16.
Ta biết ý im lặng đi ra, nhưng chưa đến cửa đã nghe thấy hoàng hậu nương nương gọi lại.
"Thư Nhiên, ngươi dẫn Ngạn Nhi ra ngoài chơi, ta có chuyện muốn nói với hoàng thượng."
"Dạ?"
Ta hơi lo lắng.
Là thị nữ hầu bên hoàng thượng, ta tự tin khẳng định mình có năng lực, có thể ứng phó được với mọi tình huống.
Chỉ có điều ta không biết phải làm thế nào với mấy đứa trẻ con.
Hoàng hậu nương nương như đọc được suy nghĩ của ta: "Không phải lo! Ngạn Nhi rất ngoan, chỉ cần có người dắt là được, Ngạn Nhi đi chưa vững.
Ngươi dắt thằng bé đi dạo coi như là tập đi luôn."
Nói xong, người trao đứa bé lại cho ta.
Ta đành nghe theo dắt tiểu hoàng tử ra ngoài.
Hoàng hậu nương nương nói đúng, tiểu hoàng tử vô cùng ngoan ngoãn.
Đứa bé ôm cổ ta, gương mặt nhỏ nhắn tựa lên vai ta.
Trẻ con sao mà mềm mại thế nhỉ!
Ta ngồi xổm đặt tiểu hoàng tử xuống dưới đất, hai tay luồn qua nách giữ đứa bé đứng thẳng, cũng để phòng hờ thằng bé ngã.
Nhìn đứa bé ngây thơ, hồn nhiên trước mặt, ta không khỏi suy nghĩ.
Tiểu hoàng tử à, để dọn đường cho ngài nắm giữ chức vị đích trưởng tử, phụ thân ngài đã tạo không ít nghiệp chướng.
Nhưng phụ thân ngài làm vậy cũng là để sau này ngài và các huynh đệ ngài sau này đỡ giẫm đạp lên nhau.
Ngài đừng khiến phụ thân mình thất vọng đấy.
"Tỷ tỷ xinh đẹp..." Đứa bé cười tươi như ánh mặt trời.
Không ngờ tiểu hoàng tử cũng biết nịnh nọt ra phết...giống hệt phụ thân ngài.
Dung mạo ta tầm thường, xinh đâu mà đẹp?
"Đa tạ tiểu hoàng tử." Ta khẽ bóp hai má phúng phính.
Ôi! Mềm thật!
"Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ đưa Ngạn Nhi đi ăn kẹo được không?"
Nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy suýt chút nữa ta đã đồng ý.
Cũng tinh ranh lắm chứ, ngoan quái nào?
Giống phụ thân ngài.
"Mẫu hậu ngài không cho ngài ăn kẹo sao?"
Đứa bé chu miệng: "Mẫu hậu bảo ăn nhiều kẹo không tốt."
"Mẫu hậu ngài nói đúng, ăn nhiều kẹo không tốt."
"Thôi vậy." Đứa bé chề môi.
"Tên ngài là gì nào?" Hậu cung hiếm trẻ con, ta thấy lạ lẫm nên muốn trêu thằng bé.
"Tên ta là Văn Cảnh Nhi, phụ hoàng đặt tên cho ta đấy."
Trời ơi! Sao trẻ con đáng yêu thế nhờ! Cái giọng non nớt thế kia! Ta muốn ôm mãi không buông.
Chỉ một lát sau hoàng hậu nương nương đã đến, ta không nỡ trả Ngạn Nhi lại cho người.
"Ngạn Nhi, đây là Thư Nhiên tỷ tỷ, nhớ chưa?" Hoàng hậu nương nương giới thiệu ta.
"Ngạn Nhi nhớ rồi ạ, Thư Nhiên tỷ tỷ."
"Hoàng hậu nương nương, gọi như vậy có lẽ không ổn đâu ạ." Mặc dù ta nghe cũng mát lòng mát dạ, nhưng phải biết có trên có dưới.
Hoàng hậu không nề hà, người cười: "Có gì không ổn, ngươi đã thành thân đâu vẫn còn là một tiểu cô nương."
Ta thấy hơi nóng mặt, ta muốn nhắc đến tôn ti trật tự, còn người lại nói về vấn đề tuổi tác.
Ta mải chơi với tiểu hoàng tử, quên mất mình hơn ngài…ngoài một giáp rưỡi.
"Tạm biệt tỷ tỷ!" Trước khi đi, tiểu hoàng tử còn vẫy tay chào ta.
Thời gian trôi đi nhanh quá, nếu không phải ở hoàng cung, tầm tuổi ta con cái đã biết phụ việc nhà.
Đôi lúc ta thấy choáng ngợp và hoảng hốt, cảm giác như mình chưa lớn mà đã già.
Dạo gần đây hoàng thượng có vẻ khá phiền muộn.
Nhiều tấu chương ngài xem rồi quăng đi, lần nào ta cũng lặng lẽ nhặt cất lại lên án thư.
Ngài lại cầm lên đọc, cười nhạt.
Ta biết sắp có kẻ rước họa vào thân rồi.
Mấy ngày sau, vẫn tại Càn Thanh cung, ta đang mài mực còn hoàng thượng đang luyện chữ.
Ngài viết lên giấy Tuyên Thành bốn chữ "Thanh Chính Liêm Khiết".
Quả nhiên có người đến, chắc là quan viên triều đình.
Ta lặng lẽ lui ra ngoài và khép cửa lại.
Ta ước lượng thời gian, pha một bình trà đúng ý hoàng thượng, đợi trà bớt bỏng, ta thử lại xem đã vừa chưa.
Sau đó rót thêm một chén nước lạnh để cạnh khay trà.
Dựa theo kinh nghiệm của mình, ta lấy thêm một cái chén nữa.
17.
Người hầu căng thẳng vây ngoài điện, có người lấm tấm mồ hôi.
Ta dừng ngoài cửa điện, sau khi xác nhận bên trong không còn ồn ào nữa ta mới bước vào.
Tấu chương rơi đầy đất, người đàn ông lúc nãy bây giờ đang quỳ rạp dưới đất, đầu chảy máu, nghiên mực của hoàng thực nằm chỏng chơ bên cạnh.
Ta là người ngoài mà cũng thấy đau thay.
Ta đặt khay trà lên trên bàn, bưng chén nước nguội kia lên.
Hoàng thượng cầm lấy uống cạn, khát thế này chắc là vừa nãy phải chửi rất ghê.
Ngài uống xong vẫn chưa hết tức, đập vỡ luôn cái chén, mảnh vỡ văng trúng người kia.
"Hoàng thượng thứ tội, oan cho thần quá."
Ta rót tiếp một chén trà đặt lên bàn, nghĩ bụng, người kia có kêu oan cũng không có tác dụng.
Nếu hoàng thượng chưa nắm rõ ngọn ngành và chưa có chứng cớ xác thực ngài sẽ không lộ diện.
"Lưu thượng thư, bao năm nay ngươi thay trẫm quản lý ngân khố quốc gia, ngươi chưa tham ô đủ hay sao?"
"Trẫm tin tưởng ngươi nên mới thăng chức cho ngươi, không ngờ ngươi càng ngày càng lộng hành, ngươi có còn nghĩ đến trẫm không?"
Hóa ra ông ta là phụ thân của Uyển tần, quả nhiên là Uyển tần.
"Hoàng thượng bớt giận, thật sự không phải thần! Vi thần được hoàng thượng tin tưởng giao phó trách nhiệm nên trong triều nhiều kẻ ghen ghét vu oan cho vi thần."
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Phải đến lúc đội quân chuyên biệt của hoàng thượng - Vũ Lâm vệ trở về cung, Lưu thượng thư mới thoáng chột dạ.
Vũ Lâm vệ còn được gọi là "đại đội tịch biên".
Hoàng thượng rất đỗi bình thản gọi Lưu thượng thư vào cung vì thực chất ngài đã sắp xếp người xông vào phủ của y từ trước.
Danh xưng "Đại đội tịch biên" không phải gọi cho oai, tất cả các mật đạo, mật thất không cái nào có thể thoát khỏi con mắt tinh tường của bọn họ.
Nếu như không tìm ra, họ sẽ dỡ cả nhà cả cửa cho đến khi tìm được.
Cũng có nghĩa là tất cả tiền của mà Lưu thượng thư tham ô đều đã bị tịch biên.
Hoàng thượng không động thì thôi, một khi ngài xử lý không kẻ nào kịp trở tay.
Uyển tần chưa biết chuyện, thánh chỉ đã hạ, không có cả cơ hội cầu xin.
Lưu thượng thư ăn chặn quá dày, xử trảm bao nhiêu lần cũng không đủ đền tội.
Kết cục cả nhà Lưu thượng thư bị tống vào ngục, đợi ba ngày sau xử trảm.
Uyển tần bị giáng xuống tài nhân, may mắn giữ được mạng.
Khi còn là hộ bộ thị lang, Lưu thượng thư lén lút vơ vét của cải.
Từng có quan viên tố cáo y, nhưng lần nào y cũng dọn dẹp kỹ lưỡng không để ai nắm được thóp.
Có lẽ con gái được hoàng thượng trao cho vô vàn sủng ái nên y cũng đắc ý nới lỏng cảnh giác.
Thời gian trước hoàng thượng thăng chức cho y, hộ bộ mình hắn một tay che trời.
Đắc ý quá ắt sẽ để lòi đuôi, hoàng thượng đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội.
Hôm sau, Uyển tài nhân quỳ rất lâu trước Càn Thanh cung, lúc ấy hoàng thượng đang ân ái với Lệ phi nương nương.
Hoàng thượng thấy ồn bèn lệnh cho ta ra ngoài đuổi nàng đi.
Nàng nhìn thấy ta như nhìn thấy cứu tinh của đời mình.
"Hoàng thượng đồng ý gặp ta rồi đúng không?" Giọng nàng khàn khàn.
Ta nhớ lại lời hoàng thượng rồi chuyển lời đến nàng: "Hoàng thượng nói nếu Uyển tài nhân còn tiếp tục ầm ĩ, ngài có thể cho người đoàn tụ với gia đình."
"Không thể nào! Hoàng thượng yêu ta như vậy, ngài sẽ không đối xử với ta..."
Bỗng, nàng kéo vạt áo ta.
"Thư Nhiên cô cô giúp ta với, trước đây ta có lỗi với cô cô, ta đúng là đáng chết! Cô cô làm ơn cho ta gặp hoàng thượng một lần." Nói xong nàng dập đầu lạy ta.
Ta không đành lòng bèn đỡ nàng ta dậy.
"Uyển tài nhân, hoàng thượng không gặp người đâu, người có quỳ nữa cũng vậy.
Nô tỳ thân phận thấp kém không giúp được người."
Lúc bấy nàng mới chịu yên, tựa như cõi lòng đã tan nát.
Nàng ngồi phịch xuống, cười như điên như dại.
Ta bất lực, vẫy tay gọi người đến đưa nàng về.
Nàng đắm chìm trong ảo ảnh tươi đẹp, cứ ngỡ hoàng thượng thật lòng yêu mình, vừa đáng thương cũng vừa đáng hận..