Doãn Trường Ninh thấy nở nụ cười một chút, có loại cảm giác rất quen
thuộc, hắn thực thích loại cảm giác này, một bên tiếp tục dùng môi cọ
môi và hai má Thất Thất, một bên vươn tay cởi bỏ quần áo Thất Thất, ngực Thất Thất chợt lạnh, thoáng cái mở mắt ra, Doãn Trường Ninh đã vói tay
đi vào, Thất Thất chỉ cảm thấy tay kia thực ấm áp, bởi vì nhẹ vuốt ve,
nàng thậm chí có thể cảm giác thấy nốt chai trên tay xẹt qua, cái loại
cảm giác này làm cho nàng thực thoải mái, sau đó dừng ở trên nụ hoa nhỏ
của nàng nhẹ nhàng mà khiêu khích.
Doãn Trường Ninh thực thích Thất Thất lúc này, im lặng giống như trẻ
con, trong lòng lại dường như đang giãy dụa, thân thể đã có chút khát
vọng, Doãn Trường Ninh dùng tính nhẫn nại mình hiếm khi có chậm rãi chờ
Thất Thất có nhiều phản ứng hơn, lại nghe có người nói:“Công chúa, Vương gia đã muốn đi ngủ!”
Thất Thất bỗng chốc tỉnh lại, duỗi tay liền đẩy Doãn Trường Ninh ra,
Doãn Trường Ninh chán nản không thôi, trong lòng mắng một tiếng, dù sao
hắn cũng uống không ít rượu, dứt khoát nương theo đẩy Thất Thất nằm lên
trên giường, Thất Thất luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, kích
động quấn tóc lên, quấn có chút nhanh, cũng chú ý không hơn giả vờ giả
vịt đứng hầu ở một bên.
Thiên Hương còn ở bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, Doãn Trường Ninh rốt cục
bực mình nói:“Đêm hôm khuya khoắc, ai còn ở bên ngoài làm om sòm không
ngớt!”
Bên ngoài lập tức còn có người trả lời:“Vương gia, Thiên Hương công chúa cầu kiến!”
Doãn Trường Ninh lại càng không bình tĩnh nói:“Bổn vương đã muốn đi ngủ, có cái gì ngày mai rồi nói sau!”
Thất Thất nghe thanh âm Thiên Hương có vài phần nghẹn ngào, nhưng
không bao lâu liền biến mất, nghĩ Thiên Hương cũng là chủ nhân được
người ta nâng trong lòng bàn tay, kiêu ngạo quen, ban ngày chịu nhục,
buổi tối muốn đến chỗ này của Doãn Trường Ninh tìm kiến giải, không nghĩ tới người ta ngay cả mặt mũi cũng không chịu gặp, là cái tâm tình gì,
Thất Thất sâu sắc cảm nhận được.
Bên ngoài không có thanh âm, Thất Thất mới nhẹ nhàng thở ra, đã thấy
Doãn Trường Ninh mắt say lờ đờ mông lung nhìn nàng nói:“Thất Thất tiểu
hắc nô, ngươi thả lỏng khẩu khí như vậy làm cái gì, chẳng lẽ đang làm
chuyện nào mờ ám?”
Thất Thất nghe xong bất chấp Doãn Trường Ninh cười nàng, vươn tay
mang đầu tóc xõa ra, thở còn chưa đều lại, Doãn Trường Ninh đã duỗi tay
đem nàng kéo đến trong lòng, Thất Thất vội vội vàng vàng muốn tránh ra,
lại nghe Doãn Trường Ninh mang theo vài phần chuếnh choáng hỏi:“Thất
Thất tiểu hắc nô, để cho ta ôm một cái, chỉ ôm một cái!”
Thất Thất thực cảnh giác nhìn Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh thấy cười nói:“Tiểu hắc nô, sao thế, ngươi nói hai chúng ta cùng ăn cùng ở
cùng ngủ, về chút chuyện ở trên giường, hai chúng ta đều làm hết, ngươi
còn phùng đôi mắt cá nhỏ này trừng ta làm gì, rất xấu nha!”
Thất Thất vừa nghe lại muốn vung nắm tay, Doãn Trường Ninh lắc đầu nói:“Ta bảo người ta đưa chút thức ăn, ăn no ngủ!”
Thất Thất vui sướng mà hưởng rượu ngon phủ Vương gia thích ý mà cắn
chân gà, một ngày vất vả đều như xem như mây khói, Doãn Trường Ninh vươn tay đem Thất Thất ôm đến trong lòng hỏi:“Thất Thất, nói cho ta biết làm thế nào có thể biến trở về bộ dáng nguyên lai của ngươi?”
Thất Thất nghe xong thân mình cứng đờ, động tác cắn chân gà rõ ràng
chậm chạp xuống, Doãn Trường Ninh thấy cười nói:“Làm sao vừa nói chính
sự, ngươi liền có biểu tình này?”
Thất Thất đột nhiên đem chân gà ném đi nổi giận đùng đùng nói:“Ai
thèm chân gà của ngươi, rượu lâu năm của ngươi!” Nói xong nâng bầu rượu
cũng đập bể, rượu bắn tung tóe lên mặt Doãn Trường Ninh, Doãn Trường
Ninh vươn tay lau mặt một phen bắt được Thất Thất đang muốn nổi giận
hừng hực bỏ đi ra ngoài nói:“Đừng đi vội, ta còn chưa nói xong đâu!”
“Tướng quân gia, có cái gì ngày mai nói tiếp đi, hôm nay quá muộn!”
Thất Thất nói xong vươn tay mang tay Doãn Trường Ninh kéo xuống, tay
Doãn Trường Ninh lại giống như kiềm sắt nắm chặt Thất Thất, một lần nữa
kéo về trong lòng nói:“Ngẫm lại ngươi không phải muốn gặp Thanh Thường
sao?”
Vừa nghe lời này, Thất Thất lập tức xìu xuống, nghĩ muốn thay khuôn
mặt tươi cười nhưng làm thế nào cũng cười không được, Doãn Trường Ninh
nhân tiện nói:“Nếu ngươi muốn gặp liền ở lại, nếu không muốn gặp, vậy cứ đi tự nhiên!”
Vì thế Thất Thất liền bật cười, lại khôi phục bộ dạng khúm núm lấy
lòng nói:“Tướng quân gia, nô tỳ muốn gặp Thanh Thường, tướng quân gia
nghĩ ra phương pháp sao!”
Doãn Trường Ninh nghe xong đắc ý đứng lên nói:“Muốn gặp, về sau phải
thành thật chút, bắt đầu từ bây giờ nhìn ngươi có đủ săn sóc bổn vương
hay không, đi ủ ổ chăn!”
Thất Thất nghe xong sửng sốt một chút, đều sắp tháng 5, hơi động một
chút đã ra mồ hôi, còn cần ủ ổ chăn cái gì: Tên Doãn Trường Ninh kia còn không sợ nổi sảy, Tô Thất Thất nàng hiện tại bị Doãn Trường Ninh giày
vò đến khí nóng không còn, thật sự còn thường xuyên sợ lạnh, ủ ổ chăn
thật đúng là không phải chuyện Tô Thất Thất nàng sợ.
Vì thế Thất Thất cong lưng liền bò lên giường, sau đó lật đến bên
trong, kéo chăn qua đắp ở trên người, Doãn Trường Ninh thấy nở nụ cười
một chút, cũng kéo nghiêm mặt xoay qua nói:“Ai nha, có Thất Thất tiểu
hắc nô này đúng là ấm áp!”
Thất Thất tức giận đến đẩy Doãn Trường Ninh một chút nói:“Tướng quân gia, dựa vào gần quá, nô tỳ ra mồ hôi!”
Doãn Trường Ninh không để ý Thất Thất, đem áo khoác Thất Thất cởi nói:“Mệt mỏi một ngày, không nói nữa, im lặng ngủ đi!”
Thất Thất thật sự mệt đến cả người đều tan ra, nghe xong đôi mắt lại
trơn một chút, Doãn Trường Ninh lại nhân cơ hội này bắt tay vói đến
trong quần áo Thất Thất, đụng đến vết khắc kia, chậm rãi lấy tay sờ
soạng, Thất Thất quýnh lên, một ngụm cắn lên quai hàm Doãn Trường Ninh
đang cách nàng rất gần, Doãn Trường Ninh kêu một tiếng:“Tiểu hắc nô,
người ta chỉ là tò mò, sờ sờ cái chỗ bị gậy đâm bị thương kia thôi, cây
gậy này này đúng là thứ không ra gì!”
Thất Thất rất muốn mắng: Ngươi mới không ra gì! Nhưng gì gặp Thanh
Thường, nàng quyết định vẫn nhịn xuống, kéo lên quần áo quay qua hướng
tới một mặt khác, gối đầu đệm chăn đều mang theo hương vị của Doãn
Trường Ninh, mùi đàn hương nhàn nhạt, vào trong đáy lòng, Thất Thất liền cảm thấy mí mắt cũng nặng nề, mất ngủ là tuyệt đối không có, ban ngày
thật sự đem nàng mệt chết rồi, cho nên rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Doãn Trường Ninh thấy, vươn tay đem Thất Thất quay qua lại, Thất Thất có một thói quen, cứ thích đi ngủ, mặt chôn ở trong gối đầu, ngủ ở bên
người mình cơ bản mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng, Doãn Trường Ninh phát
hiện bộ dáng Thất Thất dường như so với trận trước lại đoan chính hơn
một ít, cẩn thận mở quần áo Thất Thất, Doãn Trường Ninh lại duỗi tay tìm kiếm dấu ấn kia, sờ soạng một hồi, Doãn Trường Ninh đem Thất Thất ôm
đến trong lòng, Thất Thất lại kêu một tiếng:“Ta muốn giết ngươi, Doãn
Trường Ninh, ta muốn giết ngươi, Doãn Trường Ninh!”
Doãn Trường Ninh nghe xong sắc mặt ảm đạm xuống dưới, Thất Thất lại duỗi tay vào bắt đầu kêu lung tung lên:“Cút ngay! Cút ngay!”
Doãn Trường Ninh sắc mặt lại càng không tốt lắm, Thất Thất ở trong
lòng hắn lăn qua lăn lại một hồi, mới lầm bầm làu bàu khóc kêu:“Mỗ mỗ,
mỗ mỗ!” Sau đó lại không biết nói vài câu gì, mới đình chỉ quát to, vươn tay nắm chặt quần áo Doãn Trường Ninh ho hai tiếng, mới không còn tiếng động gì, Doãn Trường Ninh vươn tay sờ cái trán Thất Thất, đầy đầu đều
là mồ hôi, Doãn Trường Ninh biết mặc dù ngày đông chí, Thất Thất ngủ
trên trán cũng là mồ hôi, hắn thở dài một hơi, vươn tay thấm mồ hôi trên đầu Thất Thất rồi dán ở trên gò má mình, ánh mắt càng ngày càng âm
lãnh, sau đó nhắm mắt lại ôm đầu Thất Thất nằm đến trên giường.