“Phu nhân, Triệu ma ma gần đây an phận không ít.” Tử Hộ ngồi trên sạp gấp quần áo cho tiểu vương tử, đồ đạc gì của con, Oản Oản cũng không cho người nào ngoài Tử Hộ nhúng tay vào, ngay cả nhũ mẫu gần bên cạnh con, cũng thường xuyên bị nàng nhắc nhở, giám thị.
Oản Oản ôm con trong lòng, nhìn thằng bé nằm ở trong khuỷu tay, tròn xoe đôi mắt to đen lúng liếng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng non nớt phun ra một đám bong bóng nho nhỏ, bộ dạng có bảy phần tương tự Tình Khuynh, bất giác ánh mắt lộ ra ánh mềm mại, cúi đầu hôn lên trán con trai.
“Ở chỗ viện Thái y thế nào rồi?” hôn con xong, Oản Oản lại nắn nắn cánh tay nhỏ bé của con, hỏi.
“Đã đi rồi ạ, đúng là tìm vị Hoàng thái y kia.” Tử Hộ để hết đồ đạc vào trong rương, nói.
Oản Oản vuốt mặt con, thấy đôi mắt thằng bé đã hơi híp lại, biết con đã buồn ngủ, liền gọi nhũ mẫu chờ bên ngoài tiến vào, dặn dò vài câu, rồi mới để bà ta bế thằng bé đi ngủ trưa.
“Nói vậy, ngày mai người sẽ đến, nhìn kỹ một chút mấy cái đinh trong phủ, đừng để cho chúng nhìn ra điểm khác thường.” Oản Oản rửa sạch tay, ngữ khí nghiêm trọng thêm vài phần.
Ngày hôm sau, quả nhiên vị thái y xoa bóp mà Tăng bát tử giới thiệu đã tới phủ, vốn dĩ lão không muốn đến một mình, dù sao lão tuổi tác đã lớn, hơn nữa phủ Thất hoàng tử cũng không phải là nơi để đến, nhưng không dằn lòng được phủ hoàng tử ra tay hào phóng, lại ngại vì thân phận hoàng tử, mới không tình nguyện đến phủ. Vừa tiến vào phủ, còn chưa nói hai câu, đã được hai tùy thị dẫn vào viện của Tình Khuynh.
Triệu ma ma đi theo thái y đến đây, cũng rất thức thời dừng lại ở cửa chính phòng, nhưng lần này Oản Oản cũng không bảo bà ta lui ra, ngược lại còn để bà ta cũng đi theo vào cửa lớn của chính phòng, thậm chí tiến vào tiểu viện của Tình Khuynh. Triệu ma ma là đầy tớ trong phủ Thừa tướng, lại phụng dưỡng nhiều năm ở bên cạnh Hoàng hậu, là một phụ nhân có đầu óc rất minh mẫn, cũng nhờ có bà ta và hai vị ma ma khác ở bên cạnh nâng đỡ, cho tới bây giờ Hoàng hậu mới không gây ra sai lầm lớn gì, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà Thừa tướng đưa bà ta vào phủ này.
Thừa tướng không yên tâm về Thất hoàng tử, Triệu ma ma vẫn luôn biết, cho nên mặc dù Hoàng hậu không cho là đúng, nhưng bà vẫn luôn cảnh giác canh chừng nhất cử nhất động ở phủ hoàng tử. Tuy rằng bà cũng biết đối với hoàng tử cùng đám người thứ phu nhân kia mà nói, bà là một người ngoài, không có khả năng được bọn họ tin cậy, cho dù bọn họ có e ngại vì mặt mũi Hoàng hậu mà cho bà vài phần thể diện, nhưng cùng lắm bà ta cũng chỉ là một nô tài, cho nên, bà ta vẫn luôn ở ngoài mặt thì không có hành động lớn gì, nhưng trong âm thầm, không ngừng tìm vài nô tài không tầm thường trà trộn vào nội viện của vài vị chủ tử, chính là muốn từ bên trong lấy được tin tức xác thực nhất của hoàng tử, bẩm báo lại với Thừa tướng.
May mà viện của Hoàng tử giám sát cũng không nghiêm, nhưng dù sao viện của hoàng tử cũng ở trong chính phòng của Bảo thứ phu nhân, nữ nhân này ở mặt ngoài thoạt nhìn ngạo khí lại kiêu căng, nhưng trong việc quản lý nội viện, lại quả thật có chút bảnh lĩnh, ít nhất, đến nay Triệu ma ma cũng chưa cài được người đến bên người Bảo thứ phu nhân và tiểu vương tử.
“Triệu ma ma.”
Triệu ma ma đang ngây người, vội khom người nói: “Thứ phu nhân.”
Oản Oản ngồi trên sạp, bưng chén trà, thổi thổi lá trà nổi trên mặt, không nhanh không chậm nói: “Triệu ma ma là lão nhân lâu năm tận tụy ở bên cạnh Hoàng hậu điện hạ nhỉ!”
Triệu ma ma trong lòng căng thẳng, không biết hôm nay nữ nhân này muốn lấy cớ gì để trút giận lên mình đây, ngoài miệng cũng không dám chậm trễ, vội đáp lời: “Không dám.”
Oản Oản nhìn chằm chằm Triệu ma ma, tầm mắt nóng rực kia, khiến Triệu ma ma không hiểu sao thấy hoảng sợ, đến lúc trán bà lấm tấm mồ hôi, Oản Oản mới nói: “Dù sao chăng nữa, Hoàng hậu điện hạ cũng là mẹ cả của điện hạ chúng ta, đúng không?”
Đầu Triệu ma ma càng cúi thấp hơn, nói: “Điều đó là tất nhiên ạ!”
“Nếu đã như vậy, thì Triệu ma ma cũng nên ngóng trông điện hạ chúng ta nhanh khỏe lên, không phải sao?” Oản Oản nói như đang đè nén nỗi giận, khiến Triệu ma ma lại rùng mình.
“Tất nhiên lão nô trông đợi điện hạ sớm ngày khang phục, kính xin thứ phu nhân minh xét.” Triệu ma ma không hiểu ý đồ của Oản Oản, nhưng cũng nhìn ra trước mắt tâm tình Oản Oản cực kỳ không tốt, không khỏi liền nghĩ tới thái y vừa mới đến.
“Thế thì tốt rồi, mong rằng Triệu ma ma đốc thúc bọn hạ nhân trong phủ cho tốt, điện hạ đang dưỡng thương, ngàn vạn lần không thể có gì sai lầm, bằng không ma ma cũng không cách nào ăn nói với Hoàng hậu, đúng không?” Oản Oản buông chén trà, cơn thịnh nộ với mới trào ra, dường như trong nháy mắt liền tiêu tán không thấy, chỉ còn lại ẩn ẩn quý khí tài trí hơn người.
Tất nhiên Triệu ma ma không dám thêm nhiều lời, chỉ khom mình hành lễ.
Oản Oản quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cửa phòng Tình Khuynh mở ra, có vài tiểu thái giám bưng chậu đi ra từ bên trong, bước chân có hơi rối loạn.
“Ngươi đi xuống đi.” Oản Oản ném một câu, liền không muốn nhiều lời nữa.
Triệu ma ma cúi đầu, khom người lui ra bên ngoài, vừa đến cửa liền thấy vài tên tiểu thái giám còn có cả tùy thị chạy qua chạy lại trong sân, có người trên tay bưng chậu đồng, bên trong không biết thả khăn vải gì, lúc này đều bị máu loãng trong bồn thấm ướt, cư nhiên nhìn có chút đáng sợ. Bà không dám ngừng chân lại, chỉ liếc đến một xó xỉnh tầm thường nào đó, đưa ánh mắt ra hiệu, liền vững vàng cất bước rời khỏi tiểu viện của Tình Khuynh, đi ra khỏi chính phòng của Oản Oản.
“Phu nhân đây là ý gì?” Tử Hộ nâng chén trà cho Oản Oản, có chút tò mò hỏi, dù sao Triệu ma ma vẫn luôn bị gạt sang một bên.
Oản Oản nghiêng người dựa trên bàn con, khẽ cười nói: “Triệu ma ma vẫn luôn được Thừa tướng tín nhiệm, hôm nay bà ta cũng nhìn thấy thương thế của Tình Khuynh, buổi tối lại được ‘con mắt’ của bà ta trong viện này kể lại kỹ hơn, có lẽ sẽ khiến Thừa tướng càng tin hơn.”
Vả lại, Oản Oản không nói, nếu ngay từ đầu cho Triệu ma ma tiến vào kiểm tra thương thế của Tình Khuynh, bất luận nói như thế nào đều có hơi làm ra vẻ, không đủ để tin, nhưng hiện tại thì khác, Triệu ma ma bị gạt sang một bên khó tránh khỏi vội vàng nôn nóng, lại có không ít ‘con mắt’ đưa tới tin tức Tình Khuynh bị thương nặng cho bà ta. Đầu tiên là ‘ra tay trước thì làm chủ’, trước mắt Oản Oản lại lợi dụng thời cơ thái y đến, gọi bà ta vào bắt bẻ, về phần sau đó bà ta nhìn thấy, cũng là do chính mắt bà ta nhìn thấy, chứ không phải là Tình Khuynh và Oản Oản bảo bà ta đi gặp, điều này có độ tin cậy cao hơn. Cuối cùng lại còn thêm ‘tai mắt’ báo lại, không nói có thể khiến Triệu ma ma tin được mười phần, nhưng tám phần là không thiếu.
“Hy vọng lần này về sau đừng có giằng co như vậy nữa.” Tử Hộ thở dài, cứ mỗi lần đến đây, hai vị chủ tử đều chịu khổ lớn.
Oản Oản lại tâm tình tốt, cười nói: “Yên tâm, Triệu ma ma cũng nhảy nhót không được vài ngày đâu.”
Vừa mới qua ngày Long sĩ đầu mùng hai tháng hai, hậu cung liền truyền đến tin một vị thiếu sử sẩy thai, điều này làm cho Hoàng đế vốn có ít con trai nối dõi không khỏi giận dữ, liền trước mặt tất cả cung phi, nghiêm khắc trách cứ Hoàng hậu, còn hạ lệnh chặt chẽ điều tra, nhất định phải tìm được hung thủ. Nhưng vài ngày sau, còn chưa tìm được hung thủ, Hàn lương nhân đã mang thai năm tháng, cũng chính là tộc muội của Hàn mỹ nhân, lại bị người làm hại thiếu chút nữa cũng sẩy thai. Tuy bắt được một tiểu cung nữ nghe nói đã bỏ viên thuốc hoạt huyết vào trong thuốc dưỡng thai của Hàn lương nhân, nhưng tiểu cung nữ kia bị dụng hình ra sao, cũng chi la to oan uổng, thậm chí bị thương nặng không được điều trị, trong đêm liền chết đi, manh mối tự nhiên cũng bị chặt đứt theo…
Chuyện ở hậu cung vẫn chưa xong, mà trên triều đình vốn đang yên tĩnh phẳng lặng như dưới lòng sông Thanh Lưu êm đềm, nguyên nhân vì việc xấu hai nhà Tiền gia – Hàn gia lén buôn lậu lương thảo và ngựa, mà nhao nhao loạn cả lên, yêu cầu Hoàng đế thanh tẩy triều đình, để lấy lại cho dân chúng một vùng thanh thiên.
Đương kim Hoàng thượng bị một đám đại thần ầm ỹ làm cho sứt đầu mẻ trán, thậm chí trên triều đình còn có người đề xuất huỷ bỏ chế độ giám sát, đổi thành chế độ khoa cử, đưa vào dòng máu mới trên triều đình nước Khởi, để phòng ngừa các thế gia đại tộc nắm giữ triều cương, mà người có học thức nhưng thân phận thấp kém bần hàn lại không được trọng dụng. Đề xuất ấy vừa đưa ra, lại là một mảnh sóng to gió lớn. Hoàng thượng vốn bị chuyện ở hậu cung liên lụy, lại bởi vì hai nhà Tiền – Hàn tạm thời không thể xử trí. Cho nên, vị Hoàng đế vẫn luôn theo đuổi văn học, không ham thích triều chính… thật không tiền đồ mà giả bệnh không thượng triều.
Đúng lúc này, trên một con đường lớn nào đó, Vinh Ngọc khuôn mặt đã bị hủy, được một chiếc xe bò tầm thường lén đưa vào phủ Lục hoàng tử.
“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?” Trong cung Hoàng hậu vừa mới thức dậy, đã bị đại cung nữ hầu hạ bên mình dọa cho sắc mặt trắng nhợt.
Cung nữ kia vội vàng quỳ rạp xuống đất, thân mình run rẩy nói: “Đại vương tử đột nhiên thổ huyết, cả người co giật, Vương thứ phu nhân cũng ngất xỉu.”
Sắc mặt Hoàng hậu từ trắng chuyển sang đỏ, đưa tay cầm lấy một cây trâm ngọc trên bàn bàn trang điểm ném tới, giọng căm hận nói: “Vậy ngươi còn ở đây làm gì, đi tìm thái y mau, ngươi tìm bổn cung có ích lợi gì, bổn cung biết giải độc sao?”
Cung nữ kia tuân lệnh, dập đầu đứng dậy, vội vàng xông ra ngoài.
“Điện hạ, người chớ nổi nóng.” Đang ở bên cạnh trang điểm cho Hoàng hậu, Lý ma ma đi tới vuốt ngực Hoàng hậu, thuận thuận khí cho bà ta.
“Đều… đều là một lũ vô dụng!” Hoàng hậu nghiến răng, siết chặt khăn tay, trên ngực phập phồng, mắt lộ tia hung ác.
Lý ma ma đỡ Hoàng hậu ngồi xuống, lại xoay người kêy người bưng chén nước lên, đặt vào trong tay Hoàng hậu, nói: “Người bên dưới không xử lý, bỏ đi là được, tội gì điện hạ phải tự làm khổ mình như thế.”
“Ma ma, từ khi Triệu ma ma ra ngoài, bên cạnh bổn cung cũng chỉ có bà và Hoa ma ma, Thôi công công dù sao cũng chỉ là một công công, lại có không ít tật xấu. Bọn chúng nghĩ là chúng ta gần đây quá dễ dàng, liền muốn đạp lên đầu sao!” Ngẫm lại trước đó, vì chuyện hoàng tự mà bà bị trách mắng ở trước mặt Hoàng thượng, nay người khác cư nhiên cũng dám vươn tay vào trong cung của mình, mặt Hoàng hậu càng đen hơn.
Lý ma ma ra hiệu người bên cạnh lui xuống, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bất quá chỉ là một quân cờ, con này không được thì thay con khác, điện hạ cứ yên tâm, không sợ nàng động, chỉ sợ nàng bất động, chỉ cần động ắt sẽ có dấu vết, chúng ta cũng dễ dàng bắt được.”
Hoàng hậu nghiến răng một cái, trầm giọng nói: “Điều tra cho bổn cung, tra cho kỹ vào, nếu để bổn cung biết là ai, không lột da của chúng thì không được.”
Bên này Hoàng hậu đang khí thế ngất trời tra xét, không đợi tra rõ ràng, đại vương tử cũng chưa xem là thoát khỏi nguy hiểm, thì bên Thất hoàng tử cũng xảy ra chuyện, nghe nói cũng là bị người hạ độc, điều này làm cho thân thể Thất hoàng tử vốn không được tốt, lại càng không tốt, thậm chí bên ngoài còn có người đồn đãi, thật ra Thất hoàng tử hiện nay cũng chỉ thoi thóp một hơi thở, nói không chừng hoàng gia sắp phải chuẩn bị hậu sự. Lời này vừa truyền ra, lần này chẳng những Hoàng hậu phái người đến kiểm tra, ngay cả Hoàng thượng cũng không làm rùa đen rụt đầu nữa, lại còn thêm cả các phu nhân chủ tử của các cung, hoàng tử điện hạ này nọ, linh tinh lang tang rầm rộ thiếu chút nữa đạp lún cửa phủ Thất hoàng tử. Nhưng bất luận người nào đến, bất luận mang theo đại phu gì, mọi người đều nhận được tin tức rất giống nhau: Thất hoàng tử, sợ là không qua khỏi…