Edit: Dâu
Quen tôi?
Tôi đi từ Lý gia đến Giang Nam, ở lại mấy thành thị, tới Tô Châu lại gióng trống khua chiêng tìm nhà ở, gặp được Triệu mỹ nhân thì về cùng anh ta, sau đó đến quân đội kiếm cơm. Một đường lang thang này, vòng đi vòng lại chẳng được nghỉ ngơi bao nhiêu, quen tôi, tôi quen, không biết có bao nhiêu người. Chỉ riêng chủ nhà trọ, gọi được đến tên, đã không dưới mười người rồi.
“Đoán không ra.”
Triệu mỹ nhân vươn đầu ngón tay cốc tôi một cái nhẹ, “Đồ vô lương tâm, mất công người ta còn đứng trong điện Thái hoàng Thái hậu với ngươi cả nửa ngày.”
Hả? Chỗ của bà lão? Ai?
“Cũng may ta nói với Thái hậu xin mượn người,” anh ta cao giọng nói với bên ngoài xe, “Ngươi vào đi.”
Lúc này mới phát hiện xe ngựa đã dừng lại, tôi tò mò vuốt mũi, mỉm cười chờ đợi. Khi nhìn thấy người nọ, nụ cười trên mặt lại càng tươi, dù cho tôi vốn là người vô tình nhất trên đời này, cũng không thể khống chế được nụ cười như khóc này.
Túc tích có duyên, tam thế nhân quả, em gái đầu bánh bao, thế mà em lại đến cứu anh.
“Nhị… Nhị ca.” Cô bé mở miệng, khóe mắt đỏ lên.
Triệu mỹ nhân khẽ mỉm cười, “Các ngươi nói chuyện đi, ta không quấy rầy nữa.” Dứt lời vén rèm bước ra, tiếng vó ngựa vang lên, xe lại chậm rãi tiến về phía trước.
“Xuân Vân,” tôi khàn giọng nói, “Ngươi…”
Đôi mắt cô bé đã bắt đầu lấp loáng nước mắt, đột nhiên sực nhớ ra điều gì, liên tục xua tay, nói, “Nhị thiếu gia, ta chưa nói gì hết! Chưa nói nhà chúng ta họ Lý, cũng chưa nói chuyện của lão gia và đại thiếu gia, ta chỉ nói ta và ngươi là hàng xóm lớn lên cùng nhau. Mấy người Triệu đại nhân không biết gì hết!”
Tôi cười rộ lên, lòng lại chua xót, kêu cô bé ngồi xuống.
Nhóc con à, trên đời này còn chuyện gì mà họ không biết sao?
Dựa theo ánh đèn như hạt đậu bên trong xe, tôi phát hiện quả thật cô bé mặc quần áo của cung nữ. Tôi nhìn cô bé dò hỏi, cô bé lại khôi phục sự hồn nhiên của thiếu nữ ngây thơ, cười hì hì hỏi, “Đẹp không?”
“Đẹp, sao ngươi lại tiến cung?”
Cô bé thở dài, “Thiếu gia, mấy ngày sau khi người đi, người của Lý gia đã đuổi tới. Thường Bảo muốn đưa ta chạy trốn vào trong núi, nhưng vết thương trên chân còn chưa tốt, căn bảo không đi được đường núi. Lúc này nghe nói trong thành có mấy công công, đang tuyển nha đầu làm việc.”
“Các ngươi liền đi?”
“Vâng, nửa đêm trốn đi. Bà của Thường Bảo nói, vào cung, dù chỉ giặt đồ, nhóm lửa, đổ dạ hương, cũng là người của Hoàng thượng, bọn Lý gia gan bằng trời cũng không dám đoạt. A! Đúng rồi! Ta thật đúng là vận khí tốt, được Thái hậu nương nương chọn trúng!”
Cô bé ríu ra ríu rít, “Ôi thiếu gia, người không biết đâu, lúc ta cùng thị vệ Trương đưa Mai Hương và Hoàng thượng vào tường, liếc mắt một cái thấy người nằm trên đất ngủ, người không biết ta vui sướng thế nào đâu! Tuy rằng không thể ở lại bên trong, nhưng suốt một ngày ta không hề rời đi nơi đó, mãi đến khi có quân đội tới.”
“Ngươi liền đi nói cho Triệu Thụy Lam?”
“Đúng vậy, ta thấy họ mang theo đao, không giống người tốt.”
Triệu mỹ nhân là anh của Tử Vi, Xuân Vân biết anh ta cũng không lạ.
Tôi hơi giật mình nhìn cô bé, trong lòng không biết nên cảm kích hay thương tiếc. Đột nhiên hỏi cô, “Xuân Vân, ngươi có biết một khi vào cung, thì không biết đến bao giờ mới ra được không?”
“Biết, nhưng vẫn còn tốt hơn bị bắt về đánh chết, hơn nữa…” Cô bé cúi đầu ngượng ngùng cười, “Thường Bảo nói hắn chờ ta.”
Tôi đau lòng một hồi, nửa ngày cũng không nói nên lời.
“Xuân Vân,… là ta không nên lỗ mãng đưa ngươi ra, hại ngươi chịu khổ, cũng không nên…”
“Thiếu gia,” cô bé đầu bánh bao lấy tay đang che mặt tôi ra, nhẹ nhàng nói, “Xuân Vân chưa từng trách thiếu gia. Cái chỗ như Lý gia, thiếu gia không muốn ở, chẳng lẽ Xuân Vân muốn sao? Ta không biết chữ, cũng không hiểu đạo lý gì, nhưng ta biết thiếu gia vẫn luôn tốt với ta, đưa ta bỏ chạy cũng vì tốt cho ta, để ta lại cho Thường Bảo cũng vì tốt cho ta… Thiếu gia người đừng khóc, đừng khóc…”
Ai mà muốn khóc sướt mướt thế này chứ, tôi luôn trưng cái mặt thích cười ra, hai mươi năm nay chưa từng rơi nước mắt. Không ngờ đến cổ đại, lại biến thành cái túi khóc thế này.
Sao có thể không khóc được chứ? Sao mà chịu nổi!
“Thiếu gia, thiếu gia.”
“Ta không sao, Xuân Vân,” tôi sụt sịt, “Ngươi đừng gọi ta thiếu gia nữa, ta đổi tên rồi, ngươi gọi ta là tiểu Yến đi.”
“Vâng.” Cô bé gật đầu, chần chừ một chốc, mới nói, “Thiếu… Tiểu Yến, ưm, chuyện đã qua người đừng vướng mắc nữa, ưm, đại thiếu gia hắn…”
Tôi ngắt lời cô bé, “Ai nói với ngươi? Triệu Thụy Lam?”
“Không không không!” Cô bé lắc đầu lia lịa, “Hắn không nói gì với ta hết, ta cũng không nói gì với hắn! Chỉ là, chỉ là, Triệu tướng quân nói với ta, trong lòng người hình như có chuyện đau lòng gì đó không buông xuống được, hắn bảo ta khuyên người một chút, sớm ngày nghĩ thông.”
Cô bé gục đầu, yếu ớt nói, “Ta tự nghĩ, chuyện khổ sở nhất, thương tâm nhất trong lòng người, cũng chính là cùng đại thiếu gia…”
Cô bé, em tha thứ cho tôi, lại tới khuyên tôi tha thứ cho người khác sao?
Nhưng chúng ta không giống nhau, trên chuyện này tôi cũng có nguyên tắc, nguyên tắc trước mắt là thà mất nước, cũng không tha thứ cho người.
Nếu em biết Hoài Hi đã chết, em sẽ tha thứ cho Hoài Thương sao?
“Ta không sao, Xuân Vân ngươi cứ yên tâm.”
Chuyện này xin em đừng nhúng tay.
“Tới rồi.” Giọng của Triệu mỹ nhân truyền đến.
Tôi vén rèm cửa lên nhìn, thì ra đã ở cửa Triệu phủ.
“Tiểu Yến ngươi xuống trước đi,” Triệu mỹ nhân nói, “Xe này còn phải đưa nàng hồi cung.”
Cái gì? Sao không thể ở lâu hơn một chút được?
Nhóc đầu bánh bao Xuân Vân đỏ mặt gật gật đầu, “Ta không thể tùy tiện xuất cung, Thái hậu nương nương cho ta một lệnh bài, qua giờ Tý, liền vô dụng.”
Tôi trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu cười với cô bé, cười đến mười phần chua xót, “Ngươi đi đi, trên đường cẩn thận.”
Tôi ngơ ngác nhìn theo xe ngựa rời đi, được Triệu mỹ nhân ôm, khẽ hôn lên vành tai.
“Nhóc bánh bao…”
“Không sao,” anh ta thì thầm, “Ta sẽ bảo Thái hậu thả nàng về dân gian.”
Tôi quay đầu nhìn anh ta, anh ta cười cười.
“Cảm ơn.”
“Ai?”
“Ngươi là người tốt.”
“Ối chao!” Anh ta cố ý hô to gọi nhỏ, “Không xong rồi! Ta là người tốt! Thật là dọa chết người mà!”
Tôi lườm anh ta một cái, đột nhiên anh ta thấp giọng nói, “Tiểu Yến, vốn không định nói cho ngươi, nhưng Lý Hoài Thương bị bệnh.”
Hôm sau, tôi lén ra ngoài một mình, hỏi thăm một đường, tìm được nhà của cha con họ Lý.
Tòa nhà không lớn lắm, thời gian này hẳn Lý Xác vẫn đang lên triều, tôi hơi hơi yên tâm.
Người gác cổng nói thiếu gia bị bệnh, không chịu thông báo, tôi cười làm lành giúi cho anh ta mấy lượng bạc, nói, “Xin đại ca giúp cho, nếu thiếu gia hỏi tới, ngươi nói với hắn, là một vị cố nhân có quan hệ với Hoài Hi tới tìm.”
Tôi đứng ở cửa lẳng lặng đợi một lát, gió thổi loạn tóc tôi, lại chải trái tim tôi.
Tôi được đưa đến trước giường Lý Hoài Thương.
Gã vẫn nhợt nhạt ốm yếu như vậy, vì bệnh nặng, khiến cho tinh thần của gã kém đi rất nhiều.
Gia phó rót trà cho tôi, gã phất tay cho người làm lui ra, liền nửa nằm nhìn tôi thật lâu, cả hai bên đều không mở lời.
Vẫn là tôi cất tiếng trước, “Nghe nói ngươi bị bệnh, đến xem ngươi.”
Gã cười miễn cưỡng, khàn giọng nói, “Cảm ơn Yến công tử.”
Tôi nhìn ngoài cửa sổ, “Sao đột nhiên lại sinh bệnh?”
“Bệnh từ tâm sinh.”
Tôi quay đầu, “Vì Hoài Hi sao?”
Gã im lặng, “Ta thật hối hận, ta chỉ yêu hắn. Hiện tại đã là vĩnh biệt.”
Tôi lại xoay đầu đi, cười lạnh trong lòng. Hay cho hội hoa điêu tàn, bạn thân ly tán, biệt ly vốn dĩ là vai chính trong đời người, nhưng nếu vì nghĩ sai thì hỏng bét, biệt ly vào lúc không nên biệt ly, khiến cho người yêu cô độc, thê lương hóa thành bụi đất, không còn trên đời này nữa, thì còn tư cách gì nói yêu hay không yêu.
“Yến công tử.”
“Ơi?”
Gã nhìn xoáy vào tôi, “Ta luôn nghĩ ngươi cực giống Hoài Hi, nhưng nhìn kĩ lại, cũng không phải quá giống.”
Tôi cười, “Vì ta và hắn vỗn dĩ là anh em ruột.”
“Đúng vậy,” gã vô lực kéo chăn, “Vốn cũng là em trai ngoan của ta, là lỗi của ta, ngàn sai vạn sai.”
Gã dựa trên giường, hơi hoảng hốt, “Yến công tử, ngươi bảo nếu ta chết, Hoài Hi có tha thứ cho ta không?”
Tôi buông chén trà, đi ra cửa, “Còn phải xin Lý công tử dưỡng bệnh thật tốt, đừng nói chết hay không chết. Tại hạ cáo từ, có rảnh lại đến xem ngươi.”
Nói xong thì đi, cũng không quay đầu lại.
Chỉ là nghe Triệu mỹ nhân nói xong, liền đến xem rốt cuộc tình hình anh như thế nào, nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện vô nghĩa này nữa. Hoài Hi có tha thứ cho anh không tôi không dám nói, nhưng tôi không tha thứ.
Không tha thứ cho anh, nhưng thương hại anh.
Tự mình phủ định, tự mình chán ghét, tự mình từ bỏ, đáng thương biết bao!
Tôi Yến Hoài Tích, không có lòng dạ nào mà đối nghịch với một kẻ đáng thương. Tôi sẽ kiên nhẫn chờ anh dưỡng bệnh cho tốt, chờ tâm thái của anh vượt qua bệnh tật, một lần nữa trở nên khí phách hăng hái, khiến cho tôi để mắt, lại đến cùng anh phân cao thấp.
Hồ ly cắn thỏ, chính là cái khoái cảm tràn trề sức sống kia thôi.
Tôi đi dạo một đường về đến nhà, đã là buổi chiều.
“Triệu đại nhân, thưởng chút rượu uống đi…” Tôi nói giọng mềm như bông với Triệu mỹ nhân.
Anh ta cốc đầu tôi, “Rượu không có, trà thì được.”
“Ta không muốn uống trà.”
“Không uống không được,” anh ta mỉm cười, “Cái tên Ngụy vương kia lại tới nữa, chúng ta đến gặp hắn.”