Yên Hoa Nhất Mộng [bhtt]

Y phục của các thái giám trong triều đình Minh Càn quốc chia ra làm ba loại: đỏ, xanh lam và xanh lục.

Y phục thái giám màu đỏ chính là y phục của Tổng quản thái giám, vị thái giám có quyền lực cao nhất, hầu hạ bên cạnh Hoàng đế.

Y phục thái giám màu xanh lam là những thái giám bình thường, đứng ngang với các cung nữ.

Còn lại chính là y phục thái giám màu xanh lục, loại y phục của các thái giám thuộc quyền sở hữu của các phi tần hoặc Mệnh phụ có quyền lực.

Hôm nay, Tiểu Thất Tử mặc trên người bộ y phục thái giám màu xanh lam như thường lệ, bước chân của hắn vẫn chậm rãi như cái dáng vẻ chậm chạp thường ngày, tuy nhiên nhìn vào cách mà cơ thể hắn đung đưa có chút nhanh cũng đủ để người ta biết hắn đang rất gấp gáp.

Trên đường đi, dù là bất cứ cung nữ, thái giám nào khi chạm mặt Tiểu Thất Tử cũng đều phải cúi đầu chào một cái xem như là hành lễ trước với vị thái giám đang trên đà phát triển vượt bậc này. Bởi từ sau khi hồi cung, Tổng quản thái giám Phương Ngân không hiểu đã phạm phải lỗi gì mà đã bị đưa vào phòng trống và giam giữ suốt mười mấy ngày qua, chính vì thế mọi sự vụ bên cạnh Hoàng đế lúc này đều do tiểu thái giám thân cận Tiểu Thất Tử lo liệu.

Tiểu Thất Tử mỗi ngày đi ra đi vào cấm uyển không dưới ba mươi lần, giống y như Phương Ngân ngày xưa, tuy nhiên dáng vẻ vẫn có phần chậm chạp như trước, không nhanh nhẹn lên được tí nào. Nhưng có một điểm là hắn làm việc rất cẩn thận, tới giờ đã gần nửa tháng mà Hoàng đế vẫn không hạ lệnh thay người, chứng tỏ là Tiểu Thất Tử đang làm Hoàng đế rất hài lòng.

Nói về vị Tổng quản thái giám Phương Ngân hiện tại chỉ còn danh không còn quyền kia, không có nhiều người biết được sự tình thật sự, những kẻ biết cũng vì sự liên can quá lớn tới Chu Vương và Mạnh Quận công, lại nhớ tới thảm trạng chết không nhắm mắt của Tiểu Lục Tử nên cũng không ai dám giẫm vào vết xe đổ nữa.

Kiểm soát được tộc Chiến Thần chính là di nguyện cả đời của Đệ nhất đế, Đệ nhị đế ngoài việc phải hoàn thành tâm nguyện này ra, nếu không thể kiểm soát được tộc Chiến Thần thì hắn buộc phải thực hiện biện pháp cực đoan, đó chính là tiêu diệt tộc Chiến Thần.

Vì thế, trước khi thực hiện được việc này, hắn không được để lực lượng bên phía tộc Minh Thần bị sứt mẻ một ai cả.

Lỗi lầm ở lễ hội mùa đông của Chu Vương, cùng lắm chỉ là mạng của một tên thái giám nhỏ nhoi, cả tính mạng của Mạnh An Xuyên và Mệnh phụ Mạnh gia đều không bị ảnh hưởng, lại không thể lấy một vương gia cao quý đem lên bàn cân với mạng của một tên thái giám hay một vài nữ nhân tầm thường được.

Vậy thì việc gì phải làm lớn chuyện lên?

Cả Đệ nhị đế và Mạnh Quận công đều hiểu rõ điều này. Chu Vương đã tới tận Mạnh gia để van xin Mạnh An Xuyên trở về Chu Vương phủ và cúi người tạ lỗi phu phụ Mạnh Quận công rồi, hắn nếu còn làm mình làm mẩy hay có ý kiến trách phạt nữa thì thành ra là không biết điều với hoàng thất. Vì thế dù có không cam lòng, Mạnh Quận công cũng không còn cách nào khác ngoại trừ việc nghe theo ý của Hoàng đế, bỏ qua cho Chu Vương và không tiết lộ chuyện mất mặt ra ngoài.

Vì vậy, sự việc bạo hành vương phi hay ám sát Mệnh phụ cũng chỉ còn là một tin đồn vô căn cứ.

Mọi tội trạng bịa đặt này đều được đẩy cho một tiểu thái giám đã chết tên là Tiểu Lục Tử. Thế nhưng Tiểu Lục Tử lại bị hại chết thảm dưới cái giếng cạnh chuồng ngựa, khó tránh sẽ bị người khác nghị luận có kẻ giết người để bịt đầu mối. Vậy ai sẽ là người lãnh tội này đây?

Sau nửa tháng điều tra, Sùng Vương đã có thể xác định được, Phương Ngân chính là kẻ này.

Phương Ngân chính là sư phụ của Tiểu Lục Tử, biết tội đệ tử mình còn không khuyên nhủ, ngược lại còn bao che, bao che không được còn giết cả đệ tử mình.

Sau khi điều tra, Sùng Vương tìm thấy chiếc túi thơm mà Tiểu Lục Tử hay mang theo trong người được tìm thấy dưới gầm giường của Phương Ngân.

Ngày đầu tiên khi Tiểu Lục Tử mất tích Phương Ngân còn tìm kiếm khắp nơi nhưng đến ngày thứ hai thì hắn không còn quá gấp gáp nữa, giống như hắn biết rõ Tiểu Lục Tử đã chết rồi nên không cần thiết tìm nữa.

Thêm một chi tiết nữa, đó chính là có một mảnh vải thấm nước bị đóng băng được chôn dưới lớp tuyết dày bên ngoài cửa phòng nghỉ của Phương Ngân. Sau khi nhờ một vài thái y xác nhận thì phát hiện nước từ mảnh vải này thấm một chút phân ngựa rất khó phát hiện ra. Chứng tỏ là Phương Ngân khi dìm nước Tiểu Lục Tử đã gặp phải sự phản kháng kịch liệt, lúc đó có lẽ Tiểu Lục Tử đã cào xuống mặt đất, đem theo phân ngựa ở ngoài chuồng ngựa thấm xuống nước văng lên y phục của Phương Ngân. Sau khi xong việc Phương Ngân đã cắt bỏ y phục kia, vô tình lại rơi một mảnh y phục trước cửa phòng mà không biết.

Tất cả mọi bằng chứng đều xác nhận rõ tội trạng của Phương Ngân, Hoàng đế dĩ nhiên không thể giữ lại một kẻ như vậy ở bên cạnh mình được, hắn đành hạ lệnh giam giữ Phương Ngân trong phòng tối, chờ ngày ban độc hành quyết.

Nhờ thế, Tiểu Thất Tử đã thuận lợi tiến đến vị trí tốt nhất đang chuẩn bị được dọn dẹp kia, thay Phương Ngân ở bên cạnh bồi tiếp Hoàng đế, tương lai cái chức Tổng quản thái giám kia còn ai có khả năng ngồi lên ngoài Tiểu Thất Tử nữa đây!?

Đó là về phía Phương Ngân, còn về tính mạng của hai kẻ Lương Tam Bảo và Kim Vũ Yên, Sùng Vương do cảm thấy lời khai của cả hai vẫn còn mơ hồ chưa khớp với nhau, vụ ám sát còn có liên quan gián tiếp tới Chu Vương, cần nhiều thời gian giải quyết ổn thỏa nên đã bẩm lên Hoàng đế là tạm thời giữ lại để điều tra thêm. Hoàng đế cũng phê chuẩn, vừa ép Mạnh gia êm xuống thì không thể để chuyện này khơi lên rắc rối nữa, để một thời gian sau khi đã làm an lòng Mạnh gia rồi mới tính tiếp.

Mấy ngày nay Ung Nhị Vương cáo bệnh ở phủ, Chu Vương thì xin đóng phủ tạ lỗi nên người mà Hoàng đế tin tưởng cũng chỉ có thể là Sùng Vương. Tối hôm qua khi hắn vừa bước vào Thượng thư phòng thì đã ngửi thấy một chút mùi cồn nhè nhẹ, cảm thấy kỳ lạ nên bèn tiến đến quỳ xuống hành lễ Hoàng đế rồi nói.

"Phụ hoàng hôm nay có nhã hứng, nhưng vì sao lại uống rượu một mình vậy? Phải chăng phụ hoàng có việc buồn lòng?"

Hoàng đế chỉ vào bình rượu trên bàn, ôn hòa nói.

"Rượu này Chu Vương tự tay ủ, được sử dụng lúc ở lễ hội mùa đông, biết quả nhân thích nên rất đều đặn cho dâng tặng."

Sùng Vương kinh ngạc, "Đại ca thật sự có hiếu, nhưng phụ hoàng cũng nên giữ gìn sức khỏe, không nên dùng quá nhiều rượu sẽ ảnh hưởng tới chính sự."

"Quả nhân biết rồi, quả nhân cũng chỉ uống vài ly trước khi đi ngủ thôi, không nhiều.", Hoàng đế ngồi thẳng dậy nhìn Sùng Vương, hòa nhã cười, "Sùng Vương suy nghĩ thế nào về đề nghị hôm trước của quả nhân?"

Sùng Vương đăm chiêu nhìn Hoàng đế, chậm rãi hồi đáp.

"Phụ hoàng, xuất binh đánh Vân Thành là không thể."

"Vì sao không thể?", Hoàng đế tròn mắt hỏi, "Quân lực triểu đình nhiều hơn ít nhất phải gấp đôi quân lực ở Vân Thành, vì sao không nên đánh Vân Thành?"

Sùng Vương chắp tay bẩm ,"Bẩm phụ hoàng, nhi thần có ba ý dùng để phản đối quyết định này:

Thứ nhất, Vân Thành đang có quân phiến loạn, nghi ngờ là hai tộc Tát Xích Na và Dĩ Án nhúng tay vào, nếu bây giờ triều đình xuất quân đánh Vân Thành, e là sẽ lưỡng bại câu thương, ngược lại cho phiến loạn Tát Xích Na - Dĩ Án được hưởng lợi.

Thứ hai, viện binh của triều đình được đưa tới Vân Thành hỗ trợ là bảy vạn, nếu bây giờ triều đình trở mặt đem quân đánh Vân Thành, e là sẽ khiến lòng quân nguội lạnh. Bảy vạn quân này nếu đồng lòng đứng về phía tộc Chiến Thần thì khác nào triều đình ta dâng bảy vạn quân này cho tộc Chiến Thần ăn không!?

Và thứ ba, phụ hoàng chẳng lẽ đã quên, tộc Chiến Thần có nghĩa quân nằm rải rác khắp Minh Càn quốc. Chúng ta không nắm rõ thực lực, địa điểm đóng quân và số lượng thật sự của các nghĩa quân này. Nếu tùy tiện phát binh công Vân Thành, nhi thần e là lành ít dữ nhiều."

Hoàng đế nghe phân tích xong thì thất kinh vỗ gáy, chóm râu dài màu trắng đã muốn không nhìn ra một sắc đen nào nữa của hắn bắt đầu lung lay, "Quả nhân quả thật không nghĩ đến những tình huống này... Vậy Sùng Vương nói xem, hiện tại chẳng lẽ quả nhân không thể làm gì đám người họ Thần Xung này hay sao?"

Sùng Vương thở phào nhẹ nhõm vì đã đưa Hoàng đế ra khỏi ý định dụng quân đánh Vân Thành, lại nhíu mày nhìn mặt mày đỏ bừng, thái độ như sắp say của hắn, Sùng Vương nhỏ giọng an ủi.

"Phụ hoàng đừng nóng giận, chuyện này hay là hỏi thử ý kiến của Ung Nhị Vương, huynh ấy thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có cách giải quyết..."

"Ung Nhị Vương...", Hoàng đế gọi lên một tiếng dài, thở ra nói, "Là một đứa tài giỏi, nhưng sức khỏe yếu kém, tâm tư lại sâu, không thể làm được việc lớn. Với cả..."

Tộc Minh Trung, không nên để họ trỗi dậy một lần nữa.

Suy nghĩ của Đệ nhị đế, Sùng Vương hiểu rõ nên cũng không tiện nói nhiều lời. Nhìn Sùng Vương trầm ngâm không nói gì, Hoàng đế liền cười nói.

"Đến đây, Sùng Vương uống với quả nhân vài ly rượu này thử đi. Rượu của Chu Vương đúng là xuất sắc."

"Nhi thần tuân mệnh.", Sùng Vương cúi đầu hô lên, lại đi đến ngồi trước mặt Hoàng đế, rót một ly cho Hoàng đế, một ly cho mình, cùng nhau giơ lên, "Phụ hoàng, nhi thần xin phép."

Rượu xuống cổ họng, nóng bỏng ruột gan, đây là rượu mạnh nhưng mùi hương nhè nhẹ khi nãy Sùng Vương ngửi thấy lại không giống như là của loại rượu mạnh đến thế này, với cả, khi uống vào thoang thoảng còn có chút vị thơm lạ. Quả là rượu hiếm. nhưng hiếm như vậy mà Chu Vương lại tận tay ủ được sao? Chắc lại nói dối nữa rồi...

Ba ly nuốt xuống, Sùng Vương liền có cảm giác xây xẩm mặt mày ngay lập tức, hai mắt hắn hoa cả lên, lại nóng bừng bừng trong người giống như thể vừa uống vào ba vò rượu bình thường vậy. Sùng Vương rụt hai vai lại một cái, nhíu mày cười.

"Phụ hoàng, rượu này đúng là vượt ngoài tưởng tượng của nhi thần, một ly đã khiến người ta say mê, ba ly thì như phát nghiện... Chu Vương cũng thật là, rượu ngon như vậy chỉ dành cho mỗi phụ hoàng, huynh ấy như vậy thì còn gì quý hơn nữa..."

"Chu Vương hiếu thảo, quả nhân biết điều đó, chỉ đáng tiếc tính tình nóng vội dễ hỏng việc, sau này Sùng Vương và Ung Nhị Vương hẳn là phải cực khổ rồi..."

Hoàng đế dường như đã say, nói năng đã có không có chừng mực, Sùng Vương và Ung Nhị Vương thì cực khổ gì với Chu Vương? Phò tá sao?

Sùng Vương lén lút thở dài một hơi, quay sang hỏi Tiểu Thất Tử.

"Bệ hạ đã uống bao nhiêu ly?"

"Bẩm Sùng Vương điện hạ, bệ hạ chỉ mới uống có năm ly."

"Năm ly mà đã say sao?", Sùng Vương nhíu mày nhìn Tiểu Thất Tử, đang định mắng hắn ăn nói hàm hồ lại chợt hỏi, "Bệ hạ ngày nào cũng uống rượu này sao?"

Tiểu Thất Tử khom lưng bẩm, "Trước đó tại lễ hội mùa đông thì sư phụ của nô tài là người hầu hạ cho bệ hạ nên nô tài không biết, nhưng kể từ khi hồi cung, bệ hạ đúng là mỗi buổi tối đều uống."

"Phương Ngân...?", Sùng Vương hẹp mắt nhìn lại bình rượu trên bàn, xong liền đứng dậy cúi đầu, "Phụ hoàng, nhi thần đưa người về nghỉ ngơi trước."

"Quả nhân có sao đâu?", Hoàng đế đột nhiên xiêu vẹo ngồi dậy nói, "Sùng Vương nên về sớm nghỉ ngơi, quả nhân còn có chút việc cần giải quyết."

"Vậy, nhi thần xin cáo lui trước."

Sùng Vương có chút lúng túng cúi người, theo ý Hoàng đế mà ra khỏi Thượng thư phòng là đúng lúc vừa qua canh ba, gió tuyết ban đêm thổi ào ạt làm cho da mặt hắn tê rần lại có cảm giác bị châm chích khó chịu, giờ này về phủ cũng chỉ có một mình mà thôi, có gì hay ho đâu?

Thấy hắn đứng trầm ngâm suy nghĩ gì đó, Tiểu Thất Tử nhận việc tiễn người đi liền hỏi.

"Vương gia, ngài còn có chuyện gì sao?"

"Không có gì, bản vương chỉ cảm thán sự cô đơn của chính mình thôi.", Sùng Vương quay sang nhìn Tiểu Thất Tử từ trên xuống dưới, "Ngươi là người hầu hạ phụ hoàng, nên nhắc nhở phụ hoàng ít uống loại rượu đó lại, năm ly đã say là rượu quá mạnh rồi, phụ hoàng sức khỏe đã không còn ở thời tráng niên, nên tĩnh dưỡng tốt hơn."

Tiểu Thất Tử vừa nghe câu dặn dò này thì liền biết Sùng Vương đã chú ý tới rượu đó, hắn liền khom người cung kính nói.

"Nô tài đã rõ, đa tạ vương gia đã nhắc nhở. Vương gia, trời càng đêm càng lạnh, ngài nên về phủ nghỉ ngơi, hoặc là đợi một chốc nữa Chu Vương điện hạ nghị luận với bệ hạ xong sẽ cùng ngài uống rượu cho ấm người."

"Chu Vương?", Sùng Vương nhíu mày hỏi, "Lát nữa Chu Vương sẽ đến đây sao?"

"Đúng vậy, hôm nay Chu Vương điện hạ có hẹn trước, không chừng chỉ một lát nữa thôi ngài ấy sẽ đến."

Sùng Vương tâm mi hằn lên hai đường sọc rất sâu, giờ này Chu Vương còn đến gặp mặt Hoàng đế làm cái gì? Huynh ấy lại nghĩ ra trò gì nữa sao? Lại nghĩ ở thời điểm này còn có việc nào nghiêm trọng hơn việc đàn áp tộc Chiến Thần. Sùng Vương liền nghi hoặc.

Có khi nào câu hỏi có nên tấn công Vân Thành không kia Hoàng đế cũng hỏi Chu Vương, nên bây giờ Chu Vương cũng tới để trả lời? Như vậy thì có khả năng Chu Vương sẽ ủng hộ việc công Vân Thành chăng?

Nghĩ đoạn, Sùng Vương liền giơ tay lên nói với Tiểu Thất Tử.

"Không cần, bản vương sẽ rời khỏi đây ngay. Ngươi không cần nói chuyện bản vương vừa tới cho Chu Vương nghe đâu."

Tiểu Thất Tử gật đầu, lại ngập ngừng bảo.

"Vương gia, nô tài có vài việc muốn hỏi ngài."

"Nói đi."

Tiểu Thất Tử nhìn một vòng xung quanh thấy không có ai chú ý mới nhỏ tiếng nói, "Hiện tại sư phụ của nô tài tình trạng như thế nào? Vương gia là người duy nhất có thể gặp được sư phụ của nô tài, nô tài thật sự không biết hỏi ai cả."

Sùng Vương nhăn mày nói, "Sư phụ của ngươi chỉ bị giam thôi, ăn uống và sinh hoạt tuy kham khổ nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng. Bệ hạ nhân nghĩa vạn trượng, hắn hầu hạ người lâu như vậy, bản vương dĩ nhiên không làm gì quá đáng."

"Vậy thì hay quá.", Tiểu Thất Tử cười nói, nét mặt như trút được gánh nặng, lại đi đến hành lang lấy một hộp thức ăn dâng cho Sùng Vương, thành kính van xin, "Vương gia, biết ngài tới đây, nô tài đã nhờ ngự trù làm một vài món ăn mà sư phụ yêu thích nhất, nhờ ngài hãy rộng lượng mà giúp nô tài đưa tới cho sư phụ, để hắn... bớt kham khổ một chút..."

Tiểu Thất Tử nói tới đây thì hai mắt đỏ hoe như sắp khóc làm Sùng Vương phải ngoảnh mặt đi, sinh ra là nam nhân mà mềm yếu như vậy, dù đã tự cung nhưng vẫn làm cho Sùng Vương có chút không tự nhiên khi nhìn hắn rơi lệ. Bất đắc dĩ, Sùng Vương đành nhận đồ, nói.

"Thôi được rồi, dù sao bản vương cũng đang có dự định đến gặp sư phụ ngươi để hỏi hắn một vài chuyện nữa, thuận tiện sẽ giúp ngươi vậy."

Tiểu Thất Tử cả mừng cúi người, "Đa tạ Sùng Vương điện hạ, sư phụ là người dạy bảo nô tài từ lâu, vẫn chưa có dịp trả ơn đã gặp phải kiếp nạn này, nếu bây giờ có thể làm cho hắn bớt khó chịu thì nô tài thật không còn gí hối tiếc. Cái này... đều là nhờ ơn của vương gia, nô tài vạn lần cảm tạ."

"Thôi được rồi, đứng dậy đi, nếu để người khác thấy sẽ hiểu lầm bản vương và ngươi có móc nối với nhau, không hay.", Sùng Vương đưa tay ra ngăn Tiểu Thất Tử quỳ xuống rồi lập tức rời đi ngay.

Lúc Sùng Vương vừa rời khỏi cấm uyển của Hoàng đế thì cũng là lúc chiếc đèn sáng rực đưa Chu Vương vào Thượng thư phòng xuất hiện, Chu Vương vừa đến nơi đã thấy Tiểu Thất Tử đứng ngoài cổng, liền vui mừng nói.

"Phụ hoàng quả thật yêu thương bản vương, phái cả Tiểu Thất Tử công công ra ngoài đón bản vương."

Tiểu Thất Tử ở mặt trước vừa nước mắt đầm đìa, nghe Chu Vương hô lên liền lập tức lau đi mấy giọt nước trên mặt, quay đi quay lại một cái, vẻ mặt liền trở về nét cười tiêu chuẩn, cung kính nói.

"Chu Vương điện hạ đã đến rồi, bệ hạ đợi ngài đã lâu. Bệ hạ xưa nay ngoại trừ Hoàng quý phi ra, cũng chỉ chịu đợi mỗi mình ngài thôi đó..."

"Bản vương biết, ngày nào mẫu phi của bản vương còn ở đây thì ngày đó bản vương vẫn còn là người con phụ hoàng yêu thương nhất..."

Nói rồi Chu Vương ngửa mặt lên trời cười lớn một tràng, ở xa mấy ngã rẽ còn có thể nghe được giọng cười thống khoái này của hắn, ai ai cũng lắc đầu ngán ngẩm, có người trong lòng lại thầm đánh giá ganh tị. Người có hoàng ân thế này, trên thế gian này chắc mẹ con Chu Vương là duy nhất rồi, thật tội nghiệp hai vị vương gia còn lại, cả đời này dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng chẳng bằng được một bình rượu nhỏ mà Chu Vương dâng lên cho bệ hạ mỗi ngày...

Đó là chuyện mà người ta chứng kiến được vào đêm hôm qua, còn sáng nay, Tiểu Thất Tử sau một đêm hầu hạ cuộc luận bàn cho Đệ nhị đế và Chu Vương thì cũng tới lúc đổi ca trực cho một thái giám khác. Nhưng thay vì nên trở về phòng nghỉ ngơi như thường ngày, dáng vẻ vội vã của hắn lại làm cho người người tò mò.

"Đêm hôm qua, bệ hạ và Chu Vương điện hạ đã bàn luận chuyện gì mà nhìn Tiểu Thất Tử có vẻ khẩn trương như vậy nhỉ?"

"Chuyện có thể làm cho một thái giám hối hả như vậy, chắc chắn là có liên quan rất lớn tới chính sự ở Vân Thành, các ngươi có nghĩ vậy không?"

"Đoán già đoán non, Vân Thành thế nào thì liên quan tới thái giám, cung nữ chúng ta sao?"

Sùng Vương đêm hôm qua đã đột ngột đến gặp Phương Ngân để tra hỏi về một số vấn đề mà hắn cảm thấy nghi ngờ, đến rạng sáng nay đã mang vẻ mặt bần thần, nặng nề muốn rời khỏi hoàng cung. Cầm trên tay một cuốn sổ ghi lại lời khai của tội nhân, Sùng Vương lòng nặng trĩu không biết phải bẩm báo mọi thứ lại như thế nào với Đệ nhị đế, hắn đứng ngay lại Thiên Sinh Môn ngẩn ngơ một hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi phía sau lưng.

"Sùng Vương điện hạ, Sùng Vương điện hạ!!"

Sùng Vương vội nhìn, thấy Tiểu Thất Tử khẩn trương đi nhanh về phía mình, khẽ hô lên, "Sùng Vương điện hạ, không xong rồi, có chuyện rồi..."

Trực giác mách bảo cho Sùng Vương có chuyện không hay, nhớ tới đêm qua Chu Vương có đến bàn luận chuyện gì đó với Đệ nhị đế thì Sùng Vương thoáng rét lạnh trong lòng, chẳng lẽ Chu Vương thật sự đã thuyết phục được Đệ nhị đế xuất binh đánh Vân Thành rồi sao?

"Công công xin chậm đã, cứ từ từ nói."

"Sùng Vương điện hạ, không xong rồi...", Tiểu Thất Tử thở hồng hộc, hắn đứng lại trước mặt Sùng Vương, cố sức ổn định lại hơi thở một chút, liền thấp giọng căng thẳng mà nói, "Sùng Vương điện hạ, nô tài chỉ là một hoạn quan nhưng đã quan sát ngài từ lâu, nô tài biết được ngài có để ý tới Thần Xung Mạc Thanh Trần có đúng không? Thế nên nô tài mới vội vã báo tin này cho ngài biết trước tiên!!"

Sùng Vương nghe xong liền đỏ mặt, quát khẽ, "Ngươi nói gì vậy? Không được nói bậy. Bản vương... bản vương... làm sao có thể..."

"Thôi đi thôi đi, chuyện ngài có thật sự thích Thần Xung Mạc Thanh Trần hay không cũng là để sau hãy giải thích. Nô tài biết là được rồi... bây giờ có chuyện quan trọng hơn đây..."

Sùng Vương có chút ngượng hỏi ngay, "Chẳng lẽ... dễ nhận biết như vậy sao...?"

Tiểu Thất Tử không muốn hồi đáp câu hỏi nhảm nhí của Sùng Vương nữa, hắn làm ra vẻ mặt hốt hoảng, run rẩy mà nói.

"Vương gia, ngài bình tĩnh nghe nô tài nói đây. Đêm qua Chu Vương điện hạ cùng bệ hạ bàn luận về kế sách khống chế tộc Chiến Thần, nô tài là người cạnh bên hầu hạ nên toàn bộ đều nghe thấy. Khi cuộc bàn luận đến điểm cao trào, Chu Vương điện hạ đột nhiên thuận thế quỳ xuống..."

"Quỳ? Chu Vương quỳ xuống làm gì?"

Tiểu Thất Tử nấc giọng kêu lên, "Chu Vương điện hạ vào sáng hôm nay, trước khi rời khỏi cấm uyển, đã quỳ xuống cầu xin bệ hạ ban hôn Thần Xung Mạc Thanh Trần cho mình rồi..."

Cuốn sổ ghi lời khai của tội nhân trên tay Sùng Vương ngay lập tức rơi xuống đất, vẻ mặt hắn bàng hoàng nhìn Tiểu Thất Tử như thể đang cố tiếp thu cái tin tức chấn động này. Qua một lúc không nghe hắn trả lời, Tiểu Thất Tử đang định lên tiếng gọi thì hắn chợt nghiến răng xách cổ áo Tiểu Thất Tử lên, mắng lớn.

"Ăn nói hàm hồ, sao lại có chuyện như vậy được? Làm sao có thể..."

Sao lại không thể?

Chu Vương nổi tiếng là háo sắc, thiếp thất nạp ít nhất mỗi năm ba người, chưa tính các hầu nữ thông phòng, các dân nữ lén lút đi cướp về mỗi năm trên chục người... Thì với nhan sắc như thế kia của nàng, nghĩ sao mà hắn không để ý tới chứ?

Sùng Vương run rẩy siết chặt nắm tay, ánh mắt hằn lên tia giận dữ không nén được, cả người hắn gồng lên, to lớn, đứng giữa trời đông mà hơi thở nặng nề tỏa ra hỏa khí dữ dội, tựa như có thể khiến tuyết tan chảy chỉ bằng ngọn lửa giận trong lòng.

Tiểu Thất Tử thất kinh quỳ lùi ra sau, liên tục hô lên, "Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng, nô tài nói là thật, một lời cũng không dám dối gạt ngài!!"

Sùng Vương nhìn về phía Thượng thư phòng, tức giận muốn chạy đến ngăn cản quyết định của Hoàng đế nhưng được vài bước thì dừng hẳn lại, "Phụ hoàng chưa có đồng ý. Đúng không? Phụ hoàng vẫn chưa đồng ý, có đúng không?"

Tiểu Thất Tử dập đầu bẩm, "Bệ hạ vẫn chưa đồng ý, nhưng với tài thuyết phục cả đêm qua của Chu Vương điện hạ thì khả năng bệ hạ hạ lệnh phê chuẩn sẽ không quá lâu nữa. Nô tài biết Sùng Vương điện hạ yêu thích Thần Xung đại tiểu thư, vì cảm tạ ân đức đêm qua ngài đã giúp ta báo ân với sư phụ nên lập tức chạy tới báo với ngài trước tiên..."

Sùng Vương không còn tâm trạng, càng không còn thời gian để nói lời dư thừa với Tiểu Thất Tử nữa, hắn nghe xong lập tức quay lưng bỏ đi, leo lên xe ngựa hét lớn, "Hồi phủ nhanh!!"

"Vâng thưa vương gia..."

Xa phu chưa bao giờ thấy Sùng Vương nổi giận như vậy nên giật bắn mình một cái, lập tức quất mạnh vào mông ngựa, nhanh chóng rời khỏi hoàng cung.

Ngồi bên trong xe ngựa, Sùng Vương sắc mặt thoáng thì khổ sở thoáng lại âm trầm sắc lạnh.

"Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách để ngăn cản phụ hoàng đồng ý mối hôn sự này..."

Hắn ngồi đó, bấu chặt hai tay vào đùi mà tự trách mình.

"Vì sao... vì sao đêm qua ta lại thuyết phục phụ hoàng không xuất binh, không xuất binh nên phải dùng cách êm đẹp để kiềm chế tộc Chiến Thần... Kiềm chế tộc Chiến Thần... lại đúng ngay lúc Chu Vương muốn lấy Mạc Thanh Trần... Nhưng mà, xuất binh hay không xuất binh cũng không được!! Xuất binh ta sẽ đắc tội với tộc Chiến Thần và nàng, ta lo lắng nên đã thuyết phục phụ hoàng không xuất binh, nhưng... nhưng như vậy thì Chu Vương..."

Tại sao đêm qua ta không nghĩ tới chuyện cầu xin phụ hoàng ban hôn nàng cho ta...

Sùng Vương ôm mặt, hai vai run lên bần bật.

Ta không thể... Nếu ta và Chu Vương đồng loạt lên tiếng, phụ hoàng chắc chắn sẽ nghiêng về phía Chu Vương...

Ta cũng không thể giống như Chu Vương mà ép buộc nàng...

Xa phu đi một quãng đường dài cũng không nghe Sùng Vương căn dặn gì, bèn hỏi.

"Vương gia, chúng ta nên đi đâu?"

Sùng Vương âm trầm nhìn vào khoảng không trước mặt, mất một lúc sau giọng hắn mới lạnh lẽo phát ra.

"Lễ hội mùa đông có nhiều người đã đến tìm bản vương nhưng lại không ai có khả năng giúp được bản vương trong lúc này cả. Bản vương cần hội ý với Vu Kình, đưa bản vương tới chỗ hắn nhanh!!"

"Vâng.", lời xa phu vừa dứt thì hắn cũng đánh vòng xe ngựa về phía bên phải, hướng thẳng quận Vạn Lương nằm ở tây thành mà chạy.

Đã lâu lắm rồi Sùng Vương không có chủ động tìm tới trạch phủ của vị thư đồng Vu Kình này...

------

Thần Mạc Các

Hôm lệnh phong tỏa được gỡ bỏ, Phúc Diệp Công chúa đã muốn đến Thần Mạc Các để gặp mặt Mạc Thanh Trần, thế nhưng việc cổng chính của Thần Mạc Các bị mấy rương lễ vật chắn hết đường đi đã khiến nàng hơi ngập ngừng. Vì nàng cũng là người của phe Ung Nhị Vương, nếu để cho người khác thấy được nàng bước vào Thần Mạc Các thì sẽ dễ khiến họ hiểu lầm Ung Nhị Vương có ý đồ bất chính với nữ tử họ Thần Xung.

Thế nhưng tính tình Phúc Diệp Công chúa nào có ngồi im chờ đợi việc quan trọng của mình như vậy?

Nửa tháng sau, nàng quả nhiên nhân lúc Thần Mạc Các thưa thớt người qua lại hơn, liền xuất phủ tiến thẳng đến Thần Mạc Các. Để chuyến đi không quá phô trương, nàng đã lệnh cho Tiểu Túc – Tiểu Liên – Diệp Vy đi theo thôi là đủ. Ban đầu nàng còn sợ Diệp Vy không muốn theo mình nữa, nhưng ai ngờ trong ba người thì Diệp Vy lại là người quyết tâm đi Thần Mạc Các nhất, điều này khiến cho Linh Kỳ vừa kinh ngạc vừa lo lắng không thôi.

Lúc Phúc Diệp Công chúa tới trước cổng Thần Mạc Các, Thanh Loan và Thanh Tâm dường như không tin vào mắt mình, Thanh Loan rít lên.

"Thanh Tâm, chuyện này là sao đây? Sao Công chúa lại đột nhiên đến đây? Chẳng lẽ Công chúa đã biết chuyện ca ca của nàng và tiểu thư của chúng ta có quan hệ quái lạ nên đến đây để xử tội tiểu thư?"

Thanh Tâm không nghĩ vậy, Công chúa sẽ không làm bẽ mặt Ung Nhị Vương như vậy, dẫu sao người mà ca ca nàng chọn, nàng há nào có thể xen vào gây sự lung tung? Chắc chắn là có chuyện nào đó quan trọng hơn để nàng bất chấp nghi ngờ mà đến Thần Mạc Các.

"Tỷ tỷ đi vào báo cho tiểu thư nhé, để muội đón tiếp Công chúa điện hạ trước."

Thanh Loan mọi việc đều nghe theo muội muội mình, liền dùng tốc độ nhanh nhất để báo tin cho Mạc Thanh Trần. Chỉ là lúc Mạc Thanh Trần nghe xong cũng không có phản ứng gì, nhìn nàng giống như là đã biết trước vị Công chúa kia đến đây là để làm gì vậy.

Mạc Thanh Trần bảo Thanh Loan đem cất thanh kiếm của mình vào phòng rồi mới chậm rãi bước ra chính điện, lúc nàng đến nơi thì đã trông thấy Phúc Diệp Công chúa đang đi vòng quanh chính điện để tìm kiếm cái gì đó, bộ dáng có chút lấm la lấm lét không được tự nhiên.

Mạc Thanh Trần khẽ cười, nghĩ dù tiểu Công chúa có muốn tìm ai đi chăng nữa thì nàng cũng chẳng có mà giao ra đâu... Bước tới phía sau lưng Phúc Diệp Công chúa, nàng liền cúi người hành lễ.

"Công chúa điện hạ vạn an..."

Diệp Vy ngay từ đầu đã thấy Mạc Thanh Trần đi từ đằng xa đến, dáng vẻ nhẹ nhàng như bạch hạc, thanh khiết và cao lãnh, tuyết rơi như hoa, hoa mơ hồng rực dày như tuyết, tất cả vây quanh Mạc Thanh Trần không có chút bài xích nào. Nàng không một tiếng động mà bước đến chỗ Công chúa, khoảnh khắc ngưng đọng làm cho Diệp Vy nhất thời không kịp phản ứng gì thì đã nghe tiếng nàng thỉnh an Công chúa rồi.

Minh Cao Hoan Linh Kỳ giật mình khi đột ngột tiếng của Mạc Thanh Trần vang lên hía sau lưng, nàng lập tức buông xuống dáng vẻ không tự nhiên vừa rồi, trở về là một Công chúa uy nghi cao ngạo, phất tay cười lạnh.

"Miễn lễ."

Đợi Mạc Thanh Trần ngẩng mặt lên, Linh Kỳ lúc này mới quan sát thật kỹ gương mặt của nàng như để xác định nữ nhân này chính xác là Mạc Tâm ở Bắc Thành kia, hồi lâu mới cười khẩy nói.

"Mạc tiểu thư, đã lâu không gặp. Vì sao không ở Hoành Tịch, lại đột nhiên xuất hiện ở Minh Thành hoa lệ này vậy?"

Diệp Vy nghe Linh Kỳ nói năng không chút cẩn thận liền mím môi nhìn nàng, chỉ sợ gia nhân trong Thần Mạc Các nghe được sẽ gây ra rắc rối không đáng có. Có điều ánh nhìn này của nàng lại khiến cho Linh Kỳ bừng lên lửa giận trong lòng.

Ngươi là người của phủ Công chúa, ngươi lo lắng cho nàng ta như vậy làm gì???

Nghĩ thế nhưng Linh Kỳ cũng không tiện phát tiết, nàng nâng mí mắt lên nhìn Mạc Thanh Trần, quay lưng đi vào chính điện, kiêu ngạo nói.

"Bản Công chúa có chút chuyện muốn tính với ngươi, hôm trước dám làm người hầu của phủ ta bị thương. Ngươi vào đây!!"

Mạc Thanh Trần nhàn nhạt cười, "Tuân lệnh Công chúa điện hạ." rồi theo bước chân của Linh Kỳ vào chính điện. Nhìn Linh Kỳ đi thẳng tới chính giữa chính điện ngồi xuống, Mạc Thanh Trần cũng không vội, nàng phất tay ra hiệu cho Thanh Tâm dâng trà, lại nhẹ nhàng nói, "Công chúa điện hạ bất ngờ đại giá quang lâm, Thần Mạc Các không tiếp đón kịp thời, chỉ có chút trà bánh tẻ nhạt, mong Công chúa thứ lỗi cho sự đạm bạc..."

Linh Kỳ ngồi nhìn chén trà khói bốc nghi ngút trước mặt, tuy không tính là trà thượng hạng nhưng dưới trời đông lạnh rét này có một chén trà ấm như vậy cũng không quá tệ, bánh đậu xanh đơn giản nhưng dùng với trà này cũng rất vừa miệng, than thượng hạng mà lần trước Đệ nhị đế ban tặng đốt cũng rất vừa phải, không hề tạo cảm giác quá nóng bức hay quá lạnh lẽo. Bên trái là đình viện, bên phải là vườn đá, gốm men trắng thanh nhã trưng bày ở cạnh nghiên mực nơi hậu sảnh, kèm theo là những bức tranh phong cảnh hùng vĩ này cũng thật giống tây bắc thiên nhiên tươi đẹp kia. Tất cả dường như dựa theo đúng phong cách của Mạc Thanh Trần mà làm, có lẽ nơi ở của nàng tại Thần Mạc phủ cũng tương tự như thế này.

Không gian của Thần Mạc Các này không quá xa xỉ mà lại rất có tư vị hưởng thụ, đúng y như những gì mà Diệp Vy đã báo cáo mỗi ngày với nàng, Mạc Thanh Trần này quả là thanh tâm quả dục, đời sống cá nhân trong sạch vô cùng.

Nữ nhân tỏa ra hương khí cao quý mà nhàn nhạt, trong cái sự đơn giản lại có được điểm nhấn tinh tế đặc biệt như vậy... Linh Kỳ từ nhỏ sống trong xa hoa, không biết có phải nữ nhân nào ngoài cung cũng như vậy hay không, nhưng tổng thể thì Thần Xung Mạc Thanh Trần này đúng là nữ nhân đặc biệt nhất mà nàng từng gặp.

Bất tri bất giác mà thưởng thức Mạc Thanh Trần, ngay sau đó Linh Kỳ liền tự khiếp đảm với mấy cái suy nghĩ kia của chính mình, nàng có cảm giác nội liễm của Mạc Thanh Trần vượt qua mình, nàng không vui, không thèm uống trà, không thèm ăn bánh, lại liếc nhìn Mạc Thanh Trần, cao giọng mắng.

"Bản Công chúa đột ngột tới Thần Mạc Các, Thần Xung đại tiểu thư không kịp chuẩn bị tiếp đón thì có thể châm chước. Nhưng võ đài vốn là nơi được quyền chuẩn bị trước, Thần Xung đại tiểu thư chẳng những không biết tiết chế sức lực, còn muốn bao biện lý do sao?"

Mạc Thanh Trần nghe xong thì nhàn nhạt cười, bình tĩnh đáp.

"Võ đài là nơi quyền cước không có mắt, Diệp bổ khoái bị thương là do ta vô ý mạnh tay. Từ lúc hồi kinh, Thần Mạc Các bị phong tỏa nhiều ngày, ta cũng không có cơ hội được gặp lại Diệp bổ khoái để bồi thường thương tích, mong Công chúa điện hạ thứ tội."

"......"

Câu trả lời này đã lập tức khiến Linh Kỳ cứng họng, võ đài giao tranh thì song phương đều tổn thất, nay Công chúa đến đòi xử tội thì khác nào đang vô lý gây sự, nếu nàng tiếp tục lấy Diệp Vy ra làm lá chắn để trách phạt Mạc Thanh Trần thì vào mắt hạ nhân người mất mặt sẽ là chính mình.

Từ nhỏ tới lớn, Linh Kỳ chưa bao giờ thua, nữ nhân mà nàng gặp không có ai dám phủ nhận lời nàng nói, nam nhân mà nàng tiếp xúc cũng không ai không chiều theo ý nàng. Nói cho cùng, nàng chưa bao giờ thua là vì không có ai muốn giao tranh với nàng.

Hoàng thất tộc Minh Thần và tộc Chiến Thần đã giao tranh từ lâu, thực lực tộc Chiến Thần bây giờ đang có chiều hướng phát triển rất mạnh mẽ. Ngay bây giờ, có một nữ tử trên đời này có đủ thế, lực và trí để không cần phải sợ nàng – Thần Xung Mạc Thanh Trần.

Linh Kỳ không nói chuyện nhiều với Mạc Thanh Trần, nhưng hai lần đối kháng trực tiếp đều bị cái kiểu khó ưa của nàng ta làm cho không thể nói nên lời, điều này làm cho Linh Kỳ tức giận vô cùng. Vừa thẹn vừa giận, Linh Kỳ vỗ bàn đứng dậy nhưng lại không dám lớn tiếng mắng vì sợ mấy kẻ hạ nhân nội gián trong Thần Mạc Các nghe được, nếu lòi ra chuyện ở Bắc Thành thì không những Cao Quỳnh bị Mạc Thanh Trần liên lụy, mà chính nàng cũng gặp rắc rối lớn vì vụ tự bắt cóc mình rồi trốn ở trên thuyền cả tháng trời.

Nghẹn ngào nửa ngày, nàng mới khẽ quát lên.

"Thần Xung Mạc Thanh Trần, ngươi cả gan dám kháng chỉ, trong thời gian bị cấm túc ở kinh thành lại dám đi đến Bắc Thành du ngoạn, giả mạo phù bài Hoành Tịch là vi phạm pháp nước. Ngươi còn dám trông chờ được ân xá, đúng là nằm mơ!!"

Mạc Thanh Trần bèn ôn tồn đáp.

"Mạc Thanh Trần đến nơi đó là do có việc quan trọng không thể không đi, cũng giống như Công chúa điện hạ lúc đó vậy, việc quan trọng đó người cũng không thể không làm."

"Ngươi... Ngươi...", Linh Kỳ đỏ bừng cả mặt nhìn nữ tử đang đứng trước mặt mình, "Thần Xung Mạc Thanh Trần, ngươi dám cả gan đe dọa ngược lại bản Công chúa sao hả???"

"Thần Xung Mạc Thanh Trần, không dám.", nàng cười nhẹ.

Giả mạo phù bài Hoành Tịch?

Diệp Vy nhíu mày nhìn Linh Kỳ rồi lại kín đáo đưa mắt đến khóe môi cong cong của Mạc Thanh Trần, với tình cảnh hiện tại của Thần Xung Mạc Thanh Trần mà có tâm trạng đi du ngoạn thì đúng là có chút quái lạ, để nàng buộc phải liều mình đi đến Bắc Thành thì nguyên nhân phải nghiêm trọng đến mức nào đây?

Đối với Thần Xung Mạc Thanh Trần, có bao nhiêu việc khiến nàng ta phải liều mạng?

Lúc đó hẳn là nàng ta chưa phát sinh quan hệ với Ung Nhị Vương, tộc Chiến Thần khi đó cũng im ắng, vậy nàng ta đến Bắc Thành đi một vòng... để làm gì...?

Nàng ta đến để tìm thứ gì đó mà chỉ Bắc Thành mới có sao?

Còn nữa, giả mạo phù bài... cái này có chút bất khả thi...

Diệp Vy nhớ rõ lúc Công chúa nhờ nàng tìm Mạc Tâm và Cao Quỳnh xuất thân từ Hoành Tịch, nàng đã không tìm thấy bất cứ ai có tên này mà đến từ Hoành Tịch cả, chứng tỏ Mạc Thanh Trần không phải giả mạo phù bài Hoành Tịch mà là giả mạo một địa điểm khác.

Lại nói tới phù bài giả, Bắc Thành là địa điểm du ngoạn nổi tiếng, lưu lượng du khách ra vào cực kỳ lớn nên quy trình kiểm tra phù bài và danh tính người đến người đi vô cùng nghiêm ngặt. Đến thành phải thông qua hai khâu xét phù bài, vào thành muốn tá túc ở bất cứ đâu cũng phải bị kiểm tra lần nữa, chưa kể nếu gặp phải các quán xá và tửu lầu nghiêm ngặt, muốn ăn một bữa hay mua một bình rượu cũng phải xuất ra phù bài.

Không thể có chuyện không bị phát hiện phù bài giả mạo được, trừ khi... phù bài mà Mạc Thanh Trần dùng là thật...

Diệp Vy vặn mày cố nhớ lại, nàng có cảm giác mình đã tiến đến rất gần rồi nhưng vẫn không thể sáng tỏ được, lại nhìn tiểu Công chúa càng lúc càng quẫn bách, nàng sợ Công chúa sẽ làm ra việc trẻ con nào đó với Mạc Thanh Trần nên bèn nhỏ tiếng nhắc nhở.

"Công chúa, hôm nay người tới không phải để làm lớn chuyện..."

Tình thế thay đổi, vì cái tính kiêu ngạo và nóng nảy của mình mà Phúc Diệp Công chúa không còn nằm ở thế thượng phong khi đối mặt với Thần Xung Mạc Thanh Trần nữa. Giả sử nếu Công chúa hỏi thăm đàng hoàng thì với tính khí hòa nhã của Mạc Thanh Trần, biết đâu nàng ta sẽ nói ra thông tin hữu ích gì đó về tung tích của Cao Quỳnh thì sao?

Với cả Diệp Vy cũng có chút tò mò, rốt cuộc điểm yếu của Công chúa là cái gì mà khi Mạc Thanh Trần vừa nhắc tới đã khiến nàng tức giận như vậy?

Có nhiều câu hỏi nhất thời hiện hữu trong bộ não của Diệp Vy khiến nàng không kịp suy nghĩ ra câu trả lời, nàng chỉ biết đã có chuyện gì đó xảy ra ở Bắc Thành mà Công chúa đang giấu giếm, và rất có thể bí mật này sẽ là câu trả lời hợp lý cho tất cả các câu hỏi đang chạy nhảy lung tung trong đầu nàng lúc này.

Linh Kỳ sau khi nhận được lời nhắc nhở của Diệp Vy mới bình tĩnh trở lại, nàng tiến tới trước mặt Mạc Thanh Trần, ngữ khí lạnh lùng mà cao ngạo hỏi.

"Thần Xung Mạc Thanh Trần, chúng ta là bèo nước gặp nhau, không tính là quan hệ gì, cũng không liên quan gì tới nhau. Chuyện ở Bắc Thành xem như bỏ qua, ngươi không muốn nói tới, bản Công chúa lại càng không. Xem như là chừa cho nhau một đường lui. Nhưng có một việc mà bản Công chúa không thể cứ vậy mà bỏ đi được. Ngươi nói cho bản Công chúa biết, nàng hiện có ở trong Thần Mạc Các hay không?"

Diệp Vy thoáng siết lại nắm tay, nín thở đợi chờ câu trả lời của Mạc Thanh Trần, nàng thực sự không nắm được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, là mong Cao Quỳnh đang ở Thần Mạc Các để nàng xem thử nữ tử đó lợi hại thế nào, hay là mong nàng ta đừng có ở đây? Diệp Vy sợ nếu như nữ nhân đó thực sự xuất hiện rồi, Công chúa sẽ cả ngày quấn lấy nàng ta, bỏ quên mình...

Mạc Thanh Trần vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa nhìn vị Công chúa thấp hơn mình một chút đang hất mặt lên nhìn mình, không đáp mà hỏi.

"Công chúa đã biết câu trả lời rồi, sao còn hỏi ta? Thần Mạc Các xây dựng không gian thoáng đãng, không có góc khuất, Công chúa đứng ở chính điện này liếc mắt qua là có thể trông thấy tiểu viện hai bên cùng hậu viện. Ngoại trừ ba gian phòng ngủ ra, Công chúa nghĩ ta có thể giấu nàng ở đây được bao lâu?"

Linh Kỳ liền biến sắc, hoảng hốt quay sang nhìn Diệp Vy, ý bảo làm sao Mạc Thanh Trần biết Diệp Vy đả theo dõi Thần Mạc Các mấy ngày qua cơ chứ?

Diệp Vy thở dài lắc đầu, nàng làm sao biết được Mạc Thanh Trần lợi hại như vậy, nàng đã tập luyện khinh công tiến bộ không ít nhưng vẫn bị phát hiện ra thì biết làm sao bây giờ?

Linh Kỳ không tin, "Làm sao nàng có thể để cho ngươi đến kinh thành như vậy? Nàng không lo cho ngươi sao? "

Mạc Thanh Trần lắc đầu, "Nàng là người rất thông minh, nàng biết lúc nào nên ở cạnh ta, lúc nào nên buông tay ta. Công chúa điện hạ, ta đã thả nàng đi rồi. Thần Mạc Các không có nàng, Minh Thành không có nàng, Vân Thành càng không có nàng."

Linh Kỳ có chút hốt hoảng, liền lớn giọng hỏi.

"Thả nàng đi? Nói, ngươi thả nàng đang đi đâu? Có phải nàng vẫn đang ở Thần Mạc phủ hay không?"

Về phía Mạc Thanh Trần thì từ đầu tới cuối nàng luôn giữ trên môi nụ cười lễ nghĩa, nhẹ nhàng đáp.

"Công chúa, nàng không ở Thần Mạc phủ."

Nghe câu trả lời không giống như mong đợi của mình, Linh Kỳ tròn mắt nhìn Mạc Thanh Trần, một nửa bàng hoàng một nửa phẫn nộ, nàng liền quát lạnh.

"Ngươi nói láo với bản Công chúa, là dĩ hạ phạm thượng!!"

Ngược lại Mạc Thanh Trần lại vô cùng kiên nhẫn với Linh Kỳ, nàng không nghĩ rằng Công chúa lại cố chấp với Tư Phàm như vậy, chuyện là Tư Phàm gây ra nhưng không phải nàng ấy muốn kết thúc là sẽ kết thúc được. Trong trường hợp này Mạc Thanh Trần cũng chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ Công chúa từ bỏ, nàng thoáng cúi đầu tạ tội, lại khẽ hồi đáp.

"Công chúa điện hạ, người đừng tìm nàng nữa, dù có tìm thấy nàng thì hai người cũng không có kết quả đâu, nàng vĩnh viễn sẽ không thể làm hạ nhân của người."

Toàn bộ lực chú ý của Linh Kỳ đều chỉ tập trung vào mỗi Cao Quỳnh, điều này làm cho Diệp Vy khó chịu vô cùng, thế nhưng mấy câu nói của Mạc Thanh Trần rất nhanh lại kéo Diệp Vy dậy từ đống cảm xúc hỗn độn của mình.

Vì sao lại phải thả một hạ nhân đi? Một nữ hầu đàn ngoại trừ vào các tửu lâu làm việc thì có thể đi đâu? Nhưng Diệp Vy lại có cảm giác không phải là Mạc Thanh Trần thả Cao Quỳnh vào tửu lâu, Mạc Thanh Trần không phải là loại người như vậy.

Nếu xét theo trường hợp Cao Quỳnh tìm được lang quân như ý thì cũng có khả năng là nàng được thả đi theo hướng đó, nhưng câu nói cuối cùng của Mạc Thanh Trần, "nàng vĩnh viễn sẽ không thể làm hạ nhân của người" khiến cho Diệp Vy nghi ngờ.

Trên thế gian này, có ai mà không thể làm hạ nhân của Phúc Diệp Công chúa?

Đối với Phúc Diệp Công chúa, chỉ có nàng thích hay không, không có chuyện ngươi muốn hay không?

Giống như việc đưa Diệp Vy rời Bắc Thành, bất kể Diệp Vy có đồng ý hay không thì vẫn phải rời Bắc Thành. Vì Công chúa yêu thích Cao Quỳnh cho nên mới hỏi ý nàng ta, chứ nếu nàng đã muốn chiếm hữu thì lang quân hay mưa bão cũng không ngăn được việc nàng đưa Cao Quỳnh về Phúc Diệp phủ làm hạ nhân.

Cái cụm từ "vĩnh viễn không thể" mà Mạc Thanh Trần nói mang ý nghĩa khẳng định hoàn toàn, nàng ta không thể cam đoan về một người không còn liên hệ với mình lâu như vậy được.

Đột nhiên Diệp Vy lại nảy ra một ý nghĩ.

Có khi nào Cao Quỳnh thực chất chưa từng rời xa Mạc Thanh Trần hay không?

Hoặc là nàng ta đã chết, không còn khả năng làm hạ nhân của ai nữa. Hoặc là nàng ta vẫn luôn ở cùng Mạc Thanh Trần...

Có khả năng lắm.

Nhưng mà... nàng ta là ai...? Trong Thần Mạc Các này, ai là người có khả năng là Cao Quỳnh nhất?

Diệp Vy vô thức lia ánh nhìn đi khắp nơi trong Thần Mạc Các, nhìn từng dáng người của các gia nhân đi qua đi lại cũng không thấy điều gì bất thường, lại đến Thanh Tâm đang đứng cạnh bên Mạc Thanh Trần thì bất ngờ Diệp Vy lại phát hiện ra một động thái nhỏ của nàng ta, dù chỉ là rất nhỏ thôi nhưng vừa rồi nàng vừa trông thấy Thanh Tâm nhíu mày lại.

Thanh Tâm không biết gì về chuyện hai người này đang nói...? Chẳng lẽ Thanh Tâm không biết Cao Quỳnh là ai sao...?

Diệp Vy lén lút đưa ngón tay ra kéo tay áo của Tiểu Liên đang đứng cạnh mình ra ngoài, kín đáo nghiêng người nhỏ tiếng gọi.

"Tiểu Liên cho ta hỏi một chút..."

"Hỏi cái gì?"

"Ta có một thắc mắc, phù bài của Minh Càn quốc chúng ta là do chỗ nào cung cấp vậy?"

Tiểu Liên thoáng kinh ngạc nhìn Diệp Vy, "Ngươi phát hiện ra cái gì rồi sao?"

Diệp Vy thoáng lắc đầu, nàng không thể tùy tiện nói năng lung tung được, thật ra là nàng nghi ngờ Cao Quỳnh này không phải là người của tộc Chiến Thần, vậy cho dù nàng ta có được thả đi hay không thì nàng cũng tìm không ra. Vốn ban đầu việc tập trung vào Thần Mạc phủ và Thần Mạc Các rất có thể đã là sai lầm.

Manh mối ở phía Vân Thành đã đứt, giờ chỉ còn manh mối ở Bắc Thành, manh mối ở Bắc Thành thì hiện tại chỉ có: bí mật mà Công chúa đang cố che giấu, nguyên nhân mà Mạc Thanh Trần đến Bắc Thành và... tấm phù bài giả mà lại thật kia...

Tiểu Liên thấy Diệp Vy lắc đầu mới thở dài, đáp.

"Phù bài của tầng lớp dân thường và quý tộc là do người có tước vương hầu của các thành lớn cung cấp, ví dụ như Nam Thành và bốn thành khác nằm ở phương nam là Tư Nam Thành – Tân Nam Thành – Úc Nam Thành – Nhữ Nam Thành sẽ là do Nam Bình Vương phủ cấp phát.

Nhưng có một số trường hợp thành trì không có vương hầu cai quản mà chỉ có Tri phủ quản lý như Vân Thành và Bắc Thành thì toàn bộ phù bài đều sẽ do Viện tổng giám trong hoàng cung cấp phát..."

Diệp Vy nghe xong liền ngưng đọng lại nửa khắc, lập tức siết lấy cổ tay Tiểu Liên trừng mắt hỏi, "Nói cho ta nghe, Viện tổng giám này là như thế nào?"

"Ngươi... làm sao vậy?", Tiểu Liên trợn mắt nhắc nhở, "Đừng lớn tiếng như vậy, chỗ này có nhiều tai mắt lắm..."

Đúng lúc này từ Thanh Loan từ bên ngoài chạy vọt thẳng vào chính điện, vừa chạy vừa hét lớn lên với dáng vẻ kinh hoảng tột độ.

"Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư... Không xong rồi... Không xong rồi..."

Thanh Tâm thấy tỷ tỷ mình loạn nhào vào chính điện, định bám lấy Mạc Thanh Trần thì liền giữ lại, "Tỷ tỷ, có chuyện gì thế?"

Thanh Loan rưng rưng nước mắt hét lên, "Ngoài cửa... ngoài cửa có người của Chu Vương tới đưa lễ vật kìa..."

"Chu Vương ngày nào cũng đưa lễ vật đến trước cửa, đều bị đuổi về cả. Tỷ tỷ, hôm nay muội phải ở đây tiếp đãi Công chúa điện hạ với tiểu thư, tỷ chỉ việc đuổi họ đi thôi là được mà."

Người của phủ Công chúa thật sự không giấu nổi nét kinh ngạc trên mặt khi nghe chuyện này, hóa ra Chu Vương còn có thể mặt dày như vậy, mà chính Mạc Thanh Trần này cũng cậy thế mà cao ngạo đến như thế...

Linh Kỳ cười nhạo nói.

"Thần Xung Mạc Thanh Trần, xem ra Chu Vương đại ca của bản Công chúa rất yêu thích ngươi. Ngày nào cũng đưa lễ vật tới như vậy cũng thật khổ sở, hay là ngươi nhận một lần xem như nhận tâm ý của huynh ấy đi."

Nghe ra lời thách thức cười cợt của Phúc Diệp Công chúa, Thanh Loan lập tức nổi cáu đứng lên mắng, "Công chúa điện hạ, tới lúc này mà người còn cười nhạo bọn ta sao? A, ta biết rồi, rõ ràng là người đã biết chuyện nên mới cố tình tới đây để cười nhạo tiểu thư của bọn ta. Ta nói cho người biết, tiểu thư của bọn ta dù cho có phải ở góa suốt đời cũng nhất quyết không được lấy tên Chu Vương ngu ngốc và bạo lực đó!!"

Thanh Tâm lập tức níu lấy tay Thanh Loan, lạnh giọng hỏi, "Tỷ tỷ sao lại nói gở như vậy? Không thể lấy tiểu thư ra nói bậy được!!"

Linh Kỳ nghe cũng không hiểu gì nhưng nàng đang tức nên liền hùa theo, chọc gan đối phương, "Đúng thế, bản Công chúa biết hết, cho đám người Thần Mạc Các các ngươi tiêu tùng hết, điêu tàn hết!!"

Thanh Loan lại quát, "Thấy chưa, ta biết ngay mà, không sai mà. Chính Công chúa điện hạ người đã gợi ý cho Chu Vương về tiểu thư của bọn ta, để hắn đến gặp bệ hạ cầu xin ban hôn cho tiểu thư ta!!"

Linh Kỳ, "......"

Thanh Tâm, Tiểu Liên, Tiểu Túc, Diệp Vy, "???"

"Nè!!", Tiểu Liên lập tức chạy tới đẩy Thanh Loan ra, mắng lớn, "Gan to tày trời, dám mắng thẳng vào mặt Công chúa như vậy bộ ngươi không sợ chết hay sao?"

Thanh Loan, "Ta không quan tâm, không quan tâm..."

Tiểu Túc cũng đừng chắn lấy Thanh Loan, quay sang hỏi Linh Kỳ.

"Công chúa đi nước này thật là cao thâm nha..."

Linh Kỳ, "......"

Diệp Vy, "Chuyện này là thế nào? Chuyện này là người làm sao, Công chúa?"

Linh Kỳ tròn mắt nhìn Diệp Vy, "Ta không biết, ta không có làm việc này... Diệp Vy, ngươi phải tin ta..."

Thanh Loan liền quát, "Người còn nói dối, vừa rồi người vừa bảo chính người làm!!"

Lúc này ở bên trong chính điện Thần Mạc Các đã loạn cào cào một màn khiến hạ nhân ai nấy cũng đều phải đi đến nhìn xem đang xảy ra chuyện gì. Mạc Thanh Trần khi vừa nghe thấy tin này cũng phát run trong lòng, nàng giấu hai nắm tay siết lại thành quyền phía sau vạt áo choàng, cố gắng trấn tĩnh bản thân để không khiến bản thân mình quá suy sụp, quá thất thố, quá nhợt nhạt hay quá nóng giận.

Các thế gia vọng tộc thì muốn kết thân với tộc Chiến Thần, còn hoàng thất Minh Thần thì lại muốn kiểm soát tộc Chiến Thần, lúc Mạc Thanh Trần bị lột bỏ mặt nạ nàng cũng đã nghĩ tới tình huống mình sẽ gặp rắc rối lớn. Thế nhưng nàng trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không ngờ được Chu Vương sẽ liều mạng đi bước này, chẳng lẽ nàng nên cảm tạ Đệ nhị đế vì hắn đã không lập tức ban hành thánh chỉ hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui