Tối hôm ấy, lúc kết thúc đã rất muộn.
Yến Dương mệt mỏi rã rời, trần truồng nằm trong vòng tay của Vệ Minh Thận, khẽ thở hổn hển.
Vệ Minh Thận ôm cô, làm dịu bớt đi dư vị của cao trào, kéo chăn lên đắp cho hai người, một tay ôm lấy Yến Dương, một tay nhẹ nhàng xoa bóp eo và mông cô.
Yến Dương có thể cảm nhận được anh vẫn chưa tận hứng, dường như tối nay cô trêu ghẹo khiến anh đặc biệt hưng phấn.
Nhưng rất tiếc, cô không thể để anh làm lần nữa.
Cô không chịu nổi là một, điều quan trọng nhất là… Lo lắng cho sức khoẻ của anh.
Hai lần là đủ rồi, cô đã đặc biệt đặc biết thoả mãn, còn làm nữa là thành quá rồi, dù sao thì có người đã không còn trẻ nữa.
Khi Vệ Minh Thận lắng nghe sự lo lắng của cô, anh không hề cảm thấy được quan tâm.
Suy cho cùng thì đây chính là đang nghi ngờ anh.
“Anh lớn lên trong khu đại viện quân đội, sau đó lại đi bộ đội vài năm, mấy năm nay dù có bận đến đâu thì vẫn luôn tập luyện, thể lực không có vấn đề gì cả.”
Vệ Minh Thận nói rồi lật người một cái, lại đè Yến Dương ở bên dưới.
Yến Dương nhìn anh cười, khóe mắt chân mày đều ửng hồng.
“Em biết, em biết anh không có vấn đề gì, em rất thoả mãn.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Vậy làm thêm lần nữa, nhé?” Vệ Minh Thận hôn nhẹ lên hõm vai tinh tế của cô, “Ngoan, muốn anh chết phải không…”
Yến Dương không lập tức ngăn anh lại, đợi đến khi nụ hôn của anh ngày một nóng bỏng, hơi thở cũng dần trở nên hỗn loạn rồi cô mới đưa tay lên, đẩy mặt anh ra.
Vệ Minh Thận có chút bất mãn, dịu dàng nói.
“Dương Dương, cho anh đi.”
“Không được, anh vừa mới xuất viện, em không thể để mặc anh làm bậy.”
Vệ Minh Thận cười bất lực: “Lúc trước còn ghét bỏ anh giả bệnh, bây giờ lại lôi chuyện anh vừa xuất viện ra nói.” Anh bóp mông cô một cái, “Em thế nào cũng nói được.”
Yến Dương cười hihi.
“Anh ngoan nào.” Cô dỗ dành anh, “Ngày tháng sau này của chúng ta còn dài, em sẽ cho anh, chỉ cho mình anh…”
Vệ Minh Thận: “…”
Anh còn có thể nói gì đây.
Cô yêu tinh muốn mạng anh này tùy tiện nói một câu đều có thể chạm vào lòng anh.
Anh còn có thể nói gì nữa chứ.
Vệ Minh Thận lật người nằm xuống, kéo Yến Dương ôm vào lòng, anh vừa định bình ổn lại tâm lý dục vọng của mình thì bỗng nghe thấy người trong lòng hừ một tiếng, nói: “Em quên mất, còn chưa tính sổ với anh đâu!”
Vệ Minh Thận hơi dừng lại, rũ mắt xuống: “Tính sổ cái gì?”
“Anh nói xem!”
Yến Dương nhéo ngực anh một cái, “Đều đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi mà còn phải gọi anh đến ba lần mới vào, nếu anh đã nhịn được giỏi như vậy thì vừa rồi đừng có đòi em…”
Được rồi, chuyện này vẫn chưa xong.
Vệ Minh Thận khẽ cười một hồi rồi mới nhẹ giọng nói: “Anh nào có nhịn được, muốn em đến phát điên luôn rồi.
Đừng nói chuyện này nữa, lát nữa lại phải dậy rồi.”
Nhưng Yến Dương lại không buông tha cho anh.
“Không được, em phải nói.” Yến Dương trở mình, nằm sấp trên giường, dùng khuỷu tay chống phần thân trên lên, nói: “Vừa rồi anh nghĩ cái gì vậy!”
Vệ Minh Thận nhìn cô.
Sau khi hoan ái, cả gương mặt cô phủ một tầng ửng hồng đẹp đẽ, toàn thân trên dưới toát ra hơi thở mê hoặc vô cùng.
Nhìn thấy một Yến Dương xinh đẹp không gì sánh bằng như vậy, ý cười của Vệ Minh Thận dần ngưng đọng lại, hơi xuất thần.
*
Thực ra anh nghe thấy rất nhiều người nhắc đến Yến Dương, đều nói một cô gái như vậy có thể đi theo anh là may mắn của cô.
Kì thực không phải, trong phần tình yêu này, người càng thiếu tự tin hơn là anh.
Đây là một sinh mệnh tươi đẹp hoạt bát biết bao, ở trước mặt cô, Vệ Minh Thận thường cảm thấy xấu hổ vì sự mục nát và ngày một già đi của bản thân.
Nhưng anh lại không cam tâm như thế, không cam tâm từ bỏ màu sắc tươi sáng duy nhất trong sinh mệnh của mình, vậy nên anh chỉ có thể vừa vui mừng vừa chán nản… Vui vì bản thân còn có thể có được sự tốt đẹp như vậy, chán nản vì mình và cô quá khác biệt.
Vì tâm trạng mâu thuẫn như thế nên anh thường lo được lo mất.
Trước đây khi ở bên nhau, cảm giác này sẽ lúc có lúc không.
Bây giờ khi thực sự quyết định muốn cùng nhau chung sống quãng đời còn lại rồi, ý nghĩ ấy lại ngày càng mạnh mẽ.
Chỉ cần cô thể hiện ra một chút không đúng, anh đều sẽ không nhịn được mà suy nghĩ nhiều hơn.
Khi cảm xúc này lên đến đỉnh điểm, anh thậm chí sẽ tuyệt vọng mà nghĩ: Cứ như vậy đi, anh sẽ ở đây bảo vệ cô, chờ đợi cô.
Chỉ cần cô còn muốn, anh sẽ liều mạng cho cô.
Nếu cô không muốn, vậy thì anh cũng không miễn cưỡng.
Anh chỉ cần nhìn thấy cô vui vẻ hạnh phúc là được rồi.
*
Yến Dương nghe xong liền trầm mặc, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.
Vệ Minh Thận lại không nhịn được, bắt đầu căng thẳng: “Dương Dương…”
Anh muốn nói gì đó nhưng lại bị Yến Dương cắt ngang.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Có phải thời gian trước anh bận rộn quá không?” Cô lo lắng nhìn anh, “Lại thêm đủ loại chuyện bủa vây, cho nên tâm lý xuất hiện một vài vấn đề?”
Vệ Minh Thận không ngờ cô sẽ nói như vậy, nhất thời sửng sốt.
Vẻ mặt của Yến Dương lại càng chắc chắn hơn.
“Chắc chắn là như thế rồi, chắc chắn là có khuynh hướng trầm cảm, ngày mai chúng ta đi gặp bác sĩ.”
Yến Dương nói xong liền muốn mở điện thoại ra xem có người quen nào không, Vệ Minh Thận vội vàng ngăn cô lại: “Yến Dương, không có vấn đề gì, anh không có vấn đề gì cả.”
“Vậy tại sao anh phải nghĩ như thế!” Yến Dương hỏi ngược lại, khóe mắt lại bắt đầu đỏ lên, có điều lần này là bởi vì buồn bã.
“Có phải vì trước đây em chưa đủ quan tâm không?” Yến Dương ngẫm lại.
Mặc dù họ gần như gọi video mỗi ngày, nhưng phần lớn đều là anh lắng nghe cô nói.
Hoặc là một số chuyện thú vị trong công việc, hoặc là một số chuyện phiền phức, cô đều có thể nhận được những cách nhìn và suy nghĩ khác nhau từ anh, nó thường khiến cô thu hoạch được rất nhiều.
Cũng đến lúc này Yến Dương mới ý thức được, anh rất ít khi đề cập đến chuyện của mình, về cuộc sống cũng rất ít khi nói tới, về công việc lại càng chưa từng nhắc qua.
Cô vậy mà lại không biết rằng, thì ra anh có gánh nặng tâm lý nặng như vậy.
“Đều là em! Đều là em không tốt!” Yến Dương nói xong, nước mắt rơi xuống.
Vệ Minh Thận có chút hoảng loạn, lập tức ôm cô vào lòng.
“Không phải đâu Dương Dương, là vấn đề của bản thân anh, là tự anh nghĩ nhiều rồi.”
“Anh đúng là nghĩ quá nhiều.” Yến Dương khẽ đánh anh một cái, “Em yêu anh đến muốn chết luôn rồi, anh còn nghĩ nhiều như thế.
Vệ Minh Thận, Vệ Minh Thận…”
Cứ khi nào không biết phải nói gì, cô sẽ gọi tên anh như thế.
Vệ Minh Thận bị cô gọi đến tim sắp tan vỡ luôn rồi, anh ôm cô chặt hơn.
“Là anh không tốt, sau này anh sẽ không bao giờ nghĩ đến những thứ này nữa.”
Yến Dương ở trong lòng anh bình ổn lại cảm xúc một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Vệ Minh Thận, anh lấy em được không, anh nhanh nhanh lấy em đi được không…” Cô đỏ mắt nói, “Em muốn kết hôn với anh, người khác ai em cũng không cần.”
Vệ Minh Thận nào còn có thể nói ra một chữ nào nữa chứ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh cúi đầu, vùi đầu vào giữa hai bầu ngực của cô, tựa như một con chim mệt mỏi trở về tổ, phát ra một tiếng cảm thán nhè nhẹ.
Sau đó dần dần in dấu một nụ hôn nơi trái tim cô.
“Được, chúng ta kết hôn.”.