Bốn năm qua, Thất Thất trừ bỏ bộ dáng trổ mã linh lung thích thú,
tiến triển lớn nhất chính là:“Xuyên vân phá nhật, ngũ quỷ truy hồn” Có
thể một phát trúng ba, mỗ mỗ thắt lưng càng phát khòm tức giận đến nước
mắt lung tròng, khóe miệng quanh năm chảy xuống càng thêm xệ, trên mặt
nếp nhăn cũng càng nhiều.
Tô Thất Thất không còn tìm được một tiệm rượu tốt đồng tẩu vô khi (đồng tẩu vô khi: không lừa gạt ức hiếp người già trẻ em) như của Trân đại nương tử vậy, song song với việc thân thiết hoài niệm
Trân đại nương tử, cuộc sống ở Ô Y Hạng so với trước kia lại càng khó
khăn, đầy đường đều đang bắt lính; sáu văn tiền một bình “Rượu hoa quế” đã muốn tăng tới mười hai văn tiền; Trước kia một bữa ăn có thể xa xỉ
ăn hai món cải trắng với đậu hủ, hiện tại cũng chỉ có thể ăn được một
món; Gạo lên giá càng kỳ quái hơn, mỗi ngày một cái giá mới.
Động tác nhiều nhất hiện giờ của mỗ mỗ chính là càng không ngừng đem
cơm gạo cũ trong bát của bà đưa đến trong bát của Thất Thất, sau đó bưng cái bát không đầy nửa chén com nhìn nóc nhà nhỏ thở dài thật dài.
Tô Thất Thất nghe người ta nói quân đội Đại Chu đã muốn đuổi đến
ngoài Đồng thành, lần này nam hạ là Tam hoàng tử Bạch Viện cùng đại Tư
Mã Doãn Trường Ninh cực kỳ có thành tích ở Đại Chu lĩnh quân, hai người
này ở Đại Chu quốc là phái chủ chiến, không giống như Nhị hoàng tử Bạch
Mân hai năm trước lĩnh quân.
Những chuyện quốc gia đại sự này đối với Tô Thất Thất mà nói thập
phần xa xôi, nàng quan tâm nhất chính là ngày hôm sau mình còn mua nổi
gạo nữa hay không thôi.
Một năm trước lơ đãng cùng Nhị Ngưu nói một câu, hết hồn ba ngày,
không giống như mỗ mỗ nói vậy bị biến dạng, mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ
là Nhị Ngưu kia trưởng thành cao lớn khỏe mạnh, cười một cái hàm răng
trắng sáng, không như trước kia như vậy làm cho người ta ghét, biết mình gánh không nổi nước, mỗi ngày đều gánh đầy hai thùng đặt ở cửa, chỉ là
sợ mỗ mỗ mắng hắn, không dám mặt mày rạng rỡ; lão Tôn Đầu nghe người ta
nói là thăng chức, lên làm quan
, người trong nhà cũng đã chuyển khỏi Ô Y Hạng, lão Tôn Đầu chính là
nam nhân của đại thẩm cách vách bị mình bịt ống khói hết hai năm, mặc dù nói Thất Thất đã thật lâu không có bịt qua ống khói nữa, nhưng thời
điểm Tôn gia chuyển đi, Thất Thất cũng sinh không ít phiền muộn!
Tô Thất Thất từ hiệu thuốc bắc trở về, vừa vào cửa, liền thấy hai
người phụ nữ trung niên trên mặt xoa phấn hồng đang cùng mỗ mỗ trò
chuyện vui vẻ, hai người vừa thấy Thất Thất lập tức bắt đầu đứng lên
đánh giá Thất Thất, làm cho Tô Thất Thất cứ cảm thấy ánh mắt kia có chút quỷ dị, một hồi lâu, một người trong đó mới mở miệng nói:“Hậu sinh của
Vương gia phố Tây kia cùng với Thất Thất nhà bà rất xứng, người thành
thật phúc hậu, mở cửa hàng gạo, không lo ăn mặc!”
Thất Thất vừa nghe cửa hàng gạo liền đặc biệt cảm thấy hứng thú, một
người khác vội vàng đoạt lấy nói:“Vẫn là con thứ ba cửa Lưu gia kia tốt, người cực kỳ thông minh, lại có nhãn lực tốt, trong nhà cửa hàng tơ lụa đều mở hơn mười tiệm!”
Thất Thất ánh mắt lại lóe sáng, tơ lụa ở trong mắt nàng lại là thứ gì đó phi thường tốt, mặc là mặc không nổi, ngẫu nhiên sờ một cái, cảm
giác trơn mịn kia thật quá tuyệt vời!
Hai người phụ nữ trung niên vừa đi, Thất Thất liền đi vào hỏi mỗ mỗ:“Các nàng đến là làm gì!”
Mỗ mỗ nhìn Thất Thất liếc mắt một cái nói:“Ngươi cũng trưởng thành,
mỗ mỗ cũng càng ngày càng già đi, đem ngươi hứa gả cho nhà người ta, mỗ
mỗ cũng yên tâm mà chết!”
Thất Thất từng nghe người ta nói hứa gả cho nhà người ta gì gì đó
cũng không có sống được ngày lành, liền lớn tiếng nói:“Mỗ mỗ, dứt khoát
cứ đem con hứa gả cho hai nhà là được, từ nay về sau có ăn có mặc!”
Mỗ mỗ nghe xong sợ tới mức tim đập mạnh, đã biết vài năm nay là không từng dạy bảo Tô Thất Thất, nhưng là không từng dạy nàng vô đức như thế, một nữ hai chồng, nàng không dùng đầu óc liền nói ra, Thất Thất vừa ra
khỏi miệng nhìn mỗ mỗ tay run run lập tức biết bản thân mình nói sai
rồi, vì thế nói:“Phố Tây Vương gia cùng Lưu gia, con cũng không nhận
thức, bà muốn hứa gả cho người liền đem con hứa cho Nhị Ngưu đi, chúng
con từ nhỏ đánh nhau nhận thức!”
Mỗ mỗ lại sợ đến run cầm cập, chính mình gần đây thân thể càng phát
ra không ổn, sợ là kéo dài không đến lúc Thất Thất trưởng thành, lại sợ
về sau không có người chiếu cố Thất Thất, mặc dù lo lắng Thất Thất ăn
vụng “viên thuốc Hợp Hoan”, nhưng không đem Thất Thất ủy thác cho người
liền cứ lo lắng, không nghĩ tới nha đầu kia căn bản không cố kỵ lời mình nói cho nó bốn năm trước, cư nhiên còn có người trong lòng – Nhị Ngưu
tử biết đánh nhau! Thật sự là đứa “Tầm nhìn hạn hẹp” không có một chút
kiến thức “Ếch ngồi đáy giếng”!
Nhưng mà mỗ mỗ lại nghĩ, Thất Thất uống thuốc kia rồi, tương lai dung mạo sẽ thay đổi, hứa gả cho Nhị Ngưu tử người như vậy có lẽ vẫn là cái
chủ ý không tệ, vì thế liền trầm mặc không lên tiếng.
Thất Thất thấy mỗ mỗ không hề nói chuyện, biết là lại nói sai rồi,
cũng không thấy thú vị, thu dọn một trận, dùng cơm chiều, sớm liền nghỉ
ngơi.
Thất Thất nửa đêm là bị thanh âm người ta nói chuyện bừng tỉnh, dưới
một ngọn đèn, một người phụ nữ châu quang sáng lạn đang cùng mỗ mỗ lưng
càng lúc càng còng lên mặt nạt người nói:“Ngươi có thể cẩn thận lo lắng
một chút, đồng ý, ngày mai bản cung tới đón người!”
Đầu mỗ mỗ thấp đến rất thấp, trên mặt ngày thường bịt kín nhiều nếp
nhăn lại thêm một tầng tái nhợt, người phụ nữ kia nói xong, tựa như con
chim công xoay người đi rồi!