Yên Hoa Tuyết

“ Y yêu ngươi, hiện tại y sắp chết, ngươi ngay cả một cái liếc mắt cũng không được sao? Ta không nghĩ ngươi lại là tên lãnh khốc, tàn nhẫn như vậy….”

Tham Hãn cuồng nộ quát mắng người nam nhân đang tọa trên long ỷ kia, chỉ cần có thể khiến hắn đi gặp Trữ Sính Viễn, mạng này hắn cũng không cần.

“ Yêu ta, các ngươi cho ta là tên ngu ngốc, để các ngươi lừa gạt sao?”

Tham Duật lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng.

“ Năm đó, Tham Duật bị các ngươi lừa đã chết rồi, ta không muốn giết ngươi, đừng có bức ta…”

“ Ta không lừa ngươi.” Tham Hãn bỗng trầm giọng, những bạo tiết trên người ngưng tụ thành vẻ thê lương đau đớn, không gian bất ngờ biến đổi khiến Tham Duật phải giật mình.

“ Y yêu ngươi, không không tin, ngươi cho rằng y lừa gạt ngươi, chính là, ngươi biết không? Ta càng mong đó không phải sự thật. Nếu có thể, ta đồng ý dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy một phần tình ý của y dành cho ngươi. Thế nhưng, lại không được.  Trên thế gian nay, chỉ có yêu là không đổi được, cầu không đến, đoạt không được. Ngươi từng nói ta chưa từng bị rơi xuống địa ngục, kì thực ta đã trải qua, ngày đó, ta muốn y luôn ở cạnh ta, buông tha hết tất cả, sống với ta trọn đời, ta còn tưởng rằng y là của ta, ta luôn suy nghĩ đến tương lai của chúng ta, thế nhưng, thế nhưng y lại cự tuyệt, y phải ở lại, mà tất cả chỉ bởi y yêu ngươi, một khắc đó, ta như cảm thấy mình nên chết đi.”

Tham Hãn lộ vẻ bi thương cười: “Ta hận bản thân mình, vì cái gì lại không dứt khoát mang y đi, như vậy cũng sẽ không nhìn thấy dáng vẻ hấp hối đang nằm ở đó mà chờ chết. Y không yêu ta, người sống ở trong địa ngục mỗi ngày, chính là, ta.”

“ Hiện giờ, y chỉ muốn gặp ngươi, ta không cứu được y, dù ta có yêu y, ta cũng không thể khiến y vì ta mà sống. Người trên đời này có thể làm được điều đó,chỉ có mình ngươi, ngươi hận y đến xương tủy, nhưng trong lòng y, lại chỉ có ngươi, không hề có ta.”

“ Thỉnh An vương gia rời đi, sau này không có lệnh của ta, không cho phép hắn tiến vào cung nửa bước.”

Tham Duật lạnh lùng không chút biểu tình phân phó, nhưng không ai nhận ra trong lòng hắn đang kinh đào hãi lãng ( dạng như sóng biển cuồn cuộn ấy).

Hắn không tin, hắn không tin lời nói của Tham Hãn, cái gì là yêu, cái gì là tình, hắn đều không tin. Trữ Sính Viễn nếu thật sự yêu hắn, y sẽ không đối với hắn như vậy, cũng sẽ không nói một lời nào, bọn họ đều lừa hắn, hắn đã từng thề, không cho phép bất cứ ai lừa gạt hắn, mặc kệ là người nào.

*****

“ Ta biết ngươi sẽ không lay chuyển được bệ hạ.”


Lăng Vân nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán Trữ Sính Viễn, bình thản nói.

“ Vì cái gì?” Tham Hãn nâng con mắt bi thương lên nhìn y.

“Lời nói của ngươi, y căn bản không nghe, các ngươi đều đang ở trong bàn cờ không tìm được lối thoát, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Ngươi tuy khấp huyết trần từ ( kể lại cảm động), nhưng y cũng sẽ không tin ngươi.”

Lăng Vân buông tay, đứng lên, đưa chén thuốc cho Tham Hãn, bên môi vẫn nở nụ cười trào phúng.

“ Chờ hắn tỉnh, uy hắn uống.”

“ Hắn căn bản không muốn sống, uống thuốc có tác dụng gì?” Tham Hãn tiếp nhận bát, tuyệt vọng cơ hồ chảy nước mắt.

“ Ta đã đáp ứng ngươi, tuyệt đối không làm cho hắn chết, ta đi gặp bệ hạ, sẽ thỉnh y đến đây.” Lăng Vân bình tĩnh nhìn Tham Hãn, ngữ khí thản nhiên nói.

“ Ta nghĩ, nếu ta còn không lay chuyển được y, phỏng chừng cũng không người nào có thể làm được, mệnh của Trữ Sính Viễn cũng không thể thay đổi, chẳng trách được ai….”

“ Ngươi vì sao lại muốn giúp chúng ta?” Lăng Vân vừa đẩy cửa bước ra ngoài, bị lời nói kinh sợ của y khiến hắn bình tĩnh, nhanh chóng nói ra nghi vấn trong lòng mình.

Tham Hãn không hiểu vì sao y lại làm như vậy, chắc chắn không đơn giản chỉ vì lời hứa hẹn kia.

Lăng Vân chính là thủ hạ của Tham Duật, y tuyệt đối trung tâm, tuyệt đối phục tùng. Thế nhưng, tại sao lần này, y lại nhiều lần giúp đỡ Trữ Sính Viễn, còn chọc giận cả Tham Duật.

Lăng Vân dừng cước bộ trầm ngâm, thật lâu sau, y yếu ớt thở dài,

“ Ta giúp không phải vì ngươi, mà càng không phải vì hắn”


“ Ta chỉ vì, bệ hạ.” Ta không muốn y sống trong sự cô đơn, không có niềm vui, nếu chỉ có Trữ Sính Viễn mới có thể làm y khoái hoạt, ta dù có chết cũng phải khiến hắn sống. Ta chỉ mong bệ hạ có thể sống vui vẻ, còn những thứ khác, ta không muốn quan tâm.”

Hắn bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng hướng về Trữ Sính Viễn, ánh mắt ấy hiện lên oán độc khiến Tham Hãn bất giác lạnh người.

“ Nếu giết y có thể khiến người được giải thoát, ta đã sớm làm, thế nhưng, ta biết sẽ không được, y như một cây thùy chủ cắm sâu ở trong tim Tham Duật, rút nhổ ra, chỉ khiến máu cùng thịt trào ra, vết thương đã nặng lại càng nặng thêm. Cho nên, ta chỉ có thể khiến chuôi dao tiếp tục cắm ở đó, chỉ hi vọng con dao kia vào một lúc nào đó sẽ biến mất…..”

Sau đó, Lăng Vân lặng lẽ rời đi. Thân ảnh cô đơn ấy dần rời xa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.

Tham Hãn ngây ngốc nhìn. Hắn đã bị lời nói kia làm cho rung động không nói nên lời. Nguyên lai Lăng Vân yêu Tham Duật, yêu thương một người vĩnh viễn sẽ không đáp lại mình, mà hắn, cũng vì phần tình này, mà giống như bọn họ, đều đang thống khổ giãy dụa.

**********

“ Bệ hạ chưa từng quên Trữ Sính Viễn, hận cũng tốt, yêu cũng được, dù sao bệ hạ cũng chưa từng buông tay được người này, nếu như không đi, tương lai bệ hạ nhất định sẽ hối hận.”

Lăng Vân quỳ trên mặt đất, không vội không vàng nói, ngữ khí bình thản, nhưng mỗi một câu hắn nói đều chạm trúng lòng Tham Duật.

“ Câm mồm!”

Tham Duật nỗi giận hét lớn, hắn thống hận người nào dò hỏi tâm tình hắn, càng thống hận Lăng Vân vạch trần vết thương đau đớn sâu kín nhất. Hắn biết, thủy chung mình vẫn không thể buông được Trữ Sính Viễn, mặc dù y đối xử với mình như thế, nhưng bản thân vẫn không thể buông tay, không thể thả y, thà rằng trà tấn y, cũng như tra tấn bản thân mình, thế nhưng, nhất quyết không thể buông tay.

“ Xem ra mị lực của Trữ Sính Viễn thật lớn, ngay cả thần tử trung tâm của trẫm cũng vì y mà đến cầu tình.”

Lời nói lạnh như hàn băng của Tham Duật dọa sợ Lăng Vân, hắn chân thành nhìn Tham Duật, lần đầu tiên không che dấu mà bộc lộ ra tình cảm của mình.

“ Thần, không phải vì y, mà, thần vì bệ hạ, người Lăng Vân yêu là bệ hạ.”


Tham Duật lặng người, hắn kinh ngạc nhìn Lăng Vân, hắn chưa bao giờ hiểu được tâm tư của Lăng Vân, một Trữ Sính Viễn, đã chiếm lấy toàn bộ thần trí cùng tâm tình hắn. Đối với Lăng Vân, hắn chỉ biết người nam nhân này tuyệt đối trung thành với mình, y có năng lực, có trung tâm, vì thế hắn luôn nể trọng người này, cũng đã luôn có thói quen người này đứng bên cạnh mình, thế nhưng, hắn thật không ngờ, người nam nhân có vẻ ngoài đạm mạc ấy lại chấp nhất yêu hắn.

Tham Duật kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mắt, lần đầu tiên, hắn chăm chú đến Lăng Vân, dung mạo tuấn tú anh vĩ, dáng người thẳng tắp, còn có ánh mắt u sầu không để ý đến ai mà hắn quen thuộc, đuôi lông mày dày đặc ưu thương, và toàn thân đều tản mác sự trầm ảm thương xót.

Hắn hoàn toàn không biết Lăng Vân yêu hắn, nguyên lai, y u dột là vì yêu một người không nên yêu, ưu thương là vì sự chấp nhất của y không có kết quả, trầm ảm là bởi y biết sẽ không có tương lai thế nhưng vẫn không thể dứt, không thể oán, cũng không thể hối.

“ Ta không biết…..” Tham Duật có chút đắng cay nói.

“ Thần biết” Lăng Vân nở nụ cười, một nụ cười chua sót hiểu rõ.

“ Trong lòng bệ hạ chỉ có một mình Trữ tướng quân, thần, bất quá cũng chỉ là thần tử của bệ hạ. Thần yêu bệ hạ, không cần người đáp lại, chỉ cần người có thể mỉm cười hạnh phúc, cho nên, Lăng Vân mới không muốn người sẽ làm ra chuyện khiến mình phải hối hận cả đời.”

“ Với Trữ tướng quân, bệ hạ bởi vì yêu mà hóa thành hận, cho nên, năm đó người yêu sâu đậm, để hiện giờ, hận mới nhiều như thế, dù vậy, bệ hạ, người không bỏ xuống được hận ý này, cũng như không thể giết được người ấy.”

Lăng Vân si ngốc nhìn Tham Duật, người nam nhân nổi giận khiến người người đều sợ hãi này, y đã cự tuyệt đi một thứ, là yêu, là đau, nhưng y vẫn khiến bản thân mình bị mê luyến, bề ngoài có lạnh lùng vô tình cỡ nào, thì bên trong lại càng yếu ớt bấy nhiêu, càng biết về họ, hắn lại càng hoảng sợ, cũng càng thương tiếc cho Tham Duật đã có vô số sót xa ở sau lưng, bệ hạ của hắn, nắm quyền sinh sát, ra lệnh thiên hạ, thế nhưng ở trong tình cảm lại bị thương sâu như vậy, y đau nhưng không ai nhận ra, lệ của y luôn được nuốt xuống, người khác nhìn vào chỉ thấy y lãnh khốc tâm ngoan, chỉ có hắn, mới nhìn thấy được tâm y đau đớn, huyết chảy tràn lan, mà tất cả, lại bởi vì si mà đau.

Có lẽ bởi vì phần luyến tiếc đau lòng, luyến tiếc yêu, mới có thể khiến hắn vô lực tự kiềm chế, cam tâm đem chính mình rơi vào trong đau xót cùng Tham Duật, không thể quay đầu lại được.

Lăng Vân đã sớm tỉnh ngộ, Tham Duật sẽ không hồi báo tình cảm của hắn, những năm gần đây, hắn gắng hết sức chỉ để cầu một thứ, chính là một mạt mỉm cười của y, thực sự, một cái mỉm cười đầy ấm áp, hắn không cần thứ khác, chỉ cần cho hắn nhìn thấy, cho hắn biết rằng, người kia cũng có tâm, cho hắn biết, Tham Duật y đã gần thoát khỏi bóng đêm, kết mở khúc mắt, như vậy, hắn có lẽ sẽ yên tâm mà buông tay, coi như trọn vẹn một giấc mộng, mặc kệ mộng này là bi hay hỉ, là đau hay vui, hắn vẫn chấp mê ở trong giấc mộng, tỉnh không được, bỏ không xong.

Hắn cũng rất mệt mỏi, cũng muốn buông tay, gỡ được phần gánh nặng này.

“ Ai cũng không thể biết được tương lai như thế nào, có lẽ các ngươi sẽ cứ dây dưa như vậy, có lẽ ngươi sẽ buông tay được phần dây dưa này, mặc kệ ngươi thả y cũng tốt, hay giam cầm y cũng tốt, ta chỉ mong bệ hạ có thể vui vẻ. Thế nhưng nếu Trữ tướng quân thật sự chết, ta biết người sẽ rất hối hận.”

“ Ta không muốn bệ hạ hối hận,”

Lăng Vân lẳng lặng, vươn tay cầm lấy bàn tay Tham Duật, thật mạnh gắt gao, tựa như nắm chặt tim hắn, y vượt quá phận, thế nhưng Tham Duật vẫn không nổi giận. Ngược lại đồng dạng cầm lấy bàn tay Lăng Vân, hai tay này, đã vì hắn phân ưu giải nạn, vì hắn sát phạt chinh chiến, hiện giờ, cũng bi thương nắm lấy hắn, giống như biết hắn cuối cùng vẫn sẽ buông tha.

“ Ta có thể vì người tàn sát thiên hạ, thế nhưng, hắn không được.”


Lăng Vân đau thương hạ mi mắt: “ Hắn không được, giết hắn, người cũng sẽ chết, trời biết ta rất muốn giết hắn, chỉ cần có thể khiến người bình tĩnh, ta sẽ không tiếc giết hắn. Nếu như ta không phải thật sự hiểu người, nếu như ta không hiểu rõ người, ta, thật sự sẽ xuống tay.”

Lăng Vân ngẩn ngơ lắc đầu

“Vận mệnh đã sớm quyết định hết thảy không phải sao? Chúng ta chỉ có thể bất lực a…..”

“ Hơn nữa, tối trọng yếu chính là,” Lăng Vân thê lãnh cười, hắn không nên nói, hắn không muốn nói a, thế nhưng, vẫn phải nói, chính mình, hóa ra lại là người nam nhân mềm lòng như vậy….

“ Trữ Sính Viễn yêu người, đó là thật.” Tham Duật hơi chấn động, khiếp sợ nhìn Lăng Vân, vì cái gì, vì cái gì bọn họ đều nói Trữ Sính Viễn yêu mình, nếu hắn thật sự yêu mình, vì cái gì năm đó lại đối xử với hắn như vậy?  Tham Duật tâm rất loạn.

“ Hắn yêu người, hắn mạnh mẽ che dấu, thế nhưng, chân tình không thể dấu được, ngay cả ta cũng có thể nhìn ra, bệ hạ thông minh cơ trí, không có khả năng lại không nhìn thấu, người, đã bị cừu hận che mờ tâm mình, cho nên mới hội làm như không thấy,”

“ Trữ tướng quân thật sự yêu bệ hạ, áy náy sẽ không khiến hắn có ánh mắt đau khổ như vậy, đúng như lời An vương gia nói, nếu lúc ấy bọn họ rời đi, bệ hạ chưa hẳn sẽ tìm ra bọn họ, thế nhưng hắn lại lưu lại, vì cái gì, trong tâm bệ hạ, hẳn đã hiểu rõ,”

“Trữ Sính Viễn cả trong lẫn ngoài đều cương, cứng cỏi, hắn không thể chịu được bị người khác lăng nhục, làm hắn phải chịu nhục, chi bằng giết chết hắn. Như vậy một người nam nhân thà chết cũng không chịu khuất phục lại chấp nhận chịu sự tra tấn nhục nhã của bệ hạ, không nói một lời đều thừa nhận, một mình chống đỡ,  không hề có lời oán than, nếu không phải yêu sâu nặng đến vậy, Lăng Vân cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.”

“ Ta không muốn người quên, cũng không phải muốn người tha thứ cho hắn, chỉ hi vọng người đi một lần, nghe lời hắn nói, dù sao người muốn giết hắn cũng quá dễ dàng, dù sao, đây cũng là quyền quyết định của người.”

“ Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn hảo hảo suy nghĩ…..”

Tham Duật mệt mỏi phất tay, để Lăng Vân lui xuống, đầu óc hắn giờ đây chỉ còn một mảnh hỗn loạn, Trữ Sính Viễn đột nhiên thổ lộ, Lăng Vân che dấu tình cảm của mình, lần đầu tiên vướng mắc cùng một chỗ, hắn không biết chính mình phải làm như thế nào.

Hắn hỗn loãn, Trữ Sính Viễn yêu hắn, có phải như thế không?  Vì cái gì lại nói yêu hắn? Vì cái gì lại dùng mạng của bản thân để cứu hắn? Vì cái gì lại khiến hắn hỗn loạn như thế?  Hắn thà rằng giống như trước kia hận y, tối thiểu hắn cũng sẽ không bị mơ màng ngớ ngẩn như thế, cũng sẽ không giống như ở trong bóng đêm lục lọi tìm kiếm trong bất an khủng hoảng.

Vì cái gì lại yêu hắn? Như thế nào lại yêu hắn? Từ trước tới nay, không phải Trữ Sính Viễn yêu Tham Hãn sao? Vì Tham Hãn, y thà rằng có lỗi với lương tâm hãm hại hắn, vì Tham Hãn, y chấp nhận nhận hết mọi tội danh, hắn hận y, bởi vì y không yêu hắn. Hiện giờ, đùng một cái mọi người đều nói Trữ Sính Viễn yêu hắn. Làm sao hắn có thể tin tưởng? Cách làm của Trữ Sính Viễn, trong lời nói của y, bất quá có thể chứng minh y có yêu mình dù chỉ một chút. Thế nhưng một lần nữa y lại lừa hắn đấy thôi, vì cái gì, lại phục tùng mệnh lệnh lừa gạt hắn? Y chẳng lẽ cho rằng Tham Duật hắn vẫn còn là thiếu niên ngây thơ mười nằm trước đó sao? Sẽ dễ dàng tùy tiện tin tưởng y? Hơn nữa, cho dù hắn tin thì sẽ thế nào? Y nếu đã chết, còn phải khiến hắn tin tưởng y cái gì nữa?

Hoặc là, y thật sự yêu hắn? Thế nhưng, hắn đã bị thương quá lâu, đã thành một thói quen, đột nhiên nói rằng hắn căn bản đã sai rồi, hắn nghĩ người kia không thương hắn kì thực lại yêu hắn, vậy mấy năm nay hắn khổ sở là vì cái gì? Vậy mấy năm nay hắn chăm chỉ báo thù để làm cái gì?

Hắn tính toán hết thảy, thế nhưng chân tướng lại đột nhiên trở nên nực cười bi ai đến thế?

Hắn rốt cuộc phải làm sao? Tin hay không tin? Đi hay không đi? Tham Duật chưa từng có lúc bối rối hoảng loạn như vậy, lại không thể tìm được một lối thoát cho mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận