Yên Chi Trảm

Bỏ qua một bên ý niệm ân nhân trong đầu, Thất Thất lập tức ý thức
được cơ hội tới, vội bằng tốc độ nhanh nhất đi lên phía trước, vươn tay
từ trong tay một người thân binh đoạt lấy đôi đũa, tất cung tất kính đưa qua cho Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh mới thu hồi ánh mắt hung
tợn, Thất Thất lại vội từ trong tay một thân binh khác đoạt lấy bát
canh, nhanh chóng lại có chút không quá hoàn mỹ múc một chén đầy canh gà có phần hơi tràn đưa qua cho Doãn Trường Ninh.

Hai thân binh đều có chút bất an nhìn Thất Thất, Thất Thất lại bằng
tốc độ nhanh nhất gắp một đống đồ ăn bỏ vào trong cái đĩa ở trước mặt
hắn, Doãn Trường Ninh nhìn Tô Thất Thất liếc mắt một cái, Tô Thất Thất
vội hỏi:“Tướng quân gia mời dùng bữa!”

Doãn Trường Ninh ước chừng còn không có nghe qua xưng hô như vậy, vốn đang hung tợn, thiếu chút nữa bật cười, một hồi lâu mới nhịn cười
nói:“Tuy rằng không biết làm việc lắm, nhưng vẫn là rất có nhãn lực, để
cho Quản Phong chỉ điểm nhiều chút, chính là về sau trước khi làm việc
nhớ rõ rửa tay!” Nói xong phân phó thân binh đem mấy thứ Thất Thất động qua toàn bộ ném.

Thất Thất nhìn thoáng qua cặp tay bởi vì lao động mà có chút thô ráp
của mình kia, đúng là có chút bẩn, vội ở trên người lau một chút, cong
thắt lưng lấy lòng nói:“Cám ơn tướng quân gia khích lệ, nô tỳ về sau
nhất định ghi nhớ!”

Hai cái thân binh chỉ kém chút không đem thức ăn ngày hôm qua toàn bộ nhổ ra, thì ra cái này coi như là khích lệ, một bên vội vàng một lần
nữa chia thức ăn một bên đều trắng mắt liếc Thất Thất, Thất Thất lại giả bộ không phát hiện, một bộ dáng biết vâng lời, khúm núm nịnh bợ, lại
nghe Doãn Trường Ninh nói:“Ngươi kêu Tôn Tiểu Lăng?”

Thất Thất lại vội cong thắt lưng lấy lòng nói:“Tướng quân gia thật lợi hại, nô tỳ xác thực kêu Tôn Tiểu Lăng!”

Hai cái thân binh nghe xong không biết Doãn Trường Ninh biết tên Tô
Thất Thất có cái gì lợi hại, hai mươi vạn người ngựa này, Doãn Trường
Ninh muốn biết tên ai là còn là chuyện khó sao, mọi người lại có ai
không muốn bị hắn biết đến, Tô Thất Thất mày muốn nịnh nọt cũng quá mức
rõ ràng đi, rõ ràng đến mức làm cho người ta thật sự chướng mắt.

Doãn Trường Ninh nghe xong lông mi cũng không khỏi nhướng một chút,
Thất Thất cảm thấy động tác của Doãn Trường Ninh thằng nhãi này cũng rất kinh điển, vừa có nghi vấn thường có động tác này, sau đó nghe Doãn
Trường Ninh nói ra một câu sởn cả gai ốc:“Phụ thân của ngươi Tôn Vận Lai là Đại Kỳ hoàng triều Thái Thường tự, ngươi có một huynh trưởng, đúng
không!”

Thất Thất nào biết cha Tôn Tiểu Lăng là làm gì, có mấy người huynh
trưởng, vì thế hàm hồ nói theo:“Tướng quân gia, nô tỳ đến trong quân Đại Chu quốc đây, vốn không còn huynh đệ cha mẹ gì, sinh là người Đại Chu
quốc chết là quỷ Đại Chu quốc!”

Doãn Trường Ninh sửng sốt một chút, chính mình tùy tiện hỏi một câu,
không nghĩ tới việc đưa tới Thất Thất nói cả bài hùng hồn này, hai thân
binh kia nghe xong Tô Thất Thất loại hùa theo đến mức ngay cả cha mẹ
cũng không cần này, bĩu môi lại nói không ra nguyên nhân, Thất Thất đều
cảm thấy loại cha mẹ đồng ý đem con gái đưa đến loại địa phương này chịu tội nhất định không phải cái thứ gì tốt, sự thật không quan hệ đến phúc khí của mình, có quan hệ đến việc mau chóng thoát ly khỏi tình cảnh
này, chỉ nghe Doãn Trường Ninh nói:“Ngươi sinh ra trong nhà như vậy, làm thế nào biết giải độc nhện Hồng Lang?”

Những lời này mới đem Thất Thất sợ tới mức hồn phi phách tán, đúng
nha, Tôn Tiểu Lăng kia là một thiên kim thế gia, làm thế nào giải được
độc này, vì thế nhân tiện nói:“Tướng quân gia, nô tỳ… Nô tỳ trước đây
không cẩn thận bị loại nhện độc này cắn qua, trong nhà khắp nơi xin
thuốc, cho nên may mắn giải được!”

Doãn Trường Ninh nghe xong cười nói:“Vậy thật đúng là khéo!”

Thất Thất bất chấp lúc này nở nụ cười hoàn toàn không giống như
trước, lập tức cười quyến rũ nói:“Tướng quân gia chính là, chính là…”

Hai tên thân binh cũng không biết “Chính là” này của Tô Thất Thất đến tột cùng là “Chính là cái gì”, lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Ngươi đã
cứu bổn soái, về sau liền do ngươi chăm sóc ẩm thực sinh hoạt hằng ngày
của bổn soái đi!”

Thất Thất từ trong lòng mừng như điên, con dâu nhiều năm hầm thành mẹ chồng, nàng mới nhịn bất quá nửa năm liền hầm đến, xem ra người ta nói
đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, lời này một chút cũng
không giả!

Thất Thất chỉ lo vui vẻ, Doãn Trường Ninh ngay cả hỏi nói mấy câu
cũng không có nghe rõ ràng, phục hồi tinh thần lại, mới nghe Doãn Trường Ninh có vài phần không hờn giận hỏi:“Như thế nào bổn soái hỏi ngươi có
nguyện ý hay không, ngươi không trả lời!”

Thất Thất vội nói:“Nguyện ý, nguyện ý, nô tỳ nguyện ý, nô tỳ từ hôm
nay trở đi đi theo làm tùy tùng hầu hạ tốt tướng quân gia, ah, là soái
gia!”

Doãn Trường Ninh sửng sốt một chút, hai thân binh kia nếu không phải
kềm chế tốt, sợ sớm đã cười lật mình, ngươi nữ tỳ chăm sóc nguyên soái
ăn ở, đều giống như phải làm binh tiên phong vậy!

Thất Thất mạnh mẽ cúi đầu khom lưng, Doãn Trường Ninh chỉ phải ổn
định tâm thần bưng lên bát, uống một ngụm canh gà, trong lòng rốt cuộc
đối với lời nói của Quản Phong lo lắng lên, trước mắt Tôn Tiểu Lăng này
làm việc là có chút là lạ không giống người thường.

Thất Thất lơ đãng đã thấy vòng tay màu đỏ mỗ mỗ lưu cho mình mang ở
trên tay trái của Doãn Trường Ninh, nàng hoảng sợ tới mức tim đập mạnh,
cũng may mình có thể tới gần Doãn Trường Ninh, chờ có cơ hội nhất định
cầm về! Mặc dù hạt châu kia từng để cho nàng bị ô nhục, nhưng rốt cuộc
là thứ duy nhất mỗ mỗ lưu cho nàng.

Thất Thất không nghĩ tới mình khổ sở chịu đựng nửa năm rốt cục cá
muối xoay người, từ hầu hạ ngựa trong chuồng biến thành hầu hạ đại tướng quân trong trướng, mặc dù hai cái ở trên mặt hình thể có chút khác
nhau, nhưng ở trong mắt Thất Thất Doãn Trường Ninh còn không bằng Tứ Bảo kia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui