Yến Đình Lục


Lục Tỉnh vùi đầu uống trà, buông chén trà xuống, hắn nói: "Nói là nói như vậy không sai, nhưng vạn sự vẫn nên cẩn thận một chút là tốt nhất, nàng là khách nhân của Đan Thanh các, cũng là ta mời nàng đến tham gia đại hội yển sư, nếu có sơ suất gì, ta làm sao có thể giải thích với lệnh sư?"Lý Lăng khẽ mỉm cười, nàng hơi nghiêng đầu, một tay chống cằm, mái tóc rối bù xõa xuống cổ, giọng nói trầm thấp mà lười biếng, "Biết rồi, sau này ta không giỏi chủ trương là được, nhất định không gây thêm phiền toái cho chủ nhân như huynh.

"Ánh nến như chiếu vào mắt nàng, Lục Tỉnh đột nhiên cảm thấy ánh sáng trong mắt nàng đang đốt cháy gò má mình, hắn vội vàng dời tầm mắt, che dấu cụp mi mắt xuống, lại nhìn thấy ngón tay thon dài của nàng đang vuốt ve mép chén.

Hơi nóng trong chén đã tan hết, bàn tay vẫn bưng chén của nàng đã chuyển sang thành màu hồng nhuận phơn phớt, đầu ngón tay trắng bệch lộ ra màu đỏ, có lẽ cũng đã không còn lạnh lẽo nữa.

Hắn chợt nhớ đến cảm giác những đầu ngón tay lạnh buốt của nàng chạm vào cơ thể hắn khi hắn chưa hoàn toàn tỉnh táo vào đêm đầu tiên họ gặp mặt.

“! ! Vậy là tốt nhất," Lục Tỉnh vội vàng thu hồi suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng, "Đa tạ phối hợp.

"Lý Lăng bưng chén trà trong tay lên uống hết, đứng dậy, "Đã không còn sớm, ta trở về Quy Vân lâu đây, Lục các chủ cũng sớm nghỉ ngơi đi.


"Lục Tỉnh vội vàng đứng dậy tiễn, đợi sau khi nàng ra ngoài, hắn cũng thổi tắt nến trong phòng khách, đóng cửa lại, chậm rãi đi về phía Bộ Vũ lâu nơi ở của mình.

Giữa Bộ Vũ lâu và Quy Vân lâu có rất nhiều bụi hoa và cây cối, lúc này ánh trăng đang chiếu sáng, cô nương đang bước đi chậm rãi giữa bóng hoa, cũng không có vội vàng trở về lầu nhỏ, mà vui vẻ thò tay ra kéo một nhánh hạnh hoa màu hồng.

Lục Tỉnh cho rằng nàng sẽ bẻ gãy nhánh hoa kia, nhưng nàng chỉ đặt ở chóp mũi ngửi ngửi rồi buông tay, cành hoa lay động, gió đêm cũng làm chiếc váy xanh của nàng chậm rãi gợn sóng, nàng kiễng mũi chân lên, lại với tay lên bụi hoa lê trên cao.

Cơ thể nàng hơi nghiêng, ánh trăng xuyên qua hoa cỏ chỉ phản chiếu vòng eo hơi cong của nàng, chiếu lên vòng eo mềm mại của nàng tạo thành một vệt sáng trong trẻo.

Dây cung trong lòng hắn lặng lẽ kéo căng, nhịp tim hơi dồn dập, nhất thời lại quên dời bước chân.

Ánh mắt nàng lơ đãng rơi xuống bóng người đứng xa phía sau mình, Lục Tỉnh không kịp dời mắt, nàng thoáng cứng đờ, lập tức buông cành lê hoa trong tay ra, gật gật đầu với hắn, bước nhanh vào Quy Vân lâu.

Ngày hôm sau Lý Lăng ngủ thẳng đến giữa trưa mới thức dậy rửa mặt chải đầu, sau đó ra khỏi cửa phòng.

Trước Quy Vân lâu có một hồ nước lớn, giữa trưa ánh nắng chói chang, nàng chọn một cái bàn đá bên cạnh hồ, đặt một đống đồ ở trên bàn, ngồi dưới ánh mặt trời chống cằm nhìn đến xuất thần.

Bên cạnh hồ có một hàng dương liễu nhẹ nhàng lay động theo làn gió, cành cây rủ xuống bên ngoài lan can, thỉnh thoảng có đệ tử Đan Thanh các rẽ hoa gạt liễu mà đến, tầm mắt dừng lại trên người nàng trong chốc lát rồi lại rời đi.

"Đang làm gì vậy?" Một giọng nói vang lên bên tai, Lý Lăng ngẩng đầu lên đáp lại.

Lục Tỉnh vén vạt áo lên, ngồi xuống đối diện nàng.


Một tia nắng xuyên qua khe hở giữa những cành liễu vừa vặn chiếu lên viên đá trên bàn, có kích thước và hình dạng giống như trái tim con người.

"Huynh nói xem có kỳ lạ hay không?" Lý Lăng nói, "Con rối công kích chúng ta đêm hôm trước tuy rằng là ảo giác, nhưng trái tim ta moi ra từ trong lồng ngực con rối lại là thật, mà cũng không biến mất theo ảo giác.

"Lục Tỉnh cầm lấy thứ kia, ước lượng trong tay.

"Không có gì lạ, " Hắn trả lời nàng, rồi đặt vật đó lại trước mặt nàng "Một số người ngưng tụ tạo ra ảo cảnh, cần dùng thứ chân thật dẫn động.

Nàng có vận khí tốt, bắt được một con rối thật.

"Lý Lăng cười cười, cầm lấy vật kia, từ trong tay áo lấy ra một cái giũa nhỏ, xem xét một lúc rồi cẩn thận mở nó ra.

Lục Tỉnh nhìn động tác của nàng.


"Thứ này, chính là đầu mối của con rối?" Hắn hỏi.

"Đúng vậy, " Nàng không ngẩng đầu lên, "Hầu hết các con rối đều dùng nam châm làm vật liệu chính cho trái tim, có thể cử động tay chân để thực hiện các loại động tác, thứ đồ này ngược lại có chút đặc biệt.

""Đặc biệt ở đâu?”Nàng liếc nhìn hắn một cái, "Không biết, ta còn đang nghiên cứu.

"Lục Tỉnh hắng giọng nở nụ cười, "Sao vậy, hai đêm nay ngủ ngon không?"Rất tốt, đa tạ Lục các chủ.

Hắn thu lại ý cười, im lặng một lúc rồi nói: "Không cần khách khí.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận