1.
Ta nhìn mảnh gốm men ngọc văng dưới đất, không khỏi xuýt xoa.
Chiêu Nguyệt cung có thứ nào là không xa xỉ, ngay cả Trường Nhạc cung của hoàng hậu cũng không xa hoa đến độ này.
Vị Lệ phi chủ cung này chẳng còn giữ được phong thái ung dung quý phái như thường ngày.
Lúc này, nàng liên tay đập vỡ đồ đạc.
Bệ hạ ở bên yên lặng nhìn nàng, không nóng giận, không vội vàng, không rõ cảm xúc của ngài thế nào, hình như đang đợi nàng đập cho hết.
Ta đưa mắt ra hiệu cho các cung nhân lui ra ngoài, sau đó ta cũng lui ra, đóng cửa điện lại đứng trông bên ngoài.
Có một số chuyện chúng nô tỳ không nên nghe, không nên biết.
Nhưng dẫu sao ta cũng là thị nữ thiếp thân của hoàng thượng, nên ta vẫn biết nhiều chuyện hơn kẻ khác.
Lệ phi nương nương tên đầy đủ là Sở Lăng Sương, là con gái của tả tướng.
Nàng vào cung nhận được vô vàn sự sủng ái của hoàng thượng, thậm chí có phần lấn át hoàng hậu.
Trong mắt mọi người, Lệ phi chính là tình yêu đích thực của hoàng thượng, còn tả tướng là quyền thần đắc lực trong triều.
Nhưng chính vào lúc tất cả đều mờ mắt trước hào quang của vinh hoa phú quý, hoàng thượng hạ lệnh khám xét, tịch biên phủ tả tướng.
Quan viên địa phận địa phương kiện vượt cấp tố cáo tả tưởng tham ô nhận hối lộ, biển thủ khoản tiền cứu trợ thiên tai.
Hoàng thượng hạ lệnh điều tra tận tường, phát hiện tả tướng dùng khoản tiền này để xây dựng đội quân tinh nhuệ.
Hoàng thượng từ trong điện trở ra, ta vội vàng nối gót ngài.
Trước khi đi ta còn ngoái lại nhìn phía trong một lượt.
Lệ phi sụp đổ ngồi bệt dưới nền, búi tóc bung ra, sắc mặt nhợt nhạt, không còn khí chất kiêu kỳ như trước.
Bước vào Càn Thanh cung, bên trong chỉ có một mình hoàng thượng.
Ngài mệt mỏi dựa vào thành ghế, ánh mắt cô độc.
Ta bưng trà đến, sờ bên ngoài thành chén, cẩn thận xem lại trà đủ độ ấm người hay dùng chưa.
Ngài uống ngụm trà, khẽ mở lời: "Ngươi nói xem...có phải trẫm vô tình quá không?"
Là có hay không? Ta không được phép nói, vì có hay không đều là sai.
Lý Bá từng dạy ta "thận trọng luôn đi đầu".
"Hoàng thượng luôn lo nghĩ cho bách tính, mọi việc hoàng thượng làm đều là vì thiên hạ Đại Lương." Ta từ tốn đáp lại.
Ngài gật đầu, mở mắt ra, từ cô độc biến thành kiên định.
Ta thầm thở phào, như vậy nghĩa là trả lời đúng rồi.
"Người hầu trong cung quen thói nịnh bợ và chèn ép.
Thời gian này ngươi để ý đừng để phủ nội vụ làm khó Lệ phi."
"Vâng."
Ta đi ra khỏi Càn Thanh cung, bước đi dần trở nên thong thả hơn.
Trong điện tôi tối chỉ còn lại một mình hoàng thượng.
Tất cả tội danh của phủ tả tướng đều đổ lên đầu trưởng tử trong nhà.
Tả tướng chỉ phải nhận tội tắc trách trong việc dạy dỗ con cái.
Thực ra không phải tả tướng đẩy con mình ra gánh hết hậu họa, mà là hoàng thượng cố tình làm vậy.
Vì ngài niệm tình công lao của tả tướng nên để y hưởng nốt tuổi già.
Quan trọng hơn, hoàng thượng muốn xóa sổ suy nghĩ định ngóc đầu trở lại của hậu duệ phủ tả tướng.
Còn về Lệ phi, vì nàng vào cung đã lâu không biết sự tình nên được miễn tội.
Người đời cảm thán hoàng thượng có tình cảm sâu nặng với Lệ phi, tiếc thay cho tấm lòng ấy.
Còn ta lại thầm khinh thường.
Làm người đau rồi lại giả vờ bù đắp, chẳng qua là để vơi bớt nỗi hổ thẹn trong lòng mình mà thôi.
Nhưng bách tính đều cảm thấy ngô hoàng nhân từ.
"Không làm việc sao, vẩn vơ gì thế?"
Lý công công cau có.
Ông từ đằng sau vòng ra trước cốc vào đầu ta, ta chợt bừng tỉnh.
"Lý Bá nô tỳ đi ngay đây."
Lý Bá thở dài: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì.
Nhưng có những chuyện ngươi không nên quản.
Hầu hạ bao năm vẫn chưa hiểu phép tắc sao?"
"Nô tỳ đã rõ."
"Phải nhớ thân phận của mình và làm việc cho cẩn thận." Nói xong, ông lại giơ tay lên như thể sắp đánh ta lần nữa.
Ta nhanh chóng tránh đi: "Nô tỳ biết rồi, giờ nô tỳ đi ngay!"
Lý công công thuộc lớp người hầu cũ trong vương phủ trước kia.
Còn bây giờ ông là thái giám tổng quản bên cạnh hoàng thượng, cũng là người hoàng thượng tín nhiệm nhất.
Ông ấy chỉ nghe lệnh hoàng thượng, không ngại gì kẻ khác.
Nói là làm việc nhưng thực ra ta chỉ cần hầu hạ một mình hoàng thượng, dù gì ta cũng là tỳ nữ của ngài.
2.
Chưa đến nửa ngày, hoàng thượng đã hạ chỉ.
Phủ tả tướng tàng trữ quân binh trái phép, ý đồ tạo phản, nam nhân chịu tội đi đày, nữ nhân chịu tội giáng xuống thứ dân.
Niệm tình tả tướng nhiều năm cống hiến, nay cho về quê quy ẩn dưỡng già.
Nhớ đến lời hoàng thượng dặn dò hôm trước, ta bèn đến thử Chiêu Nguyệt cung, lỡ dở Lệ phi nghĩ dại.
Trông thấy ta, nàng không lấy gì làm lạ.
Nàng vẫn ngồi đó bên cạnh bàn với đôi mắt vô hồn.
Nàng loay hoay lấy thứ gì từ trong cái tráp.
Ta liếc qua, trong cái tráp ấy thấy rõ nhất là con chuồn chuồn tre, năm xưa đích thân hoàng thượng làm tặng nàng.
"Hoàng thượng đạt được mục đích rồi, còn giữ ta lại làm gì?"
Ta không biết nàng đang hỏi ta hay đang độc thoại với chính mình.
Cảm nhận được sự chán chường của nàng, ta không thể nào thốt nổi mấy lời vô tội vạ như "Bệ hạ yêu thương người sâu sắc".
Ta khó khăn lắm mới cất nên câu: "Hoàng thượng nói nương nương mãi mãi là Lệ phi tôn quý."
"Ha, Lệ phi..." Nàng cười giễu.
"Ta sinh non e là cũng do y?"
Ta không đáp, chỉ thấy tràn ngập sự áy náy.
Hồi ấy, Lệ phi mang thai được 3 tháng, bị Gia tần đầu độc mất con.
Hoàng thượng vô cùng tức giận.
Ngài thu hồi binh quyền từ tay huynh trưởng Gia tần và hạ hai bậc quan.
Lý Bá từng dạy ta, họa từ miệng mà ra, chuyện gì không nên nói thì không được nói.
Lệ phi là người thông minh, có những chuyện dù người khác không nói nàng vẫn tự đoán được.
Nàng lại nhìn ta hỏi: "Phụ thân và huynh trưởng ta...thật sự tàng trữ quân binh sao?"
Ta cụp mắt, không dám đối diện với nàng.
Đích thân hoàng thượng định tội phủ tả tướng, chứng cứ rõ ràng, không được phép có luận điệu khác.
"Thôi vậy, làm khó ngươi có ích gì?" Nàng cười chua xót.
"Lệ phi nương nương, đời người phải nhìn về phía trước, trong hậu cung sẽ không có bất cứ kẻ nào dám bất kính với người, người nhất định phải sống cho tốt."
Ta không dám nhìn nàng thêm nữa nên rời đi.
Phủ tả tướng tham ô có lẽ là có thật.
Song, tiền cứu trợ thiên tai là một khoản rất lớn, có lẽ bọn họ cũng chẳng dám nuốt trọn.
Còn về việc tàng trữ quân binh...bọn họ không có gan làm, mà cũng không cần phải hành xử vậy.
Nhưng nếu không nhờ có tội danh mưu phản thì làm sao có thể nhổ tận gốc, triệt tận rễ phủ tả tướng đây?
Nói thật, ta khá thích Lệ phi nương nương.
Mặc dù nàng được sủng ái nên sống hơi tùy hứng, nhưng chính thế nên tình tình thẳng thắn.
Với cả bình thường nàng không trút giận lên người hầu, đối xử với ta rất có chừng mực.
Trong cung, những vị phi tần mới tiến cung thường khinh ta chỉ là một ả nô tỳ hèn mọn, đồng thời cũng cảnh giác ta sẽ bò lên giường hoàng thượng.
Nên bao giờ cũng sẽ có vị quý nhân nào đó hạnh họe làm khó ta.
Chỉ có Lệ phi nương nương là khác.
Song, ta cũng không giúp được nàng.
Ta chỉ là một nô tỳ thôi.
Lý Bá từng nói, lúc nào cũng phải nhận thức được thân phận của mình.
Hoàng thượng chung quy vẫn là hoàng thượng, ngày nào ngài cũng tất bật lo liệu chính sự.
Nô tỳ chung quy vẫn là nô tỳ, ta luôn túc trực bên cạnh mài mực cho ngài.
Bỗng bên ngoài có tiếng cãi vã.
Một nữ nhân khoác trên mình bộ cánh rực rỡ xông vào điện bất chấp sự ngăn cản của thị vệ.
Triều đình và hậu cung, có kẻ sụp đổ thì có kẻ phất lên.
Khuê nữ Lưu Uyển của hộ bộ thị lang tiến cung mấy ngày trước được phong thành quý nhân.
"Bệ hạ phê duyệt tấu chương chắc mệt lắm rồi.
Thần thiếp xuống bếp hầm canh hạt sen cho hoàng thượng, hoàng thượng nếm thử xem." Nàng ra hiệu cho tỳ nữ mở lồng đựng đồ ăn ra.
Hoàng thượng cười nói: "Khổ cho Uyên Nhi quá, sau này không cần vất vả vậy đâu."
"Chỉ cần hoàng thượng thích, Uyển Nhi rất sẵn lòng." Uyển quý nhân cười nũng nịu.
Sau đó, nàng liếc ta với đầy vẻ khinh thường, thấy ta đang mài mực, nàng nói với hoàng thượng: "Ngữ nô tỳ này vụng về lắm sao mà hầu hạ hoàng thượng được, để thiếp mài mực cho người."
Ta trông về phía hoàng thượng.
Nhận được sự đồng ý của ngài, ta yên lặng tránh sang một bên.
Ta mài mực đau cả tay, may quá có người giành việc.
3.
Ta không dám đứng không, vội vàng đi lấy ngân châm và lấy thêm một cái thìa nữa.
Thử đồ ăn bằng ngân châm không phát hiện điều gì bất thường.
Sau đó, ta múc một thìa canh hạt sen đưa lên miệng, ngọt đến rùng mình.
Ta cố gắng giữ cho biểu cảm bình thường nhất, nuốt thìa canh.
Thấy không có gì bất thường, ta mới bưng canh hạt sen đến trước mặt hoàng thượng.
Uyển quý nhân thấy thế giận lắm: "Tiện tỳ, canh hạt sen bổn cung làm cho hoàng thượng, ngươi không xứng được ăn!"
Ta giữ đúng lễ độ quỳ xuống: "Uyển quý nhân, tất cả các món bệ hạ dùng đều phải để nô tỳ thử độc trước."
"Ý của ngươi là bổn cung hạ độc hoàng thượng sao?" Nói rồi nàng giơ tay lên vung thật mạnh về phía ta.
Đúng như ta dự đoán, hoàng thượng bắt lấy cánh tay nàng, không để mặc ý nàng.
"Bệ hạ..." Nàng nhìn hoàng thượng với ánh mắt tủi hờn.
Mặc dù ánh mắt hoàng thượng vẫn chan chứa âu yếm, ngài vẫn cười nhìn Uyển quý nhân, nhưng cánh tay ngài dần dần siết chặt hơn.
Cho đến lúc Uyển quý nhân đau quá kêu ré lên, ngài mới buông tay.
"Không cần hầu hạ nữa, lui ra đi."
"Vâng." Ta từ tốn đáp.
Ta thong thả đi ra ngoài điện, không dám bước đi nhanh quá, cũng không muốn đi chậm quá.
Nghe cái tiếng ở đằng sau kìa...
"Canh hạt sen này ngon ngọt thật, tay nghề của Uyển Nhi đúng là không thể coi thường."
Vẫn là giọng nói rất đỗi dịu dàng.
Ta không để tâm đến chuyện Uyển quý nhân làm ban nãy.
Ta là một nô tỳ, bao năm nay không biết phải chịu người ta coi thường và rẻ mạt mình đến mức nào.
Ta đã quen rồi.
Nhưng, trong chốn hậu cung này, ta trông thấy dáng vẻ đoan trang mẫu mực của hoàng hậu, đã quen với vẻ kiêu kỳ mà thẳng thắn của Lệ phi, cùng với sự dịu dàng nhã nhặn của Hiền phi, cũng từng nhìn thấy sự dè dặt ánh lên nơi các phi tần khác...
Nhưng chưa bao giờ ta chứng kiến chỉ một quý nhân mà dám kiêu ngạo, ngang ngược đến vậy.
Trước đây, lần đầu tiên Gia tần gặp ta, nàng đã hắt nước trà lên người ta.
Hôm sau cánh tay nàng bị nước sôi làm bỏng.
Không phải ta báo thù, mà là do hoàng thượng.
Ngài từng nói, ngài sẽ luôn ghi nhớ những ngày tháng năm xưa trong Vương phủ.
Và ngài hứa rằng chỉ cần ta an phận thủ thường, ngài sẽ đảm bảo cho ta một cuộc sống an yên, cũng như là sự kính trọng mà người thường không thể có.
Cho đến nay, đúng là ngài đã làm như vậy.
Mặc dù năm nay ta mới 18 tuổi, nhưng người hầu kẻ hạ trong cung bất kể tuổi tác, lai lịch đều phải cung kính gọi ta một tiếng "Thư Nhiên cô cô".
Ngoài Lý Bá hay cốc đầu ta ra thì dù là phi tần được sủng ái ra sao cũng không gây khó dễ cho ta.
Còn ta lại thấy ngài làm vậy chẳng qua là vì ngài vẫn cần ta.
Ngài tin tưởng ta sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm hại ngài.
Nhưng nghĩ lại, nếu ngài nhất quyết muốn thay người thì cũng chẳng phải chuyện khó.
Nghĩ vậy, chợt ta thấy cuộc sống của mình cũng không đến nỗi.
Giáp Tết, hoàng thượng lệnh cho ta mang quà đến biếu trưởng công chúa.
Tĩnh Gia công chúa là tỷ tỷ ruột cùng mẫu thân với hoàng thượng.
Nên ngài đối đãi tất nhiên phải khác.
Năm xưa, trưởng công chúa và phò mã được tiên đế ban hôn.
Sau khi thành hôn, đôi phu thê không êm ấm, thậm chí phò mã còn lén lút qua lại với tình nhân.
Công chúa vô cùng tủi nhục.
Hoàng thượng nổi giận đùng đùng.
Ngài tống cả nhà phò mã vào ngục và thu hồi lại quặng đồng phía nhà phò mã quản lý.
Công chúa niệm tình nghĩa phu thê nên đã cứu phò mã ra khỏi ngục.
Không ngờ hôm sau phò mã tự vẫn.
Người đời đều nói y quá hổ thẹn nên tự vẫn.
Từ đó về sau, trưởng công chúa đóng cửa tịnh tâm.
Cho dù hoàng thượng có triệu kiến người cũng không tiến cung.
Mỗi dịp Tết đến, nhà nào nhà nấy đều quây quần đầm ấm.
Còn phủ trưởng công chúa vẫn vậy, im ắng, tiêu điều.
Quà đã đến nơi, ta bèn cho cung nhân trở về trước.
Công chúa điện hạ vẫn như trước đây, trang phục giản dị, không cài trang sức, chỉ bới tóc đơn giản..