Yên Chi Thượng Hoa

“Oản Oản tỷ!”

Vừa mới tiến vào hậu viện, Oản Oản liền thấy một bóng người từ phía xa chạy tới, người nọ vừa muốn kích động vươn tay chồm tới nàng, đã bị Tình Khuynh bên cạnh một phen ngăn cản.

“Hắc hắc, Khuynh ca ca.” Thấy sắc mặt Tình Khuynh rõ ràng không vui, người nọ xấu hổ xoắn lấy vật trang sức đeo bên hông, cẩn thận nói.

“Xuân Thiều?” Gần một năm không gặp, mặc dù bọn họ đều đồng hành chung một đường, nhưng trên danh nghĩa Xuân Thiều là nam sủng của Tình Khuynh, nàng là gia quyến trong nhà của Tình Khuynh, thân phận khác biệt, ngày thường không nên gặp mặt, thậm chí ngay cả lúc nghỉ ngơi trên đường cũng phải ngăn cách. Cho nên lần này Oản Oản gặp lại Xuân Thiều, loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này, khiến trong lòng nàng khó nén chua xót, tên nhóc này thế mà cũng đã trưởng thành rồi.

“Phu nhân… Đã lâu không gặp.” Nam tử đi theo Xuân Thiều, thân mặc trường sam ống tay áo dài, chắp tay hành lễ, lại hiển lộ ra vẻ quyến rũ không tầm thường.

“Liên Âm công tử.” Oản Oản nghiêng người không nhận hắn thi lễ, bọn họ đều là bằng hữu cùng nhau tới đây, sống chết có nhau, giao tình đã không còn đơn giản như lúc trước.

Tình Khuynh không muốn để họ nấn ná ở trong viện quá lâu, liền kéo Oản Oản đi về trước nói: “Đừng đứng cả đây, chắc trong phòng đã chuẩn bị xong rồi, mọi người không đói bụng sao?”

Họ vội đi theo sau, một đường nhỏ giọng trao đổi, đều nói đến những chuyện vụn vặt ngày thường, không một ai nhắc tới gian nan và phiền muộn trong những ngày này.

“Điện hạ, phu nhân, tất cả đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu.” Tùy Tâm đứng ở cạnh cửa, mời mọi người vào, còn Tùy Ý đứng cạnh bàn ăn, cẩn thận bày biện. Oản Oản âm thầm thở dài, thời thế nuôi dưỡng nên người, ngay cả Tùy Ý cũng bất tri bất giác trưởng thành rồi.

Tất nhiên Tình Khuynh ngồi ở vị trí chủ vị, Oản Oản ngồi xuống cạnh hắn, ngẩng đầu nói: “Mọi người tự tìm vị trí ngồi đi, đừng câu nệ, cứ giống như năm ngoái thôi.”


Ngoại trừ Xuân Thiều thoạt nhìn không tim không phổi ngồi xuống cạnh Oản Oản ra, những người còn lại, bao gồm cả Tùy Tâm Tùy Ý, đều lộ ra một tia thấp thỏm. Kim Hạp Ngân Hạp lại ngồi ở cuối bàn, cũng không còn thoải mái như năm ngoái nữa. Nhưng cũng may, bọn họ cũng không chối từ Oản Oản Tình Khuynh, tất cả cũng ngồi xuống.

“Nào nào nào, tuy năm nay có chút khó khăn, nhưng chúng ta cũng không nên bạc đãi bản thân.” vì khuấy động không khí, Oản Oản vươn đũa gắp thịt dê bỏ vào nồi, chỉ chốc lát sau miếng thịt tươi non đỏ hồng liền từ từ biến thành trắng, mùi thơm của thịt từ trong nồi tản ra, khiến cho người ta muốn chảy nước miếng.

Xuân Thiều là người hưởng ứng trực tiếp nhất, xưa nay hắn vẫn không hề nghĩ ngợi nhiều, bèn bắt đầu ăn, vừa ăn còn vừa nói: “Vẫn là Oản Oản tỷ chu đáo nhất, nước lẩu dùng canh xương hầm là ngon nhất.”

Một câu làm mọi người sinh động hẳn lên, cũng đều cầm đũa, nên nhúng thì nhúng, nên ăn thì ăn, chỉ chốc lát sau, bầu không khí xa cách vì một năm không gặp như có như không kia, cũng từ từ tiêu tán không còn nữa. Tình Khuynh thì ngồi bên cạnh Oản Oản, tỉ mỉ nhúng thịt rồi gắp vào trong bát cho nàng, còn ở trong nồi thì thả vào toàn những hải sản tươi ngon đặc biệt của nước Khởi, đây đều là những thứ mà Oản Oản đặc biệt thích ăn sau khi đến đây.

“Đứa cháu nhỏ của đệ thế nào rồi?” sau khi nuốt xuống một miếng thịt lớn, Xuân Thiều tròn xoea đôi mắt to tròn hỏi.

“Thằng bé ngủ sớm, trước khi chúng ta đến, nó đã ngủ khì rồi.” Thằng bé vẫn còn nhỏ, vẫn đang bú sữa. Bây giờ chỉ cần phối hợp với vài nhũ mẫu đáng tin cậy là được, mặc dù Oản Oản muốn dùng sữa của mình, nhưng cho dù nơi này quy củ không ít, lại nhiều người để mắt chú ý đến, hơn nữa nàng ngày thường tất bật đủ việc, nhất thời cũng không để ý. Nên từ lúc có sữa, mỗi ngày nặn ra một ít, dùng muỗng nhỏ đút cho con, mãi đến lúc hết sữa non, sữa mẹ từ vàng biến thành trắng mới thôi.

“Vương tử nhất định là cực kỳ đáng yêu.” Liên Âm vẫn tác phong yếu đuối như xưa, ngón tay hoa lan chỉ góp vui nói.

“Lân nhi còn nhỏ, hãy còn chưa nhìn ra thế nào.” tất nhiên là Tình Khuynh khiêm tốn, nhưng ai cũng có thể nhìn ra khóe miệng Tình Khuynh có hơi nhếch lên. Ở đây cũng không có người ngoài, có thể xem là tâm phúc của Tình Khuynh, hiển nhiên cũng biết là Tình Khuynh hiện nay chỉ có một đứa con trai là Lâu Kiều Lân, nên lúc này cũng không đề cập đến chuyện con cái, tránh làm hắn mất hứng.

“Những ngày qua, đã ủy khuất các ngươi rồi.” Oản Oản tức thời nâng chén tạ lỗi với Liên Âm và Xuân Thiều. Tuy rằng hai người họ là được Tình Khuynh chuộc ra, nhưng dù sao người ta cũng đền bù lại danh dự nam nhân (đang đóng giả làm nam sủng của TK), còn bị vây ở trong viện, không hề có chút vui vẻ nào. Thậm chí có khả năng gặp người Hoàng hậu phái tới, một phen chế nhạo là không thiếu được. Oản Oản và Tình Khuynh quả thật thành tâm xem những người cùng chung hoạn nạn này là bằng hữu, nhưng với tình huống trước mắt, bọn họ cũng chỉ có thể tạ lỗi, không thể làm gì hơn.

“Oản Oản tỷ, nói như vậy cứ như người ngoài rồi. Nhanh! Nhanh tự phạt ba chén!” Xuân Thiều tỏ vẻ cố ý buồn bực la ầm lên, đẩy đẩy chung rượu của Oản Oản.


Kỳ thực Xuân Thiều cũng không phải thật hồn nhiên, tiểu quan đi ra từ Hưởng Quân Viên có mấy ai là kẻ ngốc chứ. Bây giờ hắn có thể ăn sung mặc sướng, không cần phải tiếp khách, còn có Tình Khuynh lén sai người đưa đến một ít sách để hắn và Liên Âm học tập giải sầu, dĩ nhiên đều là những chuyện tốt mà họ có nghĩ cũng không ngờ tới. Lại nói ủy khuất sau này, trước kia Oản Oản đã bảo Tử Hộ đưa đám nô tài trong viện đến cho bọn hắn lựa chọn, cho dù trong lòng bọn họ khinh thường, nhưng ai dám trước mặt bọn hắn mà vứt đi mặt mũi, thậm chí lười biếng chứ. Về phần những người lai tạp hỗn loạn ở trong phủ vốn được phái tới lúc đầu, vốn không phải là người một nhà, thì càng không có chuyện gì có thể khiến bọn hắn để trong lòng. Huống chi, ở thời điểm mấu chốt này, ngay cả Tình Khuynh và Oản Oản cũng phải nhẫn rồi nhịn, bọn hắn làm sao có thể mở miệng phan phiền chứ?

“Tửu lượng của Oản Oản không kham nổi đâu, vẫn là ta nên nhận thay thôi.” Tình Khuynh vừa thấy vậy, vội vàng đoạt lấy chung rượu, sảng khoái uống hết ba chung, không cho Xuân Thiều có cơ hội phản bác, khiến hắn ảo não la làng Tình Khuynh đã bênh vợ đến mức trọng sắc khinh bạn.

Mọi người nhìn bộ dáng cam chịu của hắn, thì cười đùa một phen, không khí càng trở nên ấm áp.

“Xuân Thiều, Liên Âm… Các ngươi sau này có tính toán gì không?” Tình Khuynh cầm chung rượu, nhìn về phía hai người, hắn đã sớm vạch kế hoạch cho tương lai, bây giờ cũng chỉ vững vàng chờ đợi thời cơ thôi.

Xuân Thiều liếc trộm Liên Âm một cái, tròng mắt chuyển động nói: “Nếu có cơ hội, đệ muốn đi buôn bán.”

Oản Oản nuốt một miếng thịt dê xuống, nhìn thiếu niên hơn mười tuổi bên cạnh, tướng mạo cũng dần dần phát triển theo hướng thành thục hơn, nói vậy không đến bao lâu, thiếu niên sẽ trưởng thành thành thanh niên, cũng như Tình Khuynh vậy.

Tình Khuynh không trả lời Xuân Thiều, lại quay sang hỏi Liên Âm: “Liên Âm, ngươi có ý tưởng gì?”

Oản Oản nhìn Liên Âm bộ dáng ẻo lả, trong lòng nghĩ bậy: đừng nói là hắn muốn gả cho người ta hoặc muốn mở tiệm may vá gì đó chứ!

“Ta…” Liên Âm do do dự dự liếc nhìn Xuân Thiều, lại nhìn Tình Khuynh, sắc mặt đỏ lên nói: “Ta muốn đọc binh thư, muốn tập võ.”


Vừa dứt lời, Oản Oản thiếu chút nữa nghẹn chết, trợn mắt nhìn Liên Âm. Một nam nhân liễu yếu đào tơ như vậy, vừa rồi lại nói muốn tập võ, còn muốn học binh thư? Đừng nói là hắn muốn đánh nhau? Lẽ nào, thật ra hắn chính là nguyên hình của Đông Phương Bất Bại? Nếu đây nếu là thật, Oản Oản cũng coi như nhìn thấy điều hiếm có rồi.

Hiển nhiên, không riêng gì Oản Oản, mọi người cũng suy nghĩ tương tự.

“Ngươi không phải nghiêm túc chứ!” suy cho cùng thì Tùy Ý vẫn còn tâm tính của một đứa trẻ, tuy rằng trải qua một năm mài dũa, rốt cục cũng thiếu kiên nhẫn hỏi thẳng.

Liên Âm bị thằng bé nhìn mặt càng nóng, đầu từ từ cúi thấp, một khắc sau liền kiên định ngẩng đầu lên nói: “Ta rất nghiêm túc, ta vốn không biết bản thân muốn làm chuyện gì, nhưng tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho tương lai. Ta vốn là một người vô dụng, nhưng đối với tính toán cũng có chỗ yêu thích. Lại nói đại trượng phu một đời há có thể không có công lao sự nghiệp, cho dù là thất phu (người vô học) cũng hữu dụng cho đất nước, huống chi tuổi ta còn trẻ, sao có thể vô dụng bỏ phế được?”

Oản Oản im lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên vì kích động của Liên Âm, cùng với lúc hắn nói chuyện, ngón tay phất lên Hoa lan chỉ*, nàng rất muốn phun một câu: ‘Biết tính toán cũng có thể đi làm phòng thu chi chứ. Lại nói…’ Oản Oản hung hăng trừng mắt nhìn Xuân Thiều, gần đây có phải tiểu tử này cho Liên Âm đọc mấy loại sách kỳ quái gì không, mà ngay cả một nam nhân tỏa ra đầy “mẫu tính” như vậy cũng muốn ra chiến trường?

(*hoa lan chỉ: ngón tay xếp thành hình hoa lan như mấy ông công công hay làm ý)

Đáp lại ánh mắt Oản Oản, chính là ánh mắt tránh né cùng với nụ cười gượng ngây ngốc của Xuân Thiều.

“Nếu đã như vậy, ta sẽ tìm cách sai người dạy cho ngươi học chút công phu quyền cước, lại đưa qua cho ngươi vài cuốn binh thư nhập môn đọc một chút, chẳng qua là tuổi của ngươi có hơi lớn, võ công cao thâm sợ là không được.” Tình Khuynh dường như cũng bị giật mình, thậm chí thật thận trọng đồng ý chuyện này, sau lại nói với Xuân Thiều: “Ta sẽ cho đệ một cửa tiệm nhỏ, về phần làm ăn như thế nào là tùy ở đệ, bất quá ta muốn nhìn thấy hiệu quả, bằng không, đệ liền thành thật ở trong nhà đi.”

Như thế, cả nhà đều vui vẻ, Liên Âm, Xuân Thiều rốt cục cũng như ý nguyện.

Một bữa cơm, mọi người ăn miệng đầy dầu mỡ, hài lòng mỹ mãn, nghe bên kia vách tường truyền đến tiếng pháo trúc. Mặc dù năm nay bọn họ không có cơ hội tự tay đốt pháo trúc, nhưng bọn họ tin tưởng năm sau nhất định sẽ tốt hơn, mà ngay tại lúc này, nguyện vọng ở trong lòng mỗi người, nhất định sang năm cũng sẽ thực hiện được.

“Hồi bẩm chủ thượng, những con sâu kia đều được canh chừng kỹ rồi ạ, bọn chúng không hề phát hiện được điều gì.” Ăn xong, Tình Khuynh nắm tay Oản Oản đi trở về, Kim Hạp từ phía sau chạy lên, nhỏ giọng hồi đáp.


“Ừm.” Tình Khuynh không quan tâm hừ một tiếng, những người đó đều do Hoàng hậu cài vào trong phủ. Hắn không hề cho quá nhiều người trà trộn vào, cũng không phòng thủ viện như một cái thùng sắt, lại để cho vài tên nô bộc trà trộn vào, đều là những tên nhìn như khôn khéo, kì thực rất vụng về, liền giống như làm một loại bia ngắm. Bọn họ muốn cho Hoàng hậu nhìn thấy cái gì, sẽ thông qua những con mắt này mà nhắn dùm cho Hoàng hậu.

“Thế hai anh em sinh đôi kia của chàng đâu?” Nhìn Kim Hạp lui xuống, Oản Oản nhăn mũi một cái, cười mà không cười hỏi.

“Bướng bỉnh.” Tình Khuynh ôm Oản Oản, nhéo nhéo cái mũi của nàng, yêu chiều cười nói.

Trong lòng Oản Oản thầm than, tên nhóc Tình Khuynh ban đầu thích làm nũng với nàng càng ngày càng ít xuất hiện, ngược lại hắn càng trưởng thành, cũng càng sủng ái mình giống như một nam nhân, không biết nên tiếc nuối hay cảm thấy may mắn.

“Tại sao lại đồng ý cho Xuân Thiều đi buôn bán?” Tình Khuynh đáp ứng sảng khoái như vậy, khẳng định là có hắn ý tưởng.

“Mặc dù ta bệnh, cũng phải cưng chìu nam sủng đúng không? Nếu không đám người của Hoàng hậu liền càng vô pháp vô thiên.” Tình Khuynh nắm tay Oản Oản, ý cười không đến đáy mắt, “Huống chi, chúng ta cũng cần người buôn bán, hắn là mầm giống tốt.”

Oản Oản rút tay lại khoác lên cánh tay Tình Khuynh, nửa tựa lên người hắn, thở dài, ai cũng đều có con đường phải đi, bọn họ không thể bảo vệ đám Xuân Thiều cả đời, hiển nhiên chính bọn Xuân Thiều cũng hiểu được rõ ràng, vậy mà lại dứt khoát không chút do dự chặn đứng sinh mạng của bản thân. Bọn họ hiện đã ngồi chung một con thuyền, thắng thì cùng sống, bại thì cùng chết. Tất cả mọi người đều vì thế mà nỗ lực hết mình.

“Vậy chàng cũng không thể đáp ứng Liên Âm học võ và đọc binh thư a, hắn đã như vậy, không chém trúng mình là may rồi…”

“Tình Khuynh, chàng nói, giao thừa sang năm, Mặc Thiển cùng Trục Yên có trở lại hay không? Đến lúc đó mới tính là đoàn viên nhỉ…”

“Tình Khuynh, sang năm nhất định sẽ tốt… Nhất định…”

Giọng nói của Oản Oản càng ngày càng mơ hồ, bóng dáng hai người cũng càng kéo càng xa, chỉ còn lại vầng trăng trên bầu trời đêm lạnh lẽo, tỏa ra vầng sáng ấm áp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận