Khuynh trước ngực quấn đầy vải băng, còn làm ra vẻ vết thương bị nhiễm trùng bưng mủ.
Oản Oản thấy dáng vẻ của hắn đột nhiên thần thái trở nên nhanh nhẹn, tay chân linh hoạt, không nhịn được cười nói: “Đi rồi, còn bị chàng dọa không nhẹ, thiếu chút nữa bảo ta chuẩn bị hậu sự cho chàng.”
Tình Khuynh khoát tay một cái, không quan tâm nói: “Nếu thương thế này là thật, lâu như vậy mà vẫn chưa tốt lên được, người bình thường đã sớm đã biến thành hoàng thổ rồi.”
Oản Oản gật gật đầu, thở dài ngồi quỳ ở bên cạnh Tình Khuynh, giữ chặt tay hắn nói: “May mà có Tôn lão và Nghiêm Tử Tô giúp chúng ta, bằng không cửa này thật khó qua.”
Tình Khuynh nắm lại tay Oản Oản, bỗng nhiên có chút lo âu nhìn Oản Oản, đắn đo hồi lâu, mãi đến khi Oản Oản nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mới khó khăn nói: “Tôn lão và Nghiêm Tử Tô vừa mới đi rồi.”
Tay Oản Oản nắm tay Tình Khuynh hơi siết chặt một chút, lập tức lại buông lỏng ra, cảm xúc hơi trầm giọng nói: “Sao cũng không cáo biệt với ta?”
Tình Khuynh đưa tay sờ lên gò má Oản Oản, yêu thương nói: “Sợ nàng không nỡ, Nghiêm Tử Tô nói, coi như nàng ta đi ra ngoài du ngoạn, sẽ có lúc trở về.”
Oản Oản dù sao cũng đã sống qua mấy kiếp làm người, cho dù có chút phiền muộn ly biệt, cũng rất nhanh đã điều chỉnh lại, thiên hạ có bữa tiệc nào mà không tàn, quanh đi quẩn lại, sẽ luôn có một ngày gặp gỡ, ai cũng đều có cuộc sống riêng của mình, không có khả năng ở bên cạnh cả đời, ngay cả con trai của mình cũng vậy, có thể ở bên mình, chung quy chỉ có nam nhân trước mặt có ánh mắt đầy sủng nịnh này mà thôi.
Nghĩ như vậy, liền thấy ngực có hơi chua xót, chống mình nằm xuống, tựa vào trong ngực nam nhân, cảm thụ được tiếng tim đập mãnh liệt trong lồng ngực, Oản Oản dùng sức ôm chặt lấy hắn, đáy mắt lóe lên một tia kiên quyết, giống như một con sư tử mẹ muốn bảo vệ lãnh thổ.
“Thái y lần này là tới thử dò xét chúng ta có đến cung yến năm nay hay không.” Tình Khuynh tất nhiên là nhạy cảm cảm nhận được ý chí chiến đấu đột nhiên xuất hiện của Oản Oản, tâm tình vô cùng tốt nói.
“Cần ta đi sao?” Nếu nói vào hoàng cung nàng một chút cũng không khẩn trương, thì đó hoàn toàn là gạt người. Đối với người không có bối cảnh gì như Oản Oản mà nói, nếu nàng vào cung, tuyệt đối là đưa dê vào miệng cọp, người khác muốn bắt bẻ khó dễ nàng thế nào, cũng sẽ không nương tay, chỉ có thể bằng vào Hoàng hậu đối với Tình Khuynh có vài phần kiêng kị mà dựa vào. Nhưng nếu thực sự nói đối với việc vào cung giống như hồng thủy mãnh thú thì cũng không hoàn toàn là vậy, dù sao nàng cũng từng có một kiếp oai phong khí thế, tuy rằng kiếp kia trở thành con gái riêng của một vị vua mất nước, nhưng trước đó, tốt xấu gì cũng đã từng làm công chúa, những thủ đoạn trong cung, nàng cũng không xem như mắt mù tim mù. Vấn đề ở đây là, nếu nàng thực sự vào cung, thì tuyệt đối sẽ không mang con đi theo, con trai của nàng chính là vận mạng của Tình Khuynh và nàng, hộ vệ trong bóng tối ở một nơi bí mật gần đó bảo vệ con trai nàng, Tình Khuynh cũng đã phái ba nam ba nữ rồi, có thể thấy được coi trọng cỡ nào.
Tình Khuynh cũng ôm Oản Oản, khóe môi mang theo châm chọc nói: “Bảo thứ phu nhân bị cấm túc rồi, làm sao đi được, không bằng nhường lại cho Vương thứ phu nhân đi thay đi, còn có thể mang theo đại vương tử cùng đi, cũng để Hoàng hậu điện hạ nhìn thấy yên tâm mới phải.”
Oản Oản nghe xong, liền che khuất thần sắc phức tạp trong mắt, nàng biết, chỉ sợ lần này Vương thị cùng đứa bé kia vào cung, tạm thời sẽ không ra khỏi được.
Ngày hôm sau, Duệ An hoàng tử hạ lệnh, vì Bảo thứ phu nhân bất kính với Hoàng hậu, lần này bị cấm túc, kỳ hạn bất định, lại bởi vì thương thế của hoàng tử tái phát. Cho nên, Duệ An hoàng tử ra lệnh cho trưởng tử cùng với mẹ đẻ trưởng tử là Vương thứ phu nhân thay mặt tiến cung tham gia cung yến mừng năm mới lần này, còn đặc biệt ban thưởng một hộp Nam châu, son bột phấn nước, ba cuộn tơ lụa cống phẩm, ba bộ trang sức trâm cài.
Tin tức truyền ra, người trong phủ lại một trận nghị luận om xòm, tất cả mọi người vốn đều tưởng cung yến năm mới lần này, nhất định sẽ để Bảo thứ phu nhân cùng đi, lại không ngờ rằng điện hạ cư nhiên sẽ vì một đầy tớ già được Hoàng hậu đưa tới mà tước sủng mặt mũi của phu nhân. Ngược lại để Vương thị thứ phu nhân - người sinh hạ trưởng tử, vào cung dự yến tiệc. Chẳng lẽ, ngọn gió trong phủ này lại phải thay đổi sao? Dù sao tuy Vương thị cùng Bảo thứ phu nhân cũng đều sinh con, nhưng Vương thị sinh là trưởng tử, hơn nữa thế lực gia tộc nàng ở Thần quốc không tầm thường, nếu so với cả nhà bị tịch thu tài sản, chém đầu của Bảo thứ phu nhân thì mạnh hơn nhiều. Nếu Vương thị lần này được Hoàng hậu coi trọng, sợ là tiến thêm một bước cũng không phải không có khả năng.
Nhưng bất luận đám hạ nhân trong phủ lén nghị luận như thế nào, lúc này ở chỗ Vương thị, cũng bao trùm một mảnh cao hứng phấn chấn. Vương thị tự bản thân cảm thấy điện hạ không quên điểm ưu việt của mình, hơn nữa nàng có nhi tử bên cạnh, lo gì tương lai không thể trù tính. Mà đám hạ nhân nha đầu của nàng cũng cực kỳ cao hứng, dù sao bọn họ đều được Vương thị mang đến từ Thần quốc, lần ám sát kia may mắn không chết, ở nơi tha hương đất khách, bọn họ chỉ có thể dựa vào Vương thị. Đồng dạng, Vương thị hiện nay có thể tín nhiệm, cũng chỉ có đám người chính nàng tự mình mang đến, mặc dù tâm cao ngất, nhưng nàng cũng không chân chính ngu xuẩn, bởi vì từ lúc có thích khách, sau này bổ sung đám nô tỳ vào, nàng gần như đều không đặt bên người, đều là sai bảo từ xa, còn bảo tâm phúc lúc nào cũng xem chừng.
“Hiện nay xem ra như vậy cũng thật tốt rồi” Trân Châu thử thâm y cho Vương thị, bởi vì cũng không cần Vương thị tế tổ hoặc cúng bái, cho nên vẫn chưa chuẩn bị cát phục, chỉ may trên thâm y thêm một chút công phu, có vẻ xa hoa hơn mà thôi.
Vương thị nhìn hoa văn hoa lá cành uốn lượn trên thâm y, khóe miệng không kiềm được khẽ nhếch lên, trong mắt vẫn còn giữ lại một tia tỉnh táo nói: “Đó còn không phải do nữ nhân kia ngu ngốc sao, cư nhiên liền ỷ vào được sủng ái gần đây mà đắc tội với người của Hoàng hậu, phải biết rằng đắc tội ai, cũng không thể đắc tội với Hoàng hậu. Điện hạ chúng ta thế nhưng là Hoàng hậu điện hạ một tay đề bạt nâng đỡ, nếu không bây giờ chúng ta còn đang chui rúc ở trong cung điện Thần quốc.”
“Cũng không phải vậy.” Trân Thúy ở bên cạnh lấy cây trâm hoa trong đám đồ trang sức ra ướm trên búi tóc của Vương thị, ẩn ẩn có chút đắc ý nói: “Suy cho cùng cũng không phải là cô nương xuất thân từ gia tộc lớn, làm sao thông tuệ cao quý được như phu nhân chúng ta, chỉ nghĩ mê hoặc được điện hạ, lại không biết điện hạ cũng phải cần dựa vào Hoàng hậu điện hạ đấy.”
Vương thị trong lòng mặc dù vô cùng đắc ý, nhưng trong miệng vẫn mắng: “Im miệng, lời này là ngươi có thể nói sao?”
Trân Thúy sắc mặt trắng nhợt, vội cúi đầu nói: “Dạ, là nô tỳ quá phận.”
Trân Châu luôn giỏi đoán được tâm ý Vương thị nhất, bèn cũng không e ngại nói: “Phu nhân vẫn luôn biết, nàng ta đã quen không giữ mồm giữ miệng, hà tất nổi giận với nàng ta làm gì, ngược lại nhìn ra đây là nàng ta biểu lộ quý trọng ngài.”
Trân Thúy trong lòng biết Trân Châu thay nàng giải vây, liền sau đó cũng vẻ mặt đau khổ, tiến đến bên cạnh Trân Châu, kề sát vào nàng ta thở dài: “Tỷ tỷ, trong lòng ngươi hiểu được thì cũng thôi đi, còn tưởng là nói thật ra, đả thương đến trái tim của ta a.”
Vương thị cầm khăn tay che miệng cười, vừa mới giả vờ nổi giận lập tức trút hết ra ngoài, cuối cùng chọc lên đầu Trân Thúy, tức giận cười nói: “Các ngươi hai quỷ nha đầu này, chưa gì đã nghĩ cách lừa gạt chủ tử các ngươi rồi.”
Trân Châu thông minh tiếp lời nói: “Còn không phải phu nhân đau tiếc chúng nô tỳ sao.”
Trân Thúy lúc này vẻ mặt ngược lại có chút sa sút, nhìn hai người khác đang thu thập đồ đạc ở gian ngoài, không nhịn được nói: “Hiện nay đi theo phu nhân, cũng chỉ con vài người chúng ta, còn những tiểu nha đầu được đưa đến này, cũng không nên tiếp xúc.”
Nghe vậy, Vương thị cùng Trân Châu cũng nhiều thêm vài phần phiền muộn. Dọc đường đi theo điện hạ từ Thần quốc đến Khởi quốc, các nàng chịu khổ cũng không ít, chính là gặp phải trận ám sát kia, mấy người họ đã xem như may mắn, không nói đến đám nha đầu và ma ma, đi theo các nàng chỉ còn lại Trân Châu, Trân Thúy, Trân Bội, Trân Hoàn. Trong đó Trân Bội, Trân Hoàn chính là nha đầu nhị đẳng, tuổi còn nhỏ, trong đám ma ma cũng chỉ còn lại một mình Cố ma ma Cố ma ma, bây giờ những ma ma khác đều là điện hạ sau này phân vào, không thể trọng dụng. Liền nói nhóm thị thiếp ngang hàng thậm chí còn cao hơn Vương thị, đến được nơi này, trừ bỏ Bảo thứ phu nhân cùng Mạnh lương đễ ra, còn lại đều đã chết, Bảo thứ phu nhân còn vẫn chưa được vào hoàng cung Thần quốc.
Nghĩ đến đây, Vương thị lại tỉnh táo một chút, trong lòng cũng càng thêm kiên định muốn trở nên nổi bật hơn, không có đạo lý nàng đại nạn không chết, lại không có hạnh phúc cuối đời.
“Mặc dù cung yến lần này đối với chúng ta là một chuyện tốt, nhưng cũng không thể quá mức kiêu ngạo mà sơ suất được.” Vương thị vuốt cây trâm vàng lông vũ trên bàn trang điểm, thấp giọng trịnh trọng nói: “Chúng ta đều là dòng nước chảy xuôi trong hoàng cung, bên trong cái gì đục hay không đục, chúng ta đều đã biết rõ ràng. Đừng đến lúc đó tại trong hoàng cung của một quốc gia chiến bại, mà đá trúng phải hòn đá. Lần này đi cũng không nhất định chính là vinh hoa phú quý, dù sao chúng ta cũng đến từ Thần quốc, địch ý tất sẽ không thiếu, nhưng đây chính là một thanh kiếm hai lưỡi. Nếu chúng ta thể hiện tốt, thì có thể vịn lên được cây đại thụ Hoàng hậu kia, lên như diều gặp gió, nếu thể hiện không tốt...”
Thanh âm hơi trầm xuống, Trân Châu cùng Trân Thúy đều quỳ phục xuống.
Vương thị lạnh mặt, nhìn hai người, tiếp tục nói: “Phú quý cũng sinh ra chung với nguy hiểm, vương tử của chúng ta có thể được Hoàng hậu coi trọng hay không, liên quan đến đại phú quý ngày sau, liền trông chờ vào chúng ta.”
“Nguyện vì phu nhân và vương tử máu chảy đầu rơi!” Trân Châu cùng Trân Thúy vội vàng quỳ xuống, hai tay để lên trán, quỳ rạp trên mặt đất, hành đại lễ nói.
Vương thị nắm cây trâm vàng lông vũ trong tay, nghe lời thề của hai người, trong mắt dường như nhìn thấy trâm lông vũ trong tay biến thành trâm phượng hoàng... (trâm phượng hoàng chỉ có chính phi mới được mang)
“Cô nương, chúng ta làm vậy liệu có nên không.” Trong một viện khác, một gian nội thất đóng chặt cửa, người xung quanh đều đuổi ra ngoài, một nha đầu búi tóc song kế, mặc y phục xanh vụn hoa cánh tay lở, đứng dưới sạp đi qua đi lại, mặt lộ vẻ lo âu.
“Ngươi vội cái gì?” một phụ nhân cài trâm bạc không một chút hoảng hốt, bưng chén trà bột nhấp từng ngụm từng ngụm, nhấm nháp ngon miệng.
Nha đầu kia chợt quay đầu, nhìn thấy bộ dạng chủ tử, liền gấp đến độ bốc hoả, oán hận nói: “Cô nương của ta ơi, sao người lại không gấp kia chứ? Nếu Vương thị kia được vào cung, vậy sau khi trở về, tình thế ở trong phủ còn không biết thay đổi như thế nào nữa, cô nương ngươi cùng nàng ta vốn không hợp nhau, nếu nàng được phía trên coi trọng, cuộc sống ngày sau của chúng ta sẽ ra sao đây.”
Phụ nhân kia lắc lắc đầu cười khẩy nói: “Lăng Tố, ngươi thật sự cho rằng nàng ta có thể trở về sao?”
Lăng Tố sửng sốt, ngây ngốc hỏi ngược lại: “Lương đễ cớ gì lại nói ra lời ấy?”
Mạnh thị bưng chén trà, vươn tay đưa cho Lăng Tố, Lăng Tố bừng tỉnh lại mới đi qua, đỡ nàng đứng lên.
“Điện hạ tuy rằng háo sắc, nhưng dọc đường đi này, ta xem ra thế nhưng cũng không hồ đồ. Vương thị mặc dù giỏi về tính kế, cũng không dễ dàng bảo trì được bình tĩnh, lại chỉ vì cái lợi trước mắt, nàng ta tưởng bấu víu vào Hoàng hậu, liền ắt phải được điện hạ tin sủng sao!” Mạnh thị tựa vào cửa sổ, nhìn nhũ mẫu đang ôm nữ nhi phơi nắng, ánh mắt không tự giác liền mềm mại xuống.
“Lương đễ có ý tứ là...” Lăng Tố vẫn mơ hồ, ai cũng biết điện hạ chỉ có gắt gao mượn sức Hoàng hậu, tương lai mới có cuộc sống tốt được, nhưng hôm nay Mạnh thị nói như vậy, đúng là có chút bất đồng.
Mạnh thị nhấp một ngụm trà, nhấm nháp nhai một chút mới sâu kín nói: “Thân phận này của chúng ta, muốn sống tốt, chỉ cần cho Hoàng hậu điện hạ một tia thiện ý thôi, còn lại phải đặt toàn bộ tiền đặt cược lên điện hạ, thì mới có thể có kết quả tốt.”