Yên Chi Trảm

Tô Thất Thất sống ở chỗ tên là Ô Y Hạng, ở tây bắc Đồng thành, Đồng
thành là hoàng thành của Đại Kỳ, con người nơi này phân ba bảy loại,
người hạ đẳng nhất một năm bốn mùa chỉ có thể mặc áo đay màu đen như màu con quạ, sống ở Ô Y Hạng.

Tô Thất Thất cùng mỗ mỗ tuổi tác rất lớn ở trong gian nhà nhỏ đông
lạnh hạ nóng, từ lúc Tô Thất Thất nhớ được sự việc, mỗ mỗ tóc hoa râm
kia cực ít khi ra ngoài, một năm bốn mùa hơn ba trăm ngày ít nhất có ba
trăm ngày đều ngẩn ngơ ở trong phòng.

Tô Thất Thất cũng không quá thích người bà tóc hoa râm này, mỗ mỗ
mỗi ngày có chút tố chất thần kinh, vốn gian phòng không lớn, trừ bỏ một ít sách không có bất luận thứ tác dụng gì, chính là một ít chai chai lọ lọ, bên trong lộ vẻ chút độc trùng, mỗ mỗ mỗi ngày đều ở chỗ mấy cái
chai chai lọ lọ kia moi móc chơi đùa, cũng không biết bắt đầu từ lúc
nào, chi phí ăn mặc trong nhà đều thành chuyện của Tô Thất Thất, thật sự là tới thời điểm nghèo rớt mồng tơi, mỗ mỗ mới bằng lòng đem ra một lọ
trong đống chai chai lọ lọ của bà để cho Tô Thất Thất bán cho cửa hiệu
thuốc bắc, mỗi lần đều có thể bán cái giá không tệ, nếu không phải xem
phân lượng của vài thứ có thể đổi bạc đó, Tô Thất Thất đã sớm đem mấy
thứ này quét ra khỏi nhà.

Khi mỗ mỗ không hý hoáy với mấy thứ kia, liền thích nói một ít chuyện gì đó Tô Thất Thất chưa từng nghe qua ở Ô Y Hạng, nghe mỗ mỗ kể một bữa cơm của kẻ có tiền có thể là một nhà của người ở Ô Y Hạng ăn một năm,
Tô Thất Thất căn bản không tin, người kia cái bụng có bao nhiêu lớn để
ăn như vậy chứ, mỗ mỗ nhìn Tô Thất Thất thường thường thở dài, mở miệng
muốn dạy chút gì đó, ngẫm lại, lại ngậm miệng.

Ở Ô Y Hạng, Tô Thất Thất không hề thiếu chuyện tích vui buồn lẫn lộn, truyền kỳ bắt đầu từ lúc năm tuổi liền cùng tiểu ca Nhị Ngưu nhà bên
đánh nhau, bảy tuổi thì có điển tích leo lên nóc nhà bịt ống khói của
hậu viện nhà đại thẩm…

Thời thơ ấu của Tô Thất Thất, mỗ mỗ ít khi ra ngoài, ra ngoài nhiều
nhất chính là đến nhà người ta nói nhỏ nhẹ nhận lỗi thay, sau đó chính
là lôi kéo Tô Thất Thất về nhà phạt quỳ, úp mặt vào tường, mỗi lần giơ
lên gậy gộc, Tô Thất Thất vừa chà xoa khuôn mặt hề vừa khóc:“Nhị Ngưu
kia mắng con là con hoang, con hoang không cha không mẹ…”,“Đại thẩm kia
mắng con là sao chổi khắc cha…”, mỗ mỗ chết lặng khuôn mặt cứng ngắc
chậm rãi buông lỏng xuống, tiểu mộc côn cũng buông xuống, sau đó lại run bây bẩy lôi kéo Tô Thất Thất đến “Trần Lý Ký” cuối ngõ Ô Y Hạng mua một khối kẹo hoa quế nhét cho Tô Thất Thất, Tô Thất Thất liền biết nàng sau khi gây họa còn có kẹo hoa quế để ăn.

Ngay sau khi bịt hết ống khói đại thẩm nhà bên, kẹo hoa quế còn không có vào hết miệng, mỗ mỗ liền phá cửa ở sau lưng đeo một cái gì đó có
hình dạng như đồng tiền, cho Tô Thất Thất một cây cung nhỏ màu đen cùng 6 mũi tên nhỏ phân không ra màu sắc, cây cung nhỏ đen đen, không biết làm từ cái gì, cầm ở trong tay có vài phần nặng, nhưng thân cung cũng không lớn. Sau đó bảo Tô Thất Thất đối diện với đồng tiền kia luyện tập bắn
tên, vừa mới bắt đầu là bắn một mũi tên, sau đó là liên tục 6 mũi, phải
đồng thời bắn trúng 6 cái lỗ trên đồng tiền, còn có một cái tên khó nghe “Xuyên vân phá nhật, ngũ quỷ truy hồn”, Tô Thất Thất vừa đối với mỗ mỗ
có vài phần thiện cảm, lại lần nữa dâng lên cừu hận với mỗ mỗ.

Mỗ mỗ đối với nàng cũng đều lỏng lẻo, chỉ có việc này là cực kỳ
nghiêm lịch, một năm Tô Thất Thất bảy tuổi này, rốt cục biết bản thân
phải nghiêm túc đối đãi với một việc. Nhưng vô luận mỗ mỗ nghiêm lịch
như thế nào, Tô Thất Thất tiến triển vẫn không nhiều, đến mười tuổi một
năm này, Tô Thất Thất luyện tên suốt ba năm vẫn không có thành công đem
tên bắn một lần vào sáu cái lỗ, sau lại Tô Thất Thất nghe người ta nói,
mới biết được đây là tài bắn cung phi thường cao thâm, không thể trách
bản thân mình truy không được hồn.

Tô Thất Thất sống ở chỗ tên là Ô Y Hạng, ở tây bắc Đồng thành, Đồng
thành là hoàng thành của Đại Kỳ, con người nơi này phân ba bảy loại,
người hạ đẳng nhất một năm bốn mùa chỉ có thể mặc áo đay màu đen như màu con quạ, sống ở Ô Y Hạng.

Tô Thất Thất cùng mỗ mỗ tuổi tác rất lớn ở trong gian nhà nhỏ đông
lạnh hạ nóng, từ lúc Tô Thất Thất nhớ được sự việc, mỗ mỗ tóc hoa râm
kia cực ít khi ra ngoài, một năm bốn mùa hơn ba trăm ngày ít nhất có ba
trăm ngày đều ngẩn ngơ ở trong phòng.

Tô Thất Thất cũng không quá thích người bà tóc hoa râm này, mỗ mỗ
mỗi ngày có chút tố chất thần kinh, vốn gian phòng không lớn, trừ bỏ một ít sách không có bất luận thứ tác dụng gì, chính là một ít chai chai lọ lọ, bên trong lộ vẻ chút độc trùng, mỗ mỗ mỗi ngày đều ở chỗ mấy cái
chai chai lọ lọ kia moi móc chơi đùa, cũng không biết bắt đầu từ lúc
nào, chi phí ăn mặc trong nhà đều thành chuyện của Tô Thất Thất, thật sự là tới thời điểm nghèo rớt mồng tơi, mỗ mỗ mới bằng lòng đem ra một lọ
trong đống chai chai lọ lọ của bà để cho Tô Thất Thất bán cho cửa hiệu
thuốc bắc, mỗi lần đều có thể bán cái giá không tệ, nếu không phải xem
phân lượng của vài thứ có thể đổi bạc đó, Tô Thất Thất đã sớm đem mấy
thứ này quét ra khỏi nhà.

Khi mỗ mỗ không hý hoáy với mấy thứ kia, liền thích nói một ít chuyện gì đó Tô Thất Thất chưa từng nghe qua ở Ô Y Hạng, nghe mỗ mỗ kể một bữa cơm của kẻ có tiền có thể là một nhà của người ở Ô Y Hạng ăn một năm,
Tô Thất Thất căn bản không tin, người kia cái bụng có bao nhiêu lớn để
ăn như vậy chứ, mỗ mỗ nhìn Tô Thất Thất thường thường thở dài, mở miệng
muốn dạy chút gì đó, ngẫm lại, lại ngậm miệng.

Ở Ô Y Hạng, Tô Thất Thất không hề thiếu chuyện tích vui buồn lẫn lộn, truyền kỳ bắt đầu từ lúc năm tuổi liền cùng tiểu ca Nhị Ngưu nhà bên
đánh nhau, bảy tuổi thì có điển tích leo lên nóc nhà bịt ống khói của
hậu viện nhà đại thẩm…

Thời thơ ấu của Tô Thất Thất, mỗ mỗ ít khi ra ngoài, ra ngoài nhiều
nhất chính là đến nhà người ta nói nhỏ nhẹ nhận lỗi thay, sau đó chính
là lôi kéo Tô Thất Thất về nhà phạt quỳ, úp mặt vào tường, mỗi lần giơ
lên gậy gộc, Tô Thất Thất vừa chà xoa khuôn mặt hề vừa khóc:“Nhị Ngưu
kia mắng con là con hoang, con hoang không cha không mẹ…”,“Đại thẩm kia
mắng con là sao chổi khắc cha…”, mỗ mỗ chết lặng khuôn mặt cứng ngắc
chậm rãi buông lỏng xuống, tiểu mộc côn cũng buông xuống, sau đó lại run bây bẩy lôi kéo Tô Thất Thất đến “Trần Lý Ký” cuối ngõ Ô Y Hạng mua một khối kẹo hoa quế nhét cho Tô Thất Thất, Tô Thất Thất liền biết nàng sau khi gây họa còn có kẹo hoa quế để ăn.

Ngay sau khi bịt hết ống khói đại thẩm nhà bên, kẹo hoa quế còn không có vào hết miệng, mỗ mỗ liền phá cửa ở sau lưng đeo một cái gì đó có
hình dạng như đồng tiền, cho Tô Thất Thất một cây cung nhỏ màu đen cùng 6 mũi tên nhỏ phân không ra màu sắc, cây cung nhỏ đen đen, không biết làm từ cái gì, cầm ở trong tay có vài phần nặng, nhưng thân cung cũng không lớn. Sau đó bảo Tô Thất Thất đối diện với đồng tiền kia luyện tập bắn
tên, vừa mới bắt đầu là bắn một mũi tên, sau đó là liên tục 6 mũi, phải
đồng thời bắn trúng 6 cái lỗ trên đồng tiền, còn có một cái tên khó nghe “Xuyên vân phá nhật, ngũ quỷ truy hồn”, Tô Thất Thất vừa đối với mỗ mỗ
có vài phần thiện cảm, lại lần nữa dâng lên cừu hận với mỗ mỗ.

Mỗ mỗ đối với nàng cũng đều lỏng lẻo, chỉ có việc này là cực kỳ
nghiêm lịch, một năm Tô Thất Thất bảy tuổi này, rốt cục biết bản thân
phải nghiêm túc đối đãi với một việc. Nhưng vô luận mỗ mỗ nghiêm lịch
như thế nào, Tô Thất Thất tiến triển vẫn không nhiều, đến mười tuổi một
năm này, Tô Thất Thất luyện tên suốt ba năm vẫn không có thành công đem
tên bắn một lần vào sáu cái lỗ, sau lại Tô Thất Thất nghe người ta nói,
mới biết được đây là tài bắn cung phi thường cao thâm, không thể trách
bản thân mình truy không được hồn.

Mỗ mỗ cũng không dạy cho Tô Thất Thất biết chữ, trong nhà không có
bao nhiêu dụng cụ, lại chất đống rất nhiều sách, Tô Thất Thất cùng sách
sớm chiều làm bạn ngây người mười năm, mấy thứ sách này nọ cũng không có khiến cho Tô Thất Thất trở thành một thục nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Độc trùng trong nhà cùng mấy thứ sách này ở trong mắt Tô Thất Thất,
mỗ mỗ yêu thương chúng nó hơn xa yêu thương chính mình, Tô Thất Thất thề một ngày nào đó phải đem mấy thứ độc trùng này toàn bộ đổi thành bạc,
đem mấy quyển sách này đều cầm đến châm bếp lò.

Được ngọc bài, Tô Thất Thất cao hứng phấn chấn trở về gian nhà nhỏ,
để xuống bình rượu, mỗ mỗ run run rẩy rẩy đi tới, cầm lấy rượu lắc lư
nhân tiện nói:“Hôm nay rượu không đong đủ!”

Tô Thất Thất nghe xong nhân tiện nói:“Trân đại nương tử nói, hôm nay thiếu một chút, hết rượu, ngày mai cho con đầy một chút!”

Mỗ mỗ liền ôm bầu rượu đến một bên uống vào, Tô Thất Thất liền đi tới bên bếp lò, mặc kệ nàng trở về vào thời điểm nào, trong nhà nhất định
là lạnh nồi lạnh bếp, hôm nay nàng buôn bán lời được cái ngọc bài, tâm
tình tốt, sẽ không cùng mỗ mỗ so đo, ngồi xổm bên bếp bắt đầu công việc lu bù lên, mỗ mỗ cau mày một bên uống rượu một bên nhìn Tô Thất Thất
làm việc, sau đó thở dài chồng chất.

Hai chén gạo cũ, cải trắng đậu hủ, mỗ mỗ nhìn Tô Thất Thất ăn đến say sưa, lại thở dài một hơi, Tô Thất Thất nghe xong nhân tiện nói:“Mỗ mỗ,
bà nói một bữa cơm có thể ăn đến người nhà Ô Y Hạng chúng ta ăn một năm, như thế kia ăn biết bao nhiêu đậu hủ nha!”

Mỗ mỗ nghe xong hừ một tiếng nói bốn chữ:“Ếch ngồi đáy giếng!”

Đây không biết là lần thứ mấy Tô Thất Thất nghe mỗ mỗ nói lời này,
nàng từng tìm người hỏi thăm, biết lời này là nói nàng không có kiến
thức, Tô Thất Thất thực không cho là đúng, nếu nói mỗ mỗ có kiến thức,
sẽ không có bản thân mình ngay cả bữa cơm này cũng không kịp ăn.

Thu dọn xong bát đũa, Tô Thất Thất ở trong sân giúp mỗ mỗ.

Thắp hương, Tô Thất Thất không biết đó là cái loại hương gì, dù sao
đốt một hồi, thì có độc trùng trên nóc nhà, ngoài cửa, bụi cỏ… bò đi
vào, sau đó mỗ mỗ liền dùng cặp mắt mờ già nua kia của bà chọn lựa, dù
sao Tô Thất Thất biết trải qua một đoạn ngày mỗ mỗ chăn nuôi kia, là có
thể lấy ra bán được giá tốt.

Đang đốt, Tô Thất Thất chợt nghe ngoài sân có người nói:“Đại Chu quốc tuyên chiến với Đại Kỳ quốc!”

Lại có người nói:“Đúng rồi nha, nghe nói hai ngày nay đều đang thu
bắt gian tế, bắt một đám thật nhiều, trên đầu tường thành giết không
ít!”

Sau đó Tô Thất Thất nghe được thanh âm thở dài cùng bất an, còn có
tiếng phụ nữ cầu ông trời phù hộ, Tô Thất Thất có chút tò mò đi trở về
gian nhà nói với mỗ mỗ:“Mỗ mỗ, bên ngoài có người nói, Đại Chu tuyên
chiến với Đại Kỳ!”

Mỗ mỗ khanh khách cười quái dị nói:“Thật tốt, đánh, đánh chết bọn họ, đem bọn họ hết thảy đánh chết!” Nói xong sau đó xuất thần nhìn nóc nhà, Tô Thất Thất nghe xong có chút không rõ “Bọn họ” trong miệng mỗ mỗ là
chỉ ai, “bọn họ” là chỉ người nào, việc này tựa hồ như cách nàng rất xa
xôi, nàng tiếp tục xem hương, phát hiện một con nhện đặc biệt lớn vội
vàng kêu một tiếng:“Mỗ mỗ, có một con nhện to!”

Mỗ mỗ đang xuất thần nghe được vội vàng đi ra, vừa nhìn thấy liên tục kêu:“Thứ tốt, thứ tốt!”

Tô Thất Thất lập tức đem “Thứ tốt” liên hệ tới bạc, nhưng ngại sẽ bị
mỗ mỗ nói thành “Ếch ngồi đáy giếng”, vì thế đánh mất ý niệm nói ra
trong đầu, nhìn mỗ mỗ cẩn thận dùng vật đem con nhện kia cất vào trong
một lọ gốm sứ Thanh Hoa có vài phần trong suốt.

Sáng sớm, Tô Thất Thất còn nằm ở trên giường đã nghe đến một mùi thơm lạ lùng, nàng tò mò mở to mắt, thấy mỗ mỗ thần thần bí bí đối diện với
cái bàn gỗ duy nhất trong phòng nói lẩm bẩm, Tô Thất Thất thấy giữa bàn
có một cái mâm nhỏ, bên trong đặt một thứ gì đó to bằng ngón tay cái, Tô Thất Thất có chút tò mò đứng lên hỏi:“Mỗ mỗ, đó là cái gì vậy?”

Mỗ mỗ thần bí nói:“Thứ này kêu ‘viên thuốc Hợp Hoan’, thứ tốt!”

Tô Thất Thất vừa nghe là thứ tốt, hai mắt sáng ngời, liền hỏi:“Mỗ mỗ, thứ kia ăn ngon không?”

Mỗ mỗ sửng sốt một chút nhìn Tô Thất Thất người này chỉ ăn qua cải
trắng đậu hủ không có kiến thức nói:“Đương nhiên ăn ngon, thứ tốt làm
sao có thể không ăn ngon được đâu!” Nói xong liền cẩn thận đem viên
thuốc cất vào trong một cái bình sứ nhỏ.

Tô Thất Thất vốn nghĩ đến cho bản thân mình ăn, vừa thấy không phải,
xem ra lại là thứ này nọ để mỗ mỗ dùng kéo dài tuổi thọ, nhìn vẻ mặt đầy nếp nhăn của mỗ mỗ, Thất Thất cảm thấy có phần lãng phí, vì thế một lần nữa nằm về trên giường, lại nghe mỗ mỗ nói:“Đi mua bầu rượu về!”

Tô Thất Thất thoáng cái ngồi dậy hỏi:“Hôm qua mới mua, như thế nào hôm nay lại phải mua nữa?”

Mỗ mỗ nhân tiện nói:“Một đêm chưa ngủ, với lại ngươi ngày hôm qua vốn cũng không mua đủ số lượng!”

Tô Thất Thất duỗi tay ra nói:“Đưa đây!”

Mỗ mỗ cười hì hì hỏi:“Đưa cái gì?”

Tô Thất Thất nhân tiện nói:“Đương nhiên là đưa tiền ra!”

Mỗ mỗ vừa nghe lại cười:“Ngươi mua rượu ba năm, từ năm kia bắt đầu
đến cửa hàng của Trân đại nương tử mua rượu, chỗ ấy so với các chỗ khác
đều rẻ hơn một văn tiền, ngươi tích trữ hai năm, cũng nên hiếu kính biếu cho mỗ mỗ đi!”

Tô Thất Thất nghe xong há mồm muốn phản bác, nhưng thoáng chốc nghèo
lời, xem ra hôm nay sẽ là lỗ vốn không kiếm được lời, lỗ lớn.

Cầm bình, Tô Thất Thất dây dưa nửa ngày, rốt cục dây dưa đến tiệm
rượu của Trân đại nương tử, đã thấy không mở cửa, Tô Thất Thất có chút
giật mình, Trân đại nương tử là người cực kỳ chịu khó, vì kiếm bạc của
nhóm kiệu phu này, thường xuyên trời chưa sáng đã mở cửa, hôm nay thật
kỳ quái.

Thất Thất ở cửa dạo qua một vòng, Trân đại nương tử vẫn là không mở cửa, liền muốn trèo vào trong viện.

Đi vào trong tường, lại nghe có người nói:“Bên kia có người!”

Thất Thất vừa nhấc đầu gặp lão Tôn Đầu dắt vài người bộ khoái đuổi
theo, lão Tôn Đầu vừa thấy Thất Thất có chút giật mình, nhịn không được
hỏi:“Thất Thất, ngươi tới nơi này làm cái gì?”

Thất Thất nhoáng bầu rượu lên nói:“Mua rượu!”

Lão Tôn Đầu nhân tiện nói:“Nhanh đi nơi khác mua đi! Nhanh đi, nhanh đi!”

Thất Thất không rõ nhìn lão Tôn Đầu liếc mắt một cái, như thế nào mà
ngay cả mua rượu cũng đột nhiên không cho, mang theo bầu rượu lắc lư đến một quán rượu khác, đứng ở cửa lại đợi nửa canh giờ, cửa hàng của Trân
đại nương tử vẫn là không mở, Thất Thất chỉ đành phải khi mua rượu ở chỗ tiệm rượu kia hỏi:“Kỳ quái, Trân đại nương tử này sáng sớm còn không mở tiệm!”

Tiểu nhị kia vừa nghe nhân tiện nói:“Việc này ngươi cũng không biết,
Trân đại nương tử kia là gian tế, là gian tế Đại Chu quốc, ngày hôm qua
ban đêm chạy thoát, chỉ bắt được chồng cùng con nàng, sáng nay đều chém
đầu!”

Thất Thất vừa nghe sợ tới mức hai chân mềm nhũn, bị chém đầu kia bất
quá chỉ là thằng bé trai mười tháng tuổi mập mạp, Thất Thất thiếu chút
nữa ngồi phịch xuống đất, nghe qua người ta nói gian tế, nhưng như thế
nào cũng nghĩ không ra là người như Trân đại nương tử vậy, Thất Thất vẫn là cực kỳ hoài niệm đôi tay mập mạp của Trân đại nương tử kia, bởi vì
vừa có con, cho nên còn có luồng hương vị sữa.

Tiểu nhị kia không nhìn thấy sắc mặt Thất Thất, tiếp tục thì
thầm:“Cho nên tiệm rượu nhà nàng so với các tiệm khác rẻ hơn, làm chuyện kinh doanh lỗ vốn, nguyên nhân chính là muốn dụ mọi người đi vào, dễ
tìm hiểu được tin tức Đại Kỳ quốc, thật sự là ‘Tri nhân tri diện bất tri tâm’ nha!”

Thất Thất mặc dù không biết Trân đại nương tử là gian tế cùng cái tri tâm của tiểu nhị kia có cái liên quan gì, nhưng tin tức này vẫn thực sự đả kích tâm linh thơ ấu của nàng.

Mang theo sáu văn tiền rượu về đến trong nhà, mỗ mỗ vừa quát vừa nói
:“Đây là cái rượu gì, có phải ngươi mua nước đến đổi hay không, lần này
ngươi lại tiết kiệm được bao nhiêu đồng!”

Thất Thất vừa nghe không nghĩ tới rượu mắc còn uống không ngon, cảm
thấy Đồng thành này vẫn là nhiều thêm vài người gian tế giống như Trân
đại nương tử vậy có vẻ tốt hơn một chút!

Thất Thất trở lại phòng, tâm tình hết sức không thoải mái, mua một
bầu rượu, so với ngày xưa còn dùng nhiều hơn một cái đồng tiền, tính như thế nào đều là mình lỗ, nàng bắt đầu hoài niệm sâu sắc Trân đại nương
tử mang theo mùi sữa kia, từ nay về sau không còn có người nói nàng bộ
dạng so với công chúa Thiên Tuyết Đại Kỳ còn xinh đẹp hơn, cũng không có người khen nàng trưởng thành đại cô nương, mặc dù Thất Thất cũng không
biết bản thân mình có tính là đại cô nương hay không, nàng thích lớn
lên, trưởng thành ít nhất mỗ mỗ không dám đánh nàng mắng nàng, người
khác không dám bắt nạt nàng.

Mỗ mỗ uống lên nửa bầu rượu, hơi say nằm trên giường, sau đó cực kỳ
an tâm bắt đầu ngáy, Thất Thất đang giả bộ ngủ cẩn thận đứng lên lấy ra
bình sứ nhỏ trong lòng mỗ mỗ, đem ‘viên thuốc Hợp Hoan’ mang theo một
luồng hương thơm kia lấy ra ngửa cổ một ngụm nuốt vào trong bụng.

Nuốt xuống viên thuốc, Thất Thất mới cảm thấy không lỗ có lời, sướng
phây phây xoay người nằm trên giường, chuẩn bị tốt làm hai cái mộng đẹp, bỗng nhiên trong bụng một luồng lửa lủi lên, nhắm thẳng tứ kinh ngũ
mạch kéo dài, Thất Thất vừa mới bắt đầu còn có thể chịu được, ai ngờ
luồng lửa kia dường như không đem nàng thiêu hủy sẽ không chấm dứt vậy,
Thất Thất thoáng cái từ trên giường nhảy dựng lên, mỗ mỗ mắt buồn ngủ mơ hồ bừng tỉnh, nhìn Thất Thất vẻ mặt đỏ bừng, còn không ngừng nhảy, sửng sốt một hồi, sau đó tức khắc hỏi:“Ngươi không phải là ăn vụng ‘viên
thuốc Hợp Hoan’ của ta chứ!”

Thất Thất a a kêu, mỗ mỗ tức giận nói:“Chưa từng gặp tham ăn giống
như ngươi vậy, ngay cả thuốc ngươi cũng ăn vụng, tự mình tìm khổ chịu,
đáng đời!” Nói xong mỗ mỗ lại tức giận nằm trở về, Thất Thất vội kêu:“Mỗ mỗ, mau chút cứu con!”

Mỗ mỗ cười lạnh nói:“Không cần, chờ viên thuốc kia tẩm nhập tứ kinh ngũ mạch của ngươi, ngươi tự nhiên sẽ không có chuyện gì!”

Thất Thất nóng nảy kêu lên:“Vậy là như thế nào, Thất Thất có thể bị chết hay không?”

Mỗ mỗ hừ một tiếng nói:“Chết sẽ không, chính là về sau gặp đàn ông
trốn xa một chút, đừng để cho người ta chiếm tiện nghi, chuyện kia thật
là vui chết người ta, khổ chết chính là chuyện của ngươi!”

Thất Thất vừa nghe nhân tiện nói:“Vậy về sau có phải hay không cũng không thể cùng lão Tôn Đầu, Nhị Ngưu nói chuyện!”

Mỗ mỗ lập tức mở cái miệng không có răng nói:“Đúng, đúng, chỉ cần là
đàn ông sẽ không có thể nói chuyện, tóm lại để cho đàn ông chiếm tiện
nghi, ngươi sẽ trở nên xấu còn hơn ta!”

Thất Thất nhìn dung nhan của mỗ mỗ liếc mắt một cái, do dự một chút
nhảy lên hỏi:“Nếu không cẩn thận nói nói, biến thành xấu như người vậy,
vậy làm như thế nào mới có thể giải?”

Mỗ mỗ nhân tiện nói:“Vậy người đàn ông làm cho ngươi biến dạng kia
nhất định phải đến Tây Phiên tìm một loại ‘Tử tâm hoa sen’ cùng với máu
của hắn pha chế thành dược hoàn, ăn ba lần, liền có thể khôi phục!”

Thất Thất vừa nghe còn có cách giải rốt cục nhẹ nhàng thở ra, giày vò hơn nửa ngày, cuối cùng cũng buông lỏng xuống mới mang theo trách cứ
nói:“Mỗ mỗ, người sau này đừng chế mấy thứ hại người gì đó nữa, lần này
là làm hại con, lần sau đem chính mình hại thì làm sao bây giờ!”

Mỗ mỗ hừ một tiếng không nói gì, Thất Thất mệt mỏi cũng rốt cục an
tâm, rã rời đi đến trên giường ngủ, mỗ mỗ đứng dậy đi đến trước mặt Thất Thất, nương theo ánh trăng giơ tay vuốt mặt Thất Thất lẩm bẩm nói:“Ăn
cũng tốt, ăn cũng tốt, về sau sẽ biết đàn ông này không có ai là tốt,
thật sự ăn khổ, không có bộ túi da như vậy, có lẽ cũng không phải là
chuyện xấu, trăm ngàn không cần học theo mẹ ngươi, vì người ta may áo
cưới, chính mình thì bị mất mạng!”

Thất Thất không có nghe đến, ngủ cực kỳ im lặng, không biết bản thân
mình trừ bỏ một thân xác con buôn thối tha, còn có một cái thân thế đeo
theo quầng sáng.

Đại Chu cùng Đại Kỳ giao chiến, Ô Y Hạng hết thảy tựa hồ như đều
không có biến hóa, biến hóa duy nhất chính là Nhị Ngưu không rõ vì sao
Thất Thất thấy hắn bỗng nhiên nhượng bộ lui binh, đường vòng mà đi, Nhị
Ngưu từ nay về sau mất đi một đối thủ đánh nhau!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui