Yên Chi Trảm

Thất Thất trở lại phòng, tâm tình hết sức không thoải mái, mua một
bầu rượu, so với ngày xưa còn dùng nhiều hơn một cái đồng tiền, tính như thế nào đều là mình lỗ, nàng bắt đầu hoài niệm sâu sắc Trân đại nương
tử mang theo mùi sữa kia, từ nay về sau không còn có người nói nàng bộ
dạng so với công chúa Thiên Tuyết Đại Kỳ còn xinh đẹp hơn, cũng không có người khen nàng trưởng thành đại cô nương, mặc dù Thất Thất cũng không
biết bản thân mình có tính là đại cô nương hay không, nàng thích lớn
lên, trưởng thành ít nhất mỗ mỗ không dám đánh nàng mắng nàng, người
khác không dám bắt nạt nàng.

Mỗ mỗ uống lên nửa bầu rượu, hơi say nằm trên giường, sau đó cực kỳ
an tâm bắt đầu ngáy, Thất Thất đang giả bộ ngủ cẩn thận đứng lên lấy ra
bình sứ nhỏ trong lòng mỗ mỗ, đem ‘viên thuốc Hợp Hoan’ mang theo một
luồng hương thơm kia lấy ra ngửa cổ một ngụm nuốt vào trong bụng.


Nuốt xuống viên thuốc, Thất Thất mới cảm thấy không lỗ có lời, sướng
phây phây xoay người nằm trên giường, chuẩn bị tốt làm hai cái mộng đẹp, bỗng nhiên trong bụng một luồng lửa lủi lên, nhắm thẳng tứ kinh ngũ
mạch kéo dài, Thất Thất vừa mới bắt đầu còn có thể chịu được, ai ngờ
luồng lửa kia dường như không đem nàng thiêu hủy sẽ không chấm dứt vậy,
Thất Thất thoáng cái từ trên giường nhảy dựng lên, mỗ mỗ mắt buồn ngủ mơ hồ bừng tỉnh, nhìn Thất Thất vẻ mặt đỏ bừng, còn không ngừng nhảy, sửng sốt một hồi, sau đó tức khắc hỏi:“Ngươi không phải là ăn vụng ‘viên
thuốc Hợp Hoan’ của ta chứ!”

Thất Thất a a kêu, mỗ mỗ tức giận nói:“Chưa từng gặp tham ăn giống
như ngươi vậy, ngay cả thuốc ngươi cũng ăn vụng, tự mình tìm khổ chịu,
đáng đời!” Nói xong mỗ mỗ lại tức giận nằm trở về, Thất Thất vội kêu:“Mỗ mỗ, mau chút cứu con!”

Mỗ mỗ cười lạnh nói:“Không cần, chờ viên thuốc kia tẩm nhập tứ kinh ngũ mạch của ngươi, ngươi tự nhiên sẽ không có chuyện gì!”

Thất Thất nóng nảy kêu lên:“Vậy là như thế nào, Thất Thất có thể bị chết hay không?”

Mỗ mỗ hừ một tiếng nói:“Chết sẽ không, chính là về sau gặp đàn ông
trốn xa một chút, đừng để cho người ta chiếm tiện nghi, chuyện kia thật
là vui chết người ta, khổ chết chính là chuyện của ngươi!”

Thất Thất vừa nghe nhân tiện nói:“Vậy về sau có phải hay không cũng không thể cùng lão Tôn Đầu, Nhị Ngưu nói chuyện!”

Mỗ mỗ lập tức mở cái miệng không có răng nói:“Đúng, đúng, chỉ cần là
đàn ông sẽ không có thể nói chuyện, tóm lại để cho đàn ông chiếm tiện

nghi, ngươi sẽ trở nên xấu còn hơn ta!”

Thất Thất nhìn dung nhan của mỗ mỗ liếc mắt một cái, do dự một chút
nhảy lên hỏi:“Nếu không cẩn thận nói nói, biến thành xấu như người vậy,
vậy làm như thế nào mới có thể giải?”

Mỗ mỗ nhân tiện nói:“Vậy người đàn ông làm cho ngươi biến dạng kia
nhất định phải đến Tây Phiên tìm một loại ‘Tử tâm hoa sen’ cùng với máu
của hắn pha chế thành dược hoàn, ăn ba lần, liền có thể khôi phục!”

Thất Thất vừa nghe còn có cách giải rốt cục nhẹ nhàng thở ra, giày vò hơn nửa ngày, cuối cùng cũng buông lỏng xuống mới mang theo trách cứ
nói:“Mỗ mỗ, người sau này đừng chế mấy thứ hại người gì đó nữa, lần này
là làm hại con, lần sau đem chính mình hại thì làm sao bây giờ!”

Mỗ mỗ hừ một tiếng không nói gì, Thất Thất mệt mỏi cũng rốt cục an
tâm, rã rời đi đến trên giường ngủ, mỗ mỗ đứng dậy đi đến trước mặt Thất Thất, nương theo ánh trăng giơ tay vuốt mặt Thất Thất lẩm bẩm nói:“Ăn

cũng tốt, ăn cũng tốt, về sau sẽ biết đàn ông này không có ai là tốt,
thật sự ăn khổ, không có bộ túi da như vậy, có lẽ cũng không phải là
chuyện xấu, trăm ngàn không cần học theo mẹ ngươi, vì người ta may áo
cưới, chính mình thì bị mất mạng!”

Thất Thất không có nghe đến, ngủ cực kỳ im lặng, không biết bản thân
mình trừ bỏ một thân xác con buôn thối tha, còn có một cái thân thế đeo
theo quầng sáng.

Đại Chu cùng Đại Kỳ giao chiến, Ô Y Hạng hết thảy tựa hồ như đều
không có biến hóa, biến hóa duy nhất chính là Nhị Ngưu không rõ vì sao
Thất Thất thấy hắn bỗng nhiên nhượng bộ lui binh, đường vòng mà đi, Nhị
Ngưu từ nay về sau mất đi một đối thủ đánh nhau!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận