Yên Hoa Nhất Mộng [bhtt]

Diệp Vy nhớ Bắc Thành.

Diệp Vy xuất thân không phải là người Bắc Thành, nàng cũng chẳng biết mình đến từ đâu, nàng chỉ nhớ từ nhỏ mình đã sống với nghĩa phụ ở dị vực phía bên kia của Minh Càn quốc. Ở dị vực đó dân sống ít ỏi, lại thường xuyên bị khói lửa chiến tranh bén tới, nên sau đó hai cha con nàng đành di chuyển đến Minh Càn quốc.

Lúc đó, thương tật ở chân nghĩa phụ nàng vẫn chưa nặng như bây giờ, người mang theo kiến thức về dược lý, dẫn theo nàng lang thang gần như là khắp Minh Càn quốc để chữa bệnh, không có nơi dừng chân cố định. Từ Đông Thành rộng lớn với chín tiểu thành nhỏ vây quanh tạo thành trận đồ Cửu Trùng Sinh nổi tiếng của Lý gia, tới kinh đô Minh Thành xa hoa lộng lẫy; từ Tây Thành cổ kính đầy mùi vị của gió cát, tới Nam Thành rừng rậm ngút ngàn, trường giang ngầm vây quanh; từ Vân Thành núi rừng bao la, thảo nguyên rộng lớn, tới Bắc Thành phong cảnh hữu tình đệ nhất thiên hạ; không có nơi nào ở Minh Càn quốc mà Diệp Vy nàng chưa từng đặt chân qua.

Vì chỉ có hai cha con với nhau nên từ nhỏ tới lớn, Diệp Vy luôn là người đi hái thuốc về cho nghĩa phụ nàng bắt mạch kê đơn, cuộc sống vô cùng êm đềm. Nhưng bản thân Diệp Vy vốn là người sinh sống trong khói lửa, nhiệt huyết trong trái tim của nàng lúc đó chỉ vì sống một cuộc sống quá yên bình mà trở nên có chút nguội lạnh.

Khi hai người vừa đặt chân tới Bắc Thành, Diệp Vy có chút ngạc nhiên vì nơi này có số lượng đại phu phi thường nhiều hơn những thành trì khác mà mình từng đi qua, lúc đó nàng đã nghĩ là phen này y thuật của nghĩa phụ chắc là không cạnh tranh nổi, vì thế hai người cũng định bụng sẽ rời đi không lâu. Tuy nhiên năm đó mùa đông trở lạnh có chút khắc nghiệt, sức khỏe của nghĩa phụ đột ngột có dấu hiệu suy yếu, vì vậy mà Diệp Vy đã quyết định ngồi lại khuyên nhủ nghĩa phụ ở lại Bắc Thành, cùng lắm là nàng sẽ giúp nghĩa phụ kiếm thêm thu nhập từ bên ngoài.

Ban đầu nghĩa phụ nàng không muốn đồng ý nhưng vì sau đó nàng đã kiên trì thuyết phục mà người đã đồng ý, cũng vì vậy mà Diệp Vy có chút phấn khởi, lập tức đi ra ngoài tìm việc làm để đỡ đần nghĩa phụ mình.

Đúng lúc này ở Bắc Thành có một Tri phủ đại nhân tên là Thẩm Kiêu vừa mới nhậm chức, nhân lực dưới trướng hắn thiếu thốn vô cùng trầm trọng, vì nguyên nhân này nên Diệp Vy mới may mắn được đứng một chân vào phủ hắn làm bổ khoái. Nghĩa phụ nàng lúc nghe tin thì có chút không hợp ý, nói với nàng cái gì mà Minh Càn quốc thế mạnh, Vân Thành lại ở rất gần Bắc Thành, nếu xảy ra chuyện thì Bắc Thành sẽ không tránh khỏi bị đao kiếm phóng tới, khi đó dù là nàng rơi vào tay bên nào thì cũng không thể giữ được an toàn cho chính mình.

Phải rồi, Diệp Vy lúc đó còn nhỏ tuổi nên chẳng hiểu tình hình thiên hạ, cứ luôn cảm thấy nghĩa phụ mình tính toán quá xa... Với cả, nàng cảm thấy rất hào hứng vì đã không còn phải đối mặt với cuộc sống tẻ nhạt trước kia nữa...

Chỉ là Thẩm Kiêu lúc đó làm việc có chút cồng kềnh, Diệp Vy vì muốn nhanh chóng thăng quan tiến chức nên đã tập trung toàn bộ sức lực vào công việc ở phủ nha. Nhất thời nàng đã quên mất rằng, nghĩa phụ mình ở nhà đã phải tự mình đi hái thuốc trên núi.

Kết quả là bệnh ở chân nghĩa phụ càng ngày càng nặng, tới khi khả năng đi đứng đã trở nên hạn chế không thể chịu nổi được nữa mới chịu nói với nàng.

Đã mấy tháng qua, vì bị Phúc Diệp Công chúa giữ nhân ở kinh thành mà Diệp Vy không thể gặp mặt nghĩa phụ được, không biết người sống có tốt không?

"Ngươi xin vũ khí làm gì?"

"Công chúa, lúc nãy người không thấy sao? Diệp bổ khoái cầm trường đao đáng sợ lắm, ta cũng muốn có vũ khí mà..."

"Ngươi lúc nào cũng ở sát bên cạnh ta, cầm vũ khí dọa người như thế để làm gì?"

"Công chúa, người đúng là thiên vị nha... Tại sao Tiểu Liên được mang theo chủy thủ, còn ta thì không?"

Tiếng gây gổ ồn ào vang lên khắp phòng làm cho Diệp Vy nhíu mày mở mắt, nàng vừa vô ý chợp mắt một chút, trong mơ đột nhiên lại thấy ký ức năm xưa cùng nghĩa phụ bôn ba khắp nơi, không có quê hương, không có đất nước, không có chốn dung thân... cuối cùng không hiểu vì sao lại bị cuộc cãi vã kia đánh thức.

"Hai người làm gì ở đây vậy?", Diệp Vy xoa xoa mi tâm của mình rồi chậm rãi ngồi dậy, nàng nhìn thoáng qua Tiểu Túc rồi dừng ánh mắt ở thân ảnh rực rỡ của nữ tử kia, lập tức đứng dậy cúi đầu, "Công chúa điện hạ vạn an..."

Linh Kỳ liếc mắt sang nhìn Diệp Vy, thở dài nói, "Miễn hành lễ đi, ngươi đang bị thương mà...", xong nàng lại thầm oán, "Tiểu Túc đăng đồ tử phòng nghỉ ở bên kia, không biết cái mũi đánh hơi thế nào mà lại biết ta đến đây, lập tức bay sang vòi vĩnh vũ khí đánh nhau gì đó..."

Diệp Vy híp mắt như thể đang cố nghe Linh Kỳ lẩm bẩm cái gì trong miệng, nàng thoáng đưa tay lên xoa một chút vào bên sườn mình rồi nói, "Thương thế của ta không nặng, Tiểu Liên vừa chữa xong lúc nãy rồi. Công chúa người đến đây làm gì? Người biết phòng của hạ nhân rất bẩn thỉu hôi hám chứ?"

Linh Kỳ nhướng mày, cao giọng nói, "Trận tiếp theo ngươi sẽ đấu với Thần Xung Mạc Thanh Trần, ta chỉ sợ ngươi sẽ làm mất mặt phủ Phúc Diệp của ta thôi."

Diệp Vy mặt mày nghiêm chỉnh, bờ lưng thẳng tắp đi đến trước mặt Linh Kỳ, thấp giọng nói, "Công chúa không phải là muốn ta thua trận sao? Đã muốn ta thua, lại còn sợ ta làm mất mặt phủ Công chúa, như vậy có chút không hợp lý...!?"

Trong một khắc Linh Kỳ bỗng nhiên có cảm giác đang tự lấy đá đập chân mình, bên trong miệng nàng suýt tự cắn trúng lưỡi mình, mắt nàng liếc xéo Diệp Vy đáp, "Thua nhưng cũng phải có thể diện."

Tiểu Túc đứng bên cạnh nghe Công chúa của mình nói vậy thì liền nhảy vào ngớ ngẩn hỏi, "Công chúa, vậy trận lúc nãy ta thua Diệp bổ khoái là có thể diện hay là không? Ta không muốn làm mất mặt Phúc Diệp phủ đâu..."

Đoán xem...

Linh Kỳ liếc mắt nhìn Tiểu Túc, lại nhìn đến gương mặt nghiêm túc đến chán ngắt của Diệp Vy, lòng tự hỏi sao tự nhiên mình lại phải lội tuyết đến chỗ bẩn thỉu này đây? Chẳng qua là vì cả ba người hầu thân cận nhất của nàng đều đã đi rồi, nàng ngồi một mình quá mức buồn chán nên mới tìm tới đây nói chuyện thôi, lo lắng gì nhau đâu...

Nàng lại quay sang nhìn Tiểu Túc nói, "Diệp bổ khoái xem ra đã không có vấn đề gì rồi, Tiểu Túc đã kiểm tra tình trạng cơ thể chưa?

Tiểu Túc nhất thời không hiểu nhưng nhìn lại giống như đã hiểu, đáp, "Công chúa, ta đâu có bị cái gì? Kiểm tra chi..."

Đáp xong, Tiểu Túc vẫn thấy ánh mắt Công chúa đang nhìn mình, nàng giống như đã hiểu nhưng lại chưa thực sự hiểu lắm, bẽn lẽn hỏi, "Công chúa muốn ta đi kiểm tra thương tích sao...?"

Diệp Vy xem nàng Công chúa đứng trước mặt mình nói năng ý vị thâm trường như vậy thì có gộp hai Tiểu Túc khác nhau lại cũng chẳng hiểu nổi, nàng liền lên tiếng giúp, "Tiểu Túc, Công chúa điện hạ là muốn ngươi đi ra ngoài một chút đấy..."

Tiểu Túc tròn mắt nhìn Công chúa yêu dấu của mình, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy, không lý nào, nàng là thiếp thân thủ vệ của Công chúa, dù nàng ít khi hiểu thâm ý mà Công chúa nói nhưng mà Công chúa cũng chưa bao giờ đuổi nàng đi... Bây giờ nàng xin một trái cầu gai bằng sắt làm vũ khí thì Công chúa không cho, còn muốn đuổi nàng đi... Sao mà đau lòng chim sáo quá...

Linh Kỳ và Diệp Vy nhìn đăm đăm vào vẻ mặt đang biểu hiện bảy bảy bốn mươi chín cảm xúc của Tiểu Túc, "......"

Thật không thể hiểu nổi người ngốc nghếch thường nghĩ gì trong đầu...

Vừa hay Tiểu Liên từ bên ngoài đi vào, mắt thấy Công chúa còn chưa kịp hành lễ thì Linh Kỳ đã lập tức uyển chuyển phất tay áo, "Tiểu Liên đến thật đúng lúc, ngươi nhanh chóng đem cái nàng ngốc Tiểu Túc này ra ngoài cho bản Công chúa. Bản Công chúa có chuyện cần nói với Diệp bổ khoái, rất gấp đây!!"


"A...", Tiểu Liên đưa mắt nhìn ba người trong phòng, định nhanh mồm nói gì đó thì liền nhận được ánh mắt trục xuất của Công chúa nên liền bấm bụng kéo Tiểu Túc đi, "Vâng, nô tỳ xin cáo lui."

Tiểu Liên và Tiểu Túc vừa đi ra ngoài, ánh mắt của Diệp Vy liền đưa mắt tới gương mặt kiêu kỳ cao lãnh của nữ tử đứng đối diện mình không xa, nhìn nàng ung dung đi đến ngồi xuống bàn trà nhỏ trong phòng, nhàn nhã rót trà rồi chăm chú nhìn mình. Diệp Vy kính cẩn cúi đầu, hỏi nàng.

"Công chúa là có chuyện gì muốn nói với hạ quan sao?"

Linh Kỳ uống một ngụm trà, lả lướt đặt hai bàn tay chồng lên nhau trên đùi mình, ánh mắt lạnh lùng khóa lấy Diệp Vy, cất tiếng.

"Diệp Vy, ta đến là để nói với ngươi một lần nữa. Trước khi trận đấu này diễn ra, người ta đã bàn luận sôi nổi về sự cạnh tranh của hai hậu duệ của hai tộc võ tướng hùng mạnh, ngay cả khả năng của Sùng Vương cũng hoàn toàn bị chìm nghỉm so với hai nữ nhân đó. Ngươi cùng Tiểu Túc giao đấu xem như là có chút nhiệt khí đi, nhưng cũng không có phân lượng nào so với hai nữ nhân kia."

Nàng ngưng một chút, liền chân thành phân tích ra.

"Bây giờ ngươi rơi vào trận đấu với họ Thần Xung kia, ta sẽ nói cho ngươi biết lợi hại của việc này. Điểm hại đầu tiên, ngươi sẽ không có được nhiệt khí mà ngươi muốn, bởi vì tất cả mọi người ở đây đều chỉ muốn xem Thần Xung Mạc Thanh Trần, không phải ngươi. Điểm hại thứ hai, chính là khả năng ngươi đánh thắng được nàng ta là hoàn toàn không có, ngươi cũng đã thấy nữ tử họ Thần Xung này cả ngày hôm nay đã thị uy với bệ hạ như thế nào rồi? Nói về điểm lợi đầu tiên, ngươi nếu có may mắn thắng được nàng ta thì ngươi cũng sẽ không có khả năng thắng toàn cuộc, bởi vì còn có Sùng Vương ở trận cuối cùng. Điểm lợi thứ hai, cho là ngươi may mắn thắng cả Sùng Vương, giành được chiến thắng chung cuộc đi chăng nữa, thì đợi chờ ngươi chính là một đội Thập Nguyệt Quân nguy hiểm gần kề..."

"Tóm lại là Công chúa muốn nói gì?"

Thái độ lạnh nhạt của Diệp Vy làm cho Linh Kỳ tức giận, nàng siết chặt nắm tay trên đùi mình, cũng không hiểu vì sao mình lại quan tâm chuyện bao đồng này làm gì? Nàng âm trầm đặt ly trà xuống mặt bàn, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng va chạm của đáy ly và mặt phẳng vô cùng đanh gọn, nàng nhướng mày, đôi mắt hẹp dài ánh lên chút sắc bén, lạnh lùng chất vấn.

"Ngươi vẫn muốn tiếp tục chống đối bản Công chúa, tham gia trận đấu với Thần Xung Mạc Thanh Trần?"

Lồng ngực Diệp Vy có chút khó chịu, nhíu mày hỏi nàng.

"Vì sao Công chúa cứ luôn nghĩ là ta sẽ không bao giờ thắng được Thần Xung Mạc Thanh Trần?"

Linh Kỳ chọn mi hỏi lại, "Còn không phải quá rõ ràng sao?"

"Nàng...", Diệp Vy chua chát vô cùng, vì lý do gì mà nàng ấy cứ luôn đánh giá thấp nàng như vậy? Nàng ấy không tin nàng về việc điều tra ở Bắc Thành, không tin nàng sẽ thắng Tiểu Túc, bây giờ còn chưa xảy ra cái gì nàng ấy đã nói nàng rõ ràng không phải đối thủ của Thần Xung Mạc Thanh Trần. Nếu đã cái gì cũng không xem trọng nàng, vậy thì còn giữ nàng ở kinh thành để làm gì chứ?

Diệp Vy nổi giận là điều tất yếu, nàng giống như nổi điên mà ngay lập tức tiến tới chỗ của Linh Kỳ, nắm lấy cánh tay nàng ấy kéo về phía mình, "Đứng dậy!!"

Linh Kỳ bất ngờ bị sức lực quá lớn của Diệp Vy kéo lên thì lập tức quát lạnh, "Diệp Vy, ngươi muốn làm gì?"

Gương mặt của hai người gần nhau trong gang tấc khiến không khí trong phòng có chút quái lạ, Linh Kỳ nhất thời cảm giác biểu cảm của Diệp Vy có chút kỳ cục, cứ nhìn nàng đăm đăm như muốn làm gì đó nhưng lại ẩn nhẫn nén đi rồi dồn đến đôi mắt có chút sắc bén nghiêm nghị. Linh Kỳ rất nhanh liền gạt đi những thứ quái lạ đang vây quanh mình, lập tức lạnh giọng răn đe.

"Diệp Vy, bản Công chúa cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Rút lui ngay lập tức!! Nhìn họ Thần Xung kia ra tay rồi tự ngẫm lại khả năng của mình!! Đừng để đến khi thương tật tàn phế rồi mất mạng giống những tên bại dưới tay nàng ta rồi hối hận không kịp!!"

Diệp Vy ương ngạnh nhìn Linh Kỳ, nét mặt không chút nhân nhượng mà trầm giọng nói trả lời.

"Công chúa, nàng còn nhớ giao ước giữa chúng ta chứ? Nếu ta thua, nàng bảo gì ta cũng sẽ nghe, nhưng hôm nay ta vẫn chưa thua, nên ta sẽ không nghe lời nàng!! Diệp Vy ta, nhất định, sẽ cho nàng thấy, ta hoàn toàn có thể là một người làm cho nàng nở mày nở mặt!!"

Diệp Vy gằn giọng nói xong thì lập tức buông cánh tay Linh Kỳ ra, một lần nữa cúi đầu hành lễ với nàng rồi quay lưng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng vững vàng của Diệp Vy thật nhanh biến mất dưới làn tuyết trắng mờ ảo, Linh Kỳ bỗng cảm giác có một cơn gió lạnh buốt vừa vuốt qua tâm mình, lạnh đến tê tái, tâm tình nàng chẳng mấy chốc liền trở nên khó chịu vô cùng.

"Diệp Vy nữ nhân này là bị điên sao? Hôm nay dám cãi cả lời bản Công chúa? Định làm ta tức chết sao? Để ta xem hôm nay ngươi sẽ bị đánh ra cái bộ dáng gì cho biết!!"

------

Vì thanh kiếm được chọn ở trận trước đã bị đánh vỡ, Mạc Thanh Trần buộc phải chọn lại một món vũ khí khác. Lúc Mạc Thanh Trần đang phân vân đứng trước hàng vũ khí thì Diệp Vy từ xa cũng xuất hiện, Diệp Vy cũng đúng lúc nhìn thấy nàng, liền cúi đầu chào.

"Thần Xung đại tiểu thư..."

Mạc Thanh Trần nhìn sắc mặt Diệp Vy lúc vừa mới đến không tốt lắm nhưng nhìn thấy mình thì liền khôi phục lại, nàng cũng khẽ cười.

"Diệp bổ khoái thương tích đã khỏi rồi chứ?"

Diệp Vy bước đến trước mặt Mạc Thanh Trần, ôm quyền đáp, "Ta đã khỏi, đa tạ tiểu thư đã hỏi thăm.", lại nhìn tư thế tự tin chọn vũ khí của Mạc Thanh Trần, Diệp Vy không khỏi tò mò hỏi thêm, "Ngoài kiếm ra, không lẽ Thần Xung đại tiểu thư còn có thể sử dụng thành thạo nhiều loại vũ khí khác sao?"

Mạc Thanh Trần băn khoăn nhìn đến trường đao bên hông Diệp Vy rồi đáp, "Không tính là thành thạo, nhưng đao pháp ta đã từng học qua."

Diệp Vy theo ánh mắt nàng nhìn xuống trường đao bên hông mình, nghiêm túc nói, "Đao với kích thước lớn như thế này có hơi nặng, tiểu thư thân thể mảnh mai như vậy cũng dùng được thật khiến ta mở rộng tầm mắt..."

Nàng khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn qua hàng đao treo trước mặt đáp, "Trường đao sát thương mạnh nhưng khó đạt tới cảnh giới linh hoạt. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, Diệp bổ khoái sử dụng trường đao này, lợi bất cập hại..."

Diệp Vy kinh ngạc nhìn Mạc Thanh Trần, lòng thầm nghĩ nữ tử này thật sự quá thẳng thắng, câu nói này nếu là người khác nói ra thì nghe chẳng khác nào là một câu hạ bệ đầy ý khiêu khích, nhưng vì là Thần Xung Mạc Thanh Trần nói nên nghe lại có ý tứ nhu mì nhẹ nhàng, giống một lời chỉ dẫn góp ý hơn, hoàn toàn không khiến người nghe khó chịu. Dáng vẻ anh khí lại có tính cách thiện chiến như vậy làm cho Diệp Vy khá ấn tượng, nghĩ đoạn cũng mở lòng nói.


"Xin tiểu thư chỉ bảo..."

Mạc Thanh Trần không thích nói quá nhiều, nàng cũng không nhìn Diệp Vy mà chỉ đưa mắt lên nhìn sắc trời, cười nhẹ hỏi, "Tại sao Diệp bổ khoái không thử thay đổi?", nói rồi nàng thuận tay cầm một thanh thập thủ kiếm bước đi, để lại một mình Diệp Vy đứng ngây ra nhìn.

Món vũ khí mà Mạc Thanh Trần vừa cầm lên nằm trong một cái rương chứa các món vũ khí chuẩn bị tiêu hủy, những món nằm trong đó có thể là vũ khí đã hỏng, hoặc là vũ khí khó sử dụng, không thể sử dụng rộng rãi... Cây thập thủ kiếm mà Mạc Thanh Trần chọn trúng, trông như kiếm nhưng lưỡi cong nhẹ như đao, đặc biệt còn có một thanh thép hình lưỡi liềm đúc sát chuôi kiếm. Hình dáng tuy đặc biệt là thế, nhưng thập thủ kiếm sức sát thương không lớn như đao, chiều dài cũng không bằng kiếm, chính vì thế mà dần dần không còn được sử dụng rộng rãi nữa, mà người dùng thập thủ kiếm lại càng ít hơn...

Thần Xung Mạc Thanh Trần thực sự dùng được thứ đó sao?

Nhìn sắc trời đã không còn sớm, Linh Kỳ lúc này đã dời lại ngồi sát một bên Minh Trung Hoàng hậu và Ung Nhị Vương mới than thở.

"Mẫu hậu, trời như vậy không chừng tuyết sẽ lại sớm rơi dày, lại sắp tối, nhi thần vừa sợ tối vừa sợ lạnh... Nhi thần thấy hay là dời sang ngày mai đánh tiếp cũng không muộn..."

Tư Phàm ngồi bên cạnh cười cười, "Việc gấp thì nên làm ngay, dời sang ngày mai khéo phụ hoàng lại nổi giận đấy."

"Huynh...", Linh Kỳ mím môi nhìn Tư Phàm, vẻ mặt uất ức khó trình bày, nàng đã muốn kéo dài thời gian giao đấu sang ngày mai, đấu sớm hay đấu muộn thì có liên quan gì tới huynh ấy đâu, huynh ấy lại càng không biết tới giao ước của nàng và Diệp Vy mà?

"Thế nào? Linh Kỳ muốn thế nào?", Minh Trung Hoàng hậu cười đầy sủng nịch hỏi.

"Mẫu hậu, nhi thần không muốn xem đánh nhau nữa...", Linh Kỳ được Minh Trung Hoàng hậu quan tâm thì vui vẻ vô cùng, chỉ ngại không thể lập tức nhào vào lòng mẫu hậu mình mà thôi.

Minh Trung Hoàng hậu vuốt vuốt vầng trán cao của Linh Kỳ nói.

"Nếu Linh Kỳ không muốn xem thì có thể rời chỗ này đi dạo một chút, phụ hoàng con e là trong ngày hôm nay phải về cung rồi."

"...Mẫu hậu...", Linh Kỳ mắt rưng rưng muốn khóc nhìn Minh Trung Hoàng hậu, lại quay sang nhìn Tư Phàm nhưng Tư Phàm lại chọn cách lơ đi

Nếu Tư Phàm chịu giúp thì có thể sẽ kéo thời gian sang ngày mai được, thế nhưng có vẻ Tư Phàm không muốn cuộc thi này kéo dài quá lâu. Minh Trung Hoàng hậu đưa mắt nhìn Tư Phàm đang vui vẻ ngắm cảnh cùng Lãnh Thanh Thu, khẽ lắc đầu.

Chẳng biết là Tư Phàm đang muốn làm chuyện gì quan trọng hay đơn giản chỉ là muốn chọc ghẹo muội muội nó thôi...

Lúc này, Chu Vương từ phía đối diện cũng bước từng bước chậm rãi đi ra, dáng vẻ chậm chạp này của hắn khiến ai nấy đều kinh ngạc, hoàn toàn khác với điệu bộ tiêu sái nhanh nhảu thường ngày. Nhưng sự kinh ngạc này cũng không kéo dài được lâu vì người tiếp theo xuất hiện chính là Mạnh Quận công cùng bước đi đầy phẫn nộ của hắn, ngay tức thì ai cũng thông thấu.

"Sắc mặt Chu Vương kém như vậy, xem chừng tin đồn kia có thật nhỉ?", Lãnh Thanh Thu chợt mở lời hỏi.

Linh Kỳ lúc này biết đã không thể xoay chuyển đại cục nên cũng không mè nheo vòi vĩnh nữa, nghe được câu hỏi của Lãnh Thanh Thu liền muốn nhân cơ hội trả đũa Tư Phàm. Nàng nhìn Lãnh Thanh Thu, cười đáp.

"Hoàng túc, theo ta thấy, nếu là thật thì làm sao hai người họ im ắng như vậy được, theo ta thấy là tên nô tài nào đó đồn bậy thôi..."

Tư Phàm theo lời hai người mà nhìn về phía Chu Vương và Mạnh Quận công, nhất thời nhìn ra vấn đề liền đáp, "Phu nhân của Mạnh Quận công không đi cùng hắn, có lẽ là đang hồi phủ kiểm tra thực hư tin đồn. Thật hay giả còn khó nói..."

Nói xong Tư Phàm quay mặt về phía Linh Kỳ nháy mắt một cái làm cho Linh Kỳ tức muốn chết, nàng bặm môi nói, "Huynh, huynh, huynh toàn bênh người ngoài mà ăn hiếp muội!!"

Minh Trung Hoàng hậu ngay lập tức nhẹ vỗ tay nàng răn dạy, "Thanh Thu là chị dâu của con, không phải người ngoài."

Linh Kỳ bị dạy dỗ liền thì chỉ biết cắn môi, khoanh hai tay tựa lưng vào ghế, ủ rũ cúi đầu, nhu thuận đáp, "Nhi thần biết rồi ạ..."

Tư Phàm cười khẽ, cùng với Lãnh Thanh Thu liền cúi đầu trước câu nói của Minh Trung Hoàng hậu. Trong lòng ba người ai cũng đều hiểu rõ, hôn sự của Tư Phàm và Lãnh Thanh Thu là hôn sự chính trị, mẹ chồng con dâu cũng là mối quan hệ trên danh nghĩa, nhưng Minh Trung Hoàng hậu lại không phân biệt quan hệ mà xem Lãnh Thanh Thu là người nhà, chuyện này khiến cho Lãnh Thanh Thu lòng mang một khối tâm sự lập tức giải tỏa đi không ít.

Cuộc nói chuyện bên nhánh Tư Phàm vui vẻ êm đềm bao nhiêu, bên nhánh Chu Vương và Hoàng quý phi lại căng thẳng bấy nhiêu. Chu Vương vừa mới an tọa trở lại đã lập tức bị Nhậm thị kéo tay đến chỗ vắng vẻ tra hỏi.

"Sĩ nhi, cái tin đồn đó là sao, con lập tức nói cho ta biết???"

"Mẫu thân đừng hỏi nữa!!", Chu Vương bực mình muốn hất tay Nhậm thị ra nhưng giữa chừng thì ngưng lại, buông hai tay xuống, hai nắm tay siết đến run rẩy.

Nhậm thị trông thấy hai nắm tay run bần bật của Chu Vương thì liền hốt hoảng dùng khăn lông đắp lên che đi, giả vờ như giúp con mình giữ ấm, thuận tiện cúi gần hắn hỏi.

"Con đừng có nói với ta là cái tin đồn đó...?"

Chu Vương vì cật lực nén lại nỗi sợ hãi của mình mà nghiến chặt hai hàm răng, đến mức vẻ mặt thể hiện ra vạn lần thống khổ, "Mẫu thân, con không biết làm sao chuyện này lại đồn ra ngoài? Bây giờ phu nhân của Mạnh Quận công đã trở về kinh thành xác thực tin đồn rồi. Con... con... nếu tin này được xác thực thì... thì toàn bộ thế lực của con..."

"Từ từ... Con bình tĩnh lại một chút...", Nhậm thị ra sức trấn an Chu Vương, âm thanh càng nhỏ miệng nói càng nhanh càng gấp, "Nhớ lại xem, còn cái gì lạ xảy ra vào lúc đó không? Ví dụ như có người lạ nào xuất hiện lúc đó không? Có ai chứng kiến không?"


"Không có người lạ, một người lạ cũng không có, lúc đó toàn là người của Chu Vương phủ thôi...", Chu Vương run giọng đáp.

"Vậy... vậy có người của Ung Nhị Vương hay Sùng Vương ở đó không? Chẳng lẽ toàn bộ đều là người của Chu Vương phủ?", Nhậm thị cảm thấy con trai của mình thực sự quá thiếu cảnh giác, thị nữ và gia nô ở lễ hội này mình ta chẳng biết là ai với ai, sao lại để chúng nhìn thấy cảnh đó, lại còn tự tin rằng lúc đó không có người ngoài?

Chu Vương bị Nhậm thị gằn giọng đe dọa liền run run hai chân trên mặt đất như đang cố nhớ xem có cái gì lạ không, "Con nhớ lúc đó người của phụ hoàng vừa lúc tới bảo con nhanh chóng đi khai hội..."

"Hắn là ai?", Nhậm thị liền hỏi.

"Con... con không nhớ...", Chu Vương mày rũ ủ dột nói.

"Tên đó là ai? Con nhớ lại ngay cho ta!!", Nhậm thị nổi giận đánh vào bả vai hắn một cái khiến hắn la lên.

"Lục Tử... Tiểu Lục Tử... Nếu con nhớ không lầm thì hắn là đệ tử của Phương Ngân, tên là Tiểu Lục Tử..."

Nhậm thị nghe xong vừa mừng rỡ vừa lo sợ, tức giận quát khẽ, "Lập tức đi tìm hắn nhanh lên!!"

"Con... biết rồi..."

"Còn nữa!!", Nhậm thị nhân lúc Chu Vương còn chưa hạ lệnh liền kéo hắn lại, thấp giọng nói thêm, "Phu nhân của Mạnh Quận công vừa mới đi không xa, con mau phái người đi giải quyết đi!!"

Chu Vương nghe xong lập tức biến sắc, "Cái... cái gì? Ý mẫu thân là..."

"Không nói nhiều!! Nếu bây giờ không nhanh lên, để bà ta về tới kinh thành thì hậu quả tự con gánh chịu đi, đồ ngu!!"

"Con...", Chu Vương hoảng sợ đến mất hết hồn vía rồi, ám sát Mệnh phụ vào lúc này, chẳng phải là chuyện liều lĩnh hết mức hay sao?

Hắn nghĩ nghĩ một lúc, lại nói, "Mẫu thân, không nói đến mức độ nguy hiểm, chỉ nội việc tìm ra được sát thủ ngay lúc này, ở ngay chỗ này đã là chuyện không thể rồi...", hắn lại không thể liên lạc với Lương Tam Bảo bây giờ, bồ câu bay vào mùa đông là chuyện vớ vẩn, đưa thư về kinh thành cũng phải vài canh giờ...

"Vậy thì con chuẩn bị tinh thần bị Mạnh Quận công dâng tấu sớ lên cho bệ hạ đi!!", Nhậm thị nói xong thì tức giận ngoảnh lưng bỏ đi.

Chu Vương nhìn mẫu thân hắn bỏ đi thì hốt hoảng níu tay bà ta lại, gương mặt mếu máo muốn khóc gào lên, "Mẫu thân đừng bỏ con... Để con nhớ xem... để con nhớ xem..."

Hắn nhớ lúc trước Lương Tam Bảo đi thu xếp công việc ở bang Hoành Mãng cho hắn có nói người của bang Hoành Mãng rất nóng lòng muốn cứu đại ca của bọn hắn ở trong ngục tù ra. Trong thời gian sớm nhất sẽ phái người đến gặp hắn để bàn về kế sách cứu tên ở trong ngục ra, nhưng bình thường ở trong kinh thành tai mắt khắp nơi không dễ gì gặp được một vương gia như hắn. Vì tên trong ngục đã chết rồi nên Chu Vương hắn cũng không cần thiết trông đợi vào cuộc gặp mặt này, nhưng bây giờ hắn đang ở ngoài kinh thành, nếu bọn sát thủ bang Hoành Mãng này muốn gặp mặt hắn thì đây chính là thời cơ tốt nhất.

Nhớ đến đây Chu Vương liền mừng rỡ kêu lên, "Mẫu thân, mẫu thân, con nhớ rồi... Có thể có, có thể là có... Có thể là có sát thủ của con ở đây... Con sẽ tìm cách gọi bọn chúng ra... Con sẽ tìm cách gọi bọn sát thủ này ra..."

Nói xong hắn liền mừng rỡ chạy đi, sai người chuẩn bị cho mình một cây còi huýt sáo nhỏ, hắn nhớ Lương Tam Bảo từng nói ký hiệu của bang Hoành Mãng là tiếng sáo dày đặc, thổi ra tiếng khè hai tiếng ngắt quãng, bốn lần liên tục, nghe như tiếng rắn kêu. Vì tiếng rắn kêu không thể vang ra xa được nên tiếng huýt sáo này nghe có phần giống tiếng lá thổi bay quẹt dưới đất, nhưng chỉ cần xung quanh khu vực đó có người của bang Hoành Mãng thì bọn họ sẽ lập tức nhận ra và xuất hiện ngay.

Kim Vũ Yên nấp ở trên một cành cây rậm lá, quan sát tình hình ở chính viện khu lễ hội mà ngáp dài một tiếng, Lương Tam Bảo lệnh cho nàng đến đây đợi lệnh, lệnh đâu còn chưa thấy đã thấy hắn bỏ của chạy lấy người rồi. Để nàng một mình ở chỗ này xem mấy trận đấu nhàm chán đằng kia, xem Thần Xung Mạc Thanh Trần tha hồ thể hiện sức hút tài năng, còn chưa hết, tên nam nhân thối đó, Minh Cao Hoan Tư Phàm thì ngồi đó hết bảo vệ thê tử, lại ngắm nhìn mỹ nhân trên võ đài... làm cho nàng mấy lần muốn cầm đá chọi thẳng vào đầu hắn một cái cho bõ ghét.

Mạc Thanh Trần một thân bạch y như tiên tử bước đến chính giữa sân đấu, phía bên kia Diệp Vy cũng đã chuẩn bị sắp xong thì Đệ nhị đế cũng đúng lúc bước ra. Kim Vũ Yên quan sát dáng vẻ Hoàng đế từ nãy tới giờ, cảm thấy vẻ bề ngoài của hắn nếu bỏ đi bộ râu dài có cũng chút nét giống Tư Phàm, đúng là hổ phụ sinh hổ tử.

"Có điều nam nhân thối này tuấn tú hơn phụ thân của hắn, bớt một nét mạnh mẽ, thêm một nét dịu dàng, chính là hắn..."

Nhìn đám văn võ bá quan đồng thanh hô lớn câu, "Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..." mà Kim Vũ Yên khẽ lắc đầu, thiên tử có cái gì hay, chẳng phải cũng chỉ là con người thôi sao? Con người như nhau mà lại có tư cách đứng trên đầu kẻ khác như vậy, hẳn hắn phải là người vô địch thiên hạ... Nhưng Hoàng đế vô địch thiên hạ ở mảng nào? Văn thơ vô địch? Võ nghệ vô địch? Từ xưa tới nay chưa từng có kẻ nào trả lời được Kim Vũ Yên câu này cả.

Hai tiếng thổi khè khè vang lên bốn lần liên tục lẫn trong tiếng gió tuyết rơi vào tai Kim Vũ Yên làm nàng dứt ra hỏi dòng suy tư của mình mà quan sát xung quanh, "Lương Tam Bảo trở lại rồi sao? Hay là còn kẻ nào khác? Chẳng lẽ..."

Chu Vương?

Nghĩ thế nên Kim Vũ Yên lập tức phóng xuống thân cây, tìm đến chỗ của Chu Vương, trên đường đi cứ liên tục thấp thỏm không thôi. Lần trước hắn đã lệnh ra bang Hoành Mãng ám sát Phúc Diệp Công chúa nên lần này khi Lương Tam Bảo gọi Kim Vũ Yên đến đây, nàng đã nghĩ là mình sẽ tiếp tục nhiệm vụ ám sát Phúc Diệp Công chúa, nhưng không ngờ hắn lại không nói gì, hóa ra bây giờ mới là lúc bắt đầu.

Ngay lúc này ở chính viện, Hoàng đế đã an vị sau khi được Tổng quản thái giám Phương Ngân khuyên nhủ hồi lâu bên trong, hắn phất tay cho tất cả miễn lễ rồi liếc mắt xuống nhìn Mạc Thanh Trần, định nói gì đó thì lại không thấy Chu Vương đâu, hắn liền hỏi Nhậm thị.

"Chu Vương đâu rồi? Lại chậm trễ à?"

Nhậm thị vụn lau mồ hôi lạnh, cúi đầu thành kính bẩm.

"Bẩm bệ hạ, Tư Sĩ có chút việc cần giải quyết, sẽ trở lại ngay lập túc."

Mạnh Quận công ngồi một bên chỉ hừ lạnh một tiếng, Hoàng đế trông thấy liền cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi.

"Quận công là đang có chuyện gì sao?"

Mạnh Quận công nghe Hoàng đế hỏi thì lập tức đứng dậy, tôn kính đáp, "Bẩm bệ hạ, vi thần tâm tình vì chuyện hôm nay rất vui vẻ, cả phu nhân của vi thần cũng rất hạnh phúc vì lâu lắm rồi mới được gặp lại vương phi..."

"À, Mệnh phụ phu nhân Mạnh Quận công và vương phi của Chu Vương... vậy là hai mẹ con đã đi gặp nói chuyện với nhau rồi sao? Hóa ra Chu Vương đang bận rộn chuyện này."

Mắt trông thấy Chu Vương trở lại ngồi vào chỗ, Mạnh Quận công cười nhẹ một tiếng nói, "Bẩm bệ hạ, đúng là cha mẹ xa con lâu ngày sẽ rất nhớ nhung muốn gặp mặt, nhưng đáng tiếc lại không gặp được..."

Chu Vương vừa ngồi xuống, nghe Mạnh Quận công bẩm như thế thì liền giật mình nhìn hắn, sau đó nhanh chóng đứng dậy phủ đầu trước.

"Phụ hoàng, vương phi của nhi thần hôm qua vừa đến thì ngã bệnh, ở chỗ này tuy có thái y nhưng thuốc thang thì không đầy đủ, nhi thần vì lo lắng cho nàng bệnh nặng hơn nên đã phái người đưa nàng về phủ đệ nghỉ ngơi. Chuyện này... nhi thần đã cho người báo với phụ hoàng rồi, người nhớ không?"


Lúc này Hoàng đế như sực nhớ ra, vuốt tóc một cái, "Quả nhân nhớ rồi, hôm qua đúng là có người nói, nhưng lúc đó quả nhân say rồi nên quên mất... Vậy thì chuyện này thật đáng tiếc cho phu phụ Mạnh Quận công, đã tới tận đây cũng chẳng thể gặp mặt vương phi."

Mạnh Quận công cười gằn, "Lời Chu Vương điện hạ nói thực sự thật giả khó phân, làm cho hạ quan tâm tình trở nên hết sức bất mãn."

Hoàng đế liền nhíu mày hỏi, "Vì sao quả nhân nghe lời Quận công nói lại có vẻ không vui đây?"

Mạnh Quận công liền hướng tới Hoàng đế bẩm, "Bệ hạ, phải chăng bệ hạ đã nghe tin đồn đang lan truyền cả ngày hôm nay, rằng nhi nữ Mạnh An Xuyên của vi thần, cũng chính là vương phi của Chu Vương điện hạ, chịu bạo hành, phải hồi phủ che giấu!!"

"To gan!!", Hoàng đế đập tay xuống bàn một cái chấn động khắp nơi, chỉ tay vào Mạnh Quận công và Chu Vương nói, "Tin đồn là tin đồn, sao có thể tùy tiện lan truyền linh tinh? Chu Vương, chuyện này có thật không?"

Chu Vương chắp tay hùng hồn đáp, "Bẩm phụ hoàng, tuyệt đối không có chuyện này. Đây chỉ là một tin đồn nhảm nhí, nhi thần đang cho người điều tra kẻ dám tung tin bậy bạ!!"

Mạnh Quận công lập tức đáp trả, "Bệ hạ, không có lửa làm sao có khói? Vi thần trước đó đã bảo phu nhân mình trở về kinh thành xác thực tin đồn, nhưng để có thể vào phủ Chu Vương thì cần phải có lệnh..."

Hoàng đế gật gù ra chiều hiểu ý nói, "Đúng vậy, đúng vậy... Muốn vào phủ Chu Vương thì cần phải có lệnh của Chu Vương... Chu Vương, thế nào? Muốn chứng minh mình vô tội thì phải thẳng thắng, thành thật đấy nhé."

Chu Vương lập tức cúi đầu nói, "Bẩm phụ hoàng, nhi thần sẽ lập tức phái người trở về kinh thành trước, đứng sẵn ở cổng phủ Chu Vương nghênh đón Mệnh phụ Mạnh Quận công vào tận phòng vương phi xem xét tình hình."

Đường đường chính chính xuất binh đuổi theo Mệnh phụ, còn cái nào thuận lợi hơn thế này được nữa, cho dù có làm gì thì cũng chẳng ai để tâm. Chu Vương được đồng ý cho người xuất viện thì liền mừng rỡ trong lòng, lén giấu đi nụ cười ra hiệu cho Nhậm thị mọi chuyện đã an bài xong, hai mẹ con hắn lúc này mới tạm gác lại nỗi lo trong lòng.

Tư Phàm gõ gõ ngón tay trỏ lên mặt bàn, thầm nghĩ Chu Vương này không phải quá ngu ngốc, nàng đã bày sẵn việc, bày sẵn người, bày sẵn ngựa, hắn chỉ việc làm thôi nhưng vẫn có thể biến chuyện trong tối thành chuyện ngoài sáng, từ chuyện mờ ám xuất quân trở thành chuyện xuất quân quang minh chính đại như thế này, Chu Vương hắn quả là không hao phí công sức đọc sách rèn luyện từ nhỏ, không uổng công...

Mạc Thanh Trần đáy mắt trông thấy Tư Phàm gọi Hoàn Hoàn đến phân phó cái gì đó, sau đó Hoàn Hoàn lập tức nghiêm mặt xoay lưng bước đi, dấu chân lưu trên tuyết không hề lún nặng, xung quanh khí lực lại nhàn nhạt tản ra, rõ ràng là đang vận khinh công bước đi. Tư Phàm rất có khả năng là có đại sự gấp gáp cần Hoàn Hoàn ra tay, Mạc Thanh Trần làm như không quan tâm mà hướng ánh mắt về phía Thanh Loan và Thanh Tâm, ra hiệu cho hai nàng lập tức làm việc.

Thanh Loan và Thanh Tâm nhận được hiệu lệnh liền phóng đến hai con ngựa trắng đặt sẵn trong cổng sau của tiểu viện, hai nắm tay đập vào nhau một cái rồi lập tức phi nước đại chia làm hai ngả bí mật xuất viện. Thanh Tâm hướng về phía đường cái dành cho xe lớn đi, Thanh Loan lại chạy xuyên rừng về lại kinh thành, cả hai tỷ muội đều khoác trên người áo choàng trắng phủ kín, chẳng mấy chốc đã hòa vào nền tuyết biến mất như không khí.

Ở bên trong chính viện lúc này, Đệ nhị đế cho Chu Vương lẫn Mạnh Quận công ngồi xuống để an ổn bá quan bên dưới, hắn nhìn tới Mạc Thanh Trần và Diệp Vy vẫn đứng dưới tuyết nãy giờ mới vỗ vỗ tay hai cái, lên tiếng nói

"Được rồi, nhìn tới Thần Xung Mạc Thanh Trần thì quả nhân mới nhớ, còn mấy trận giao đấu nữa nhỉ? Không nên để các phần thưởng chờ đợi chủ nhân của nó nữa. Nhanh lên, bắt đầu nhanh!!"

Chu Vương nắm được tâm ý của Đệ nhị đế, lập tức phất tay hô lớn, "Như vậy, trận giao đấu của Thần Xung Mạc Thanh Trần và... người của phủ Công chúa nên bắt đầu ngay thôi."

Người của phủ Công chúa?

Phúc Diệp Công chúa nghe thế thì mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Chu Vương, này là cái gì, con người có tên đàng hoàng mà gọi kiểu gì thế? Nếu không biết thì đừng có hô lớn như vậy chứ? Ít nhất cũng phải gọi là Diệp bổ khoái chứ...

Nhìn gương mặt Diệp Vy đoan chính không có biểu hiện gì với cái chuyện khinh khi mình của Chu Vương, Phúc Diệp có chút tức giận, cái con người gì mà đối với ai cũng không tức giận, chỉ tức giận với mỗi một mình nàng? Tưởng nàng ta tâm hồn thủy tinh dễ tổn thương, hóa ra chỉ là thủy tinh với mỗi mình nàng. Nghĩ tới Phúc Diệp nhếch môi cười ngạo nghễ, an nhàn tựa lưng vào ghế, "Để xem nàng ta làm thế nào để khiến bản Công chúa nở mặt nở mày...!?"

Phía bắc chính viện chính là dàn chiêng trống lớn, nhận được hiệu lệnh của Chu Vương thì lập tức hô lớn một tiếng, hai tiếng khua chiêng lớn liên tiếp vang lên, quang đao ánh lên khiến người xem phải nhíu mày dùng ống tay áo che lại, Diệp Vy chân đạp tuyết, thân ảnh mang gió phóng đến trước mặt Mạc Thanh Trần. Nàng dùng chiêu Phi Long Thượng Thiên đem trường đao lướt thẳng từ nền tuyết trắng chém thẳng lên trời, cả thân người xoáy lên với tốc độ khá nhanh trông như một con rồng đang cuộn người bay lên trời khiến Mạc Thanh Trần giật mình phải lách người né tránh.

Chiêu này nếu dùng trường đao với lực đủ mạnh có thể xé toạc bất cứ vật nào, Mạc Thanh Trần để tránh được chiêu này phải vận dụng sức tập trung rất cao, vì thứ nàng tránh né không phải chỉ là một lưỡi đao mà là cả một liên hoàn chiêu sau đó của Diệp Vy. Một chiêu há chỉ có một đường như thế? Một chiêu Phi Long Thượng Thiên này có đến hai mươi thức khác nhau, tất cả đều có điểm bắt đầu từ dưới lên trên, làm cho Mạc Thanh Trần dù có dùng kiếm hay là món vũ khí lạ thập thủ kiếm kia cũng khó lòng phản đòn được, cũng chỉ có thể chọn cách né tránh.

"Cũng may từ trận này bệ hạ đã không còn dùng võ đài nữa, nếu không Thần Xung Mạc Thanh Trần chẳng phải đã sớm bị dồn ép đến tận cùng của võ đài rồi sao...?"

Lãnh Thanh Thu mỉm cười nhận xét một câu làm ai cũng phải gật gù, Phúc Diệp Công chúa nghe thấy thì rất hài lòng hất mặt lên trời, hoàng túc này lâu lâu cũng nói ra được một câu nghe hay ho.

"Hoàng túc nói rất hay, biết bao nhiêu tướng sĩ, thị vệ của các phủ vương gia, đại thần, tướng quân không ai đánh thắng được người của tộc Chiến Thần. Cuối cùng người dồn ép được nàng ta lại là người của phủ Công chúa, quả là chuyện thú vị hết sức..."

Nghe Linh Kỳ nhận xét có chút kiêu ngạo, Tư Phàm liền thuận thế vuốt mông ngựa, chậm rãi nhai xong viên đậu phộng thì nhướng mày nói.

"Vũ khí nào cũng mạnh như nhau, võ nghệ cũng vậy..."

Chu Vương nghe vậy liền hỏi, "Vậy hóa ra ý của Ung Nhị Vương, thua một người chẳng qua là vì mình không chăm chỉ như người ta sao?"

Tư Phàm lại nghiêm chỉnh phản biện, "Nhưng nếu nói tới chăm chỉ luyện tập thì phải xét tới các yếu tố khác tác động vào... Các tướng sĩ, thị vệ hai tay nắm giữ nhiệm vụ quan trọng, nói tới thời gian luyện tập sẽ không bằng người chưa tiến vào quan trường, đúng chứ? Dù có khả năng thiên phú đi chăng nữa thì chuyện gặp được kỳ nhân khai thông cũng là chuyện khó có thể thành..."

Chu Vương bị Tư Phàm đáp một vòng liền có chút không hiểu ý hỏi tiếp, "Vậy ý Ung Nhị Vương là...?"

Tư Phàm uống một ngụm rượu, trầm giọng ngâm nga, "Quan gia tính lợi hại dựa trên công lao, không phải dựa vào võ nghệ xuất chúng."

Sùng Vương ở một bên nghe thấy liền gật đầu tán thành.

"Nhị ca nói rất đúng, người có được việc hay không thì phải dựa vào công lao cống hiến, đôi khi người có tài chưa chắc đã là người làm được việc lớn..."

Phúc Diệp Công chúa vốn nổi tiếng kiêu ngạo, lại còn nhỏ tuổi nên lời nói của nàng cũng không ai để bụng, nuông chiều mà bỏ qua. Thế nhưng còn một chuyện nữa là vào đầu ngày hôm nay, Đệ nhị đế lại cười nói với Phúc Diệp Công chúa chuyện những kẻ mãng phu làm cho các tướng quân, tướng sĩ, thị vệ có chút chạnh lòng. Vì vậy bây giờ được lời nói của Ung Nhị Vương và Sùng Vương đỡ lấy đã khiến các tướng quân, tướng sĩ, thị vệ có mặt ở ngay chính viện ai cũng hai mắt sáng ngời, vui vẻ biết bao.

Triều đình có người trọng võ như vậy, thực sự là khiến giới võ quan an lòng vô cùng...

Ngược lại, mấy câu nói có chút ngớ ngẩn của Chu Vương khi đối đáp với Ung Nhị Vương lại làm cho văn võ bá quan nhìn ra một góc khác của vị vương gia này, đó chính là không hiểu cách làm an lòng kẻ dưới.

Dưới sân đấu, Diệp Vy nắm được điểm yếu của Mạc Thanh Trần nên phải lập tức tận dụng, nàng phát hiện ra Mạc Thanh Trần căn bản không thể phản đòn của nàng bằng thập thủ kiếm nên đã liên tục công kích nàng ấy bằng Phi Long Thượng Thiên. Vốn Diệp Vy muốn trong vòng mười chiêu phải làm cho Thần Xung Mạc Thanh Trần ngồi xuống nền tuyết nhưng giờ đã là chiêu thứ mười hai vẫn chưa thể đánh trúng thậm chí là cái vạt áo của nàng ta.

Ngược lại, Mạc Thanh Trần không vội, sau bốn năm chiêu đầu tiên bị bất ngờ, tới bây giờ nàng đã có thể thích ứng được với nhịp độ ra chiêu của Diệp Vy nên nàng không còn quá khó khăn để tránh né. Chẳng những thế nàng còn có thể nhìn ra thói quen của Diệp Vy khi xuất chiêu.

Bước chân của Diệp Vy rất vững vàng là vì chân trụ của nàng cực khỏe, chính vì thế nàng rất tự tin vào việc dùng chân trụ phát động chiêu thức, điểm lợi hại là dù nàng dùng chân trụ để đạp tuyết nhưng vẫn có thể xoay kịp thân thủ để tiếp tục dùng chính cái chân trụ đó xuất chiêu. Nhưng vì thân thủ của Diệp Vy khá linh hoạt nên đã che giấu điểm này rất tốt, đến cả Mạc Thanh Trần cũng phải tốn không ít thời gian mới có thể phát hiện ra điểm đặc biệt này của Diệp Vy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận