Tạ Cát Tường cũng không ngờ tới, lời mình cùng Triệu Thụy vừa nói đều bị nha đầu Liên Nhi nhà bên cạnh nghe được.
Nàng hơi có chút khó hiểu, nhưng vẫn đỡ Nguyễn Liên Nhi lên: “Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại liên lụy đến Phúc thẩm?”
Nhưng Nguyễn Liên Nhi lại chỉ lo khóc, căn bản không nghe Tạ Cát Tường nói.
“Ngươi nói đi a! Nương ngươi bị làm sao? Muốn đòi lại công đạo gì?”
Nguyễn Liên Nhi run run rẩy rẩy đứng dậy, lại khóc kêu: “Cát Tường tỷ tỷ, nương ta chết rồi, nương ta chết rồi a!”
Bởi vì nàng thường xuyên bị đánh, ngày thường đều luôn rụt rè khép nép, không dám lớn tiếng tranh chấp với người khác, kêu khóc khàn cả giọng vậy, thật ra Cát Tường mới thấy lần đầu.
Tạ Cát Tường thấy Nguyễn Liên Nhi cơ hồ muốn hỏng mất, nói chuyện cũng lộn xộn, liền ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, nàng không nói chuyện, nhưng dò hỏi trong mắt lại chỉ cần Triệu Thụy liếc mắt một cái đã sáng tỏ.
Triệu Thụy nhẹ nhàng gật gật đầu, nói với Tạ Cát Tường: “Đã tra ra, thi thể sáng nay xuất hiện ở bến tàu phía Nam là Nguyễn Lâm thị ở số 17 ngõ Thanh Mai”
Trong lòng Tạ Cát Tường chấn động, nếu người chết là Phúc thẩm, như vậy lời nàng vừa mới suy luận tất cả đều đúng.
Nàng vừa muốn nói cái gì đó, lại nghe Nguyễn Liên Nhi bên cạnh vừa mới đỡ dậy, phát ra một tiếng than khóc, thân mình nàng nhỏ gầy không ngừng run rẩy, dường như cả người rơi vào trong hầm băng, lạnh không chịu nổi.
“Đó là nương ta, ta nương chết rồi, ta không có nương rồi ô ô ô!” Liên Nhi khóc đến thở hổn hển.
Tạ Cát Tường khẽ thở dài một cái, gọi Hà Mạn Nương lấy cái ghế mây lại cho Nguyễn Liên Nhi ngồi lên, lúc này mới lấy khăn cho Nguyễn Liên Nhi lau mặt: “Ngươi đừng vội, chờ ta hỏi một câu lại nói.”
Nếu là người khác, Tạ Cát Tường nhất định sẽ không hỏi đến việc hình ngục, nhưng Nguyễn Liên Nhi không phải người khác, Lâm Phúc thẩm cũng không phải người khác.
Triệu Thụy cùng nàng lớn lên, liếc mắt một cái liền biết nàng cân nhắc ra sao, thấy nàng hơi hơi rũ mày xuống, trong tay nhẹ nhàng vuốt ve túi tiền mẫu đơn vờn bướm bên hông, đã biết trong lòng nàng dao động.
Như thế rất tốt.
Triệu Thụy cúi đầu phẩm trà, che giấu ý cười mình.
Khi lại ngẩng đầu, trên mặt hắn lần nữa khôi phục quạnh quẽ, ý cười kia bất quá chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, như sợi chỉ ẩn vào bóng tối vô biên, chưa bao giờ hiển lộ trước mặt người khác.
“Ngược lại cũng không cần Tạ tiểu thư hỏi lại, hôm nay bản quan tiến đến, chính là mời Tạ tiểu thư đến Đại Lý Tự đánh giá, hỗ trợ bản quan tra án.” Hắn chỉ chỉ Nguyễn Liên Nhi, “Người chết đó là mẫu thân Nguyễn Lâm thị của vị Nguyễn cô nương này, lần này cũng muốn nhờ đến Đại Lý Tự nhận người.”
Nguyễn Liên Nhi mới vừa trải qua tang mẫu, mẫu thân lại chết oan chết uổng, nàng còn tâm tư nào cân nhắc đúng sai trong đó.
Nếu Thế tử gia đã tự mình tới mời Cát Tường tỷ tỷ, vậy Cát Tường tỷ tỷ nhất định có thể điều tra rõ oan khuất cho mẫu thân nàng, nghĩ như thế, nàng lập tức lại quỳ xuống.
“Cát tường tỷ tỷ, cầu xin tỷ, cầu xin tỷ giúp ta đi.”
Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, khóc như đóa hoa tàn, làm người vô cớ thương tâm.
Trong lòng Tạ Cát Tường đắn đo trăm lần trong nhất thời.
Nàng biết mình không nên mềm lòng, nhưng đối diện với đôi mắt sưng đỏ của Nguyễn Liên Nhi, nàng lại nói không nên lời cự tuyệt.
Triệu Thụy không cho nàng bất luận cơ hội do dự nào, nhanh chóng quyết định: “Không bằng đi Đại Lý Tự trước, nhìn kỹ một phen xem như thế nào? Ngỗ tác còn đang chờ ở Nghĩa Phòng, chưa từng động thủ kiểm tra thực hư, vẫn còn chờ bản quan mang thân thuộc cùng đến.”
Tạ Cát Tường vừa nghe mấy chữ kiểm tra thực hư, trong lòng càng thêm dao động.
Lúc này, Hà Mạn Nương nhẹ nhàng đẩy nàng một cái: “Đi sớm về sớm.”
Lần này, đã đẩy cả người nàng ra khỏi cửa.
Lúc này Tạ Cát Tường mới hạ quyết tâm.
Nàng thở dài, cúi đầu nhìn nhìn Nguyễn Liên Nhi cơ hồ sắp hỏng mất, ôn nhu nói: “Liên Nhi, hôm nay thế tử đến đây, cũng không phải chỉ vì riêng chuyện của ta, luật Đại Tề có quy định, nếu xảy ra án mạng, người nhà cần phải trình diện nhận người, lần này bên nhà của ngươi cũng cần có người đi cùng chúng ta.”
Nguyễn Liên Nhi khóc đến cái gì cũng không biết, căn bản không chú ý Triệu Thụy đang nói gì, nhưng lại để tâm lời Tạ Cát Tường nói.
Nàng dùng tay áo lung tung lau khô nước mắt, nói với Tạ Cát Tường: “Cát tường tỷ tỷ, chờ ta về thương nghị một phen.”
Tạ Cát Tường biết phụ thân nàng suốt ngày không về nhà, trong nhà chỉ có đệ đệ, nhưng Nguyễn Quế cũng coi như là người đọc sách, trong hẻm Thanh Mai cũng nổi danh là hài tử thông minh, Nguyễn Liên Nhi thật ra cũng có thể thương nghị cùng hắn một chút.
Nàng gật gật đầu: “Đi đi, một khắc (15') sau gặp ở đầu hẻm.”
Chờ Nguyễn Liên Nhi ra cửa, tiếng bước chân chuyển từ gần đến xa, Tạ Cát Tường mới nhìn về phía Triệu Thụy: “Thế tử đại nhân đi Đại Lý Tự hồi nào, vì sao phải đi Đại Lý Tự nhậm chức?”
Triệu Thụy vuốt quạt xếp, nhàn nhạt nói: “Tạ muội muội đi thay xiêm y trước, lát nữa nói tiếp cũng không muộn.”
Muốn đi Nghĩa Phòng, tự nhiên cần phải đổi một bộ xiêm y không quá sáng sủa.
Tạ Cát Tường trở về phòng tìm một bộ áo váy màu thanh trúc đã có một hai năm, cổ tay áo kiểu tay bó, làn váy cũng không có nhiều nếp gấp, mặc trên người hết sức lưu loát.
Nàng ở trước gương trang điểm nhìn nhìn, thấy trên đầu mình còn mang hoa sơn trà bằng nhung nhũ nương làm cho, nên cũng tháo xuống, thay đổi thành một cây trâm tường vân bằng gỗ đào.
Thay đổi trang phục như vậy xong, Tạ Cát Tường mới đứng dậy ra cửa phòng, cặp mắt hạnh mượt mà kia lại chằm chằm nhìn thẳng Triệu Thụy.
Triệu Thụy lạnh nhạt tự nhiên.
Hắn đứng dậy vuốt phẳng nếp uốn vạt áo, lúc này mới nói với Tạ Cát Tường: “Tình cảnh trong nhà ta, muội cũng đã biết.
Phụ vương ta là dạng đầu óc gì, kế mẫu ta lại là dạng tính tình gì, muội cũng đều biết”
Những chuyện thối nát nhà Triệu Vương gia, toàn bộ Yến Kinh còn có người nào không biết không hiểu, nếu Triệu Thụy không phải là người tính tình lạnh lùng, lại làm thư đồng, làm bạn từ nhỏ đến lớn với các hoàng tử, những lời đồn đãi vớ vẩn đó đã có thể đâm thủng sóng lưng hắn.
Hắn vừa nói như thế, Tạ Cát Tường liền gật đầu: “Ờ.”
Triệu Thụy rũ đôi mắt xuống, khóe miệng cũng hơi hơi ép xuống, thoạt nhìn lại có vài phần đáng thương.
“Phụ vương…… Phụ vương luôn thấy thanh danh Nghi Loan Tư không dễ nghe, liền cầu Thánh Thượng, xin cho ta một chức quan không lớn không nhỏ ở Đại Lý Tự, cũng không bôi nhọ thanh danh Triệu gia.”
Lời này thật là dễ nghe, trên thực tế Nghi Loan Tư này mới là nơi giúp hậu duệ quý tộc có hướng đi tốt, tấu trình lên đến thiên tử, nội lực rõ ràng, uy phong lẫm liệt.
Triệu Thụy nói như thế, bất quá là vì giữ thể diện cho Triệu Vương.
Tạ Cát Tường nghe hắn nói mây trôi nước chảy như vậy, trong lòng dường như có lửa đốt: “Đại Lý Tự cũng rất tốt.”
Khó có khi được nghe nàng khuyên giải an ủi mình, Triệu Thụy hơi hơi sửng sốt, hắn cúi đầu cười cười, nhưng ý cười kia lại chưa vào đáy mắt.
“Đúng vậy, Đại Lý Tự cũng rất tốt, ít nhất sẽ không bị người khác mắng thành thải y cẩu*.” Hắn nói
*thải y cẩu: con chó ăn mặc rực rỡ, câu này ý là mắng người khác là tay sai, là chó săn
Hai người nói như thế, thời gian trôi qua cũng không lâu, Tạ Cát Tường thở sâu, đi theo Triệu Thụy ra cửa.
Bước ra ngoài một bước, vạt áo bồng bềnh, cành lá xa xa, đúng là thời tiết đẹp tháng tư.
Nhưng khuôn mặt Triệu Thụy lại nhanh chóng phủ lên một tầng hàn băng, phàm là có người bị mặt mày lạnh băng này của hắn nhẹ nhàng đảo qua, đều cảm thấy cả người rét run.
Bên ngoài tiểu viện, một bóng dáng quen thuộc đang gác cửa.
Đó là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, trên người mặc một bộ trường sam tay hẹp, bên hông buộc dây lưng mềm, trên đó treo một cây Thanh Vân kiếm, cả người đều là sát khí.
Thấy Triệu Thụy ra tới, người nọ hành lễ: “Thế tử.”
Sau đó mới chắp tay với Tạ Cát Tường nói: “Tạ tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong, mời tiểu thư lên xe ngồi.”
Người này là thị vệ bên cạnh Triệu Thụy, tên là Triệu Hòa Trạch, làm bạn lớn lên từ nhỏ với Triệu Thụy, luôn luôn trung thành.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, cũng chào hỏi, lại chưa trực tiếp lên xe ngựa, ngược lại đang chờ ở cửa Nguyễn gia.
Hẻm Thanh Mai, hàng xóm láng giềng, đều là gia đình bình thường.
Nguyễn gia đại để cũng là như thế, cũng có cánh cửa gỗ như Tạ gia, ngăn cách hẻm nhỏ cùng bên trong viện, bởi vì vừa mới mưa xong, nên trong hẻm rất yên lặng, không thấy nửa điểm tiếng gió bên trong tường viện.
Triệu Thụy đứng bên cạnh Tạ Cát Tường, thấy nàng rũ mắt đứng yên, liền nhẹ giọng hỏi: “Muội đoán xem ai đi?”
Tạ Cát Tường hơi hơi ngước mắt, liếc nhìn cây táo trong viện Nguyễn gia một cái, mở miệng nói: “Liên Nhi.”
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, cánh cửa Nguyễn gia theo tiếng mở ra, tỷ đệ Nguyễn gia lần lượt đi ra, Nguyễn Liên Nhi trực tiếp đi đến trước người Tạ Cát Tường: “Cát Tường tỷ tỷ, ta đi…… nhận...!nhận mẫu thân, Quế ca nhi đi tìm phụ thân trở về.”
Tạ Cát Tường nhìn thiếu niên lang khóc đỏ đôi mắt, thở dài: “Cũng được, vậy chúng ta đi thôi.”
Hai người nhanh chóng lên xe ngựa.
Bởi vì trong lòng Nguyễn Liên Nhi đều là mẫu thân, không rảnh bận tâm đến mình, lúc này Tạ Cát Tường mới thấy rõ vết thương trên mặt nàng, từ má phải đến môi đều là vết máu ứ thành một mảnh, có thể thấy đánh không hề nhẹ.
Mặt nàng xanh trắng, đôi mắt đỏ bừng, môi trắng bệch, bên trong đôi mắt luôn luôn sáng ngời kia, chỉ có vô biên buồn khổ cùng đau đớn.
Tạ Cát Tường rũ đôi mắt xuống, trong lòng thở dài.
Nàng nhẹ nhàng vươn tay, cầm lấy bàn tay lạnh băng của Nguyễn Liên Nhi: “Liên Nhi đừng sợ, có ta ở đây.”
Nguyễn Liên Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt vẫn không có thần sắc như cũ: “Cát tường tỷ tỷ, nương ta tốt như vậy, ai sẽ hại bà chứ?”
Đúng vậy, ai sẽ hại bà đây?
Tạ Cát Tường dừng một chút, nghiêm túc nhìn Nguyễn Liên Nhi nói: “Liên Nhi, lần này ta đi theo, chính là vì chuyện Phúc thẩm, nếu ngươi tin ta, có thể kể cho ta nghe chuyện ở nhà ngươi một lần không?”
Nguyễn Liên Nhi dùng tay áo xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, nức nở nói: “Ta tất nhiên là tin tưởng tỷ tỷ.”
Dứt lời, nàng lập tức rất nghiêm túc nhớ lại: “Sáng hôm qua nương ta vẫn dậy bán đậu hủ như cũ, tỷ tỷ cũng biết, người bán đậu hủ kiếm tiền đều rất vất vả, sáng sớm mỗi ngày, ta cùng nương ta đã phải dậy từ rất sớm, xay đậu hủ nấu đậu hủ, trong hai canh giờ không hề được nghỉ ngơi, sau khi đậu hủ ra nồi, nương ta còn phải chịu trách nhiệm gánh ra ngoài bán.”
Đậu hủ Phúc thẩm làm rất ngon, đậu hủ non mềm tinh tế, không có quá nhiều mùi tanh của đậu, hơn nữa lại có thể bưng đến cửa, nên láng giềng lân cận đều rất thích mua.
Bởi vậy mỗi ngày hai gánh đậu hủ, rất nhanh đã có thể bán hết
Nguyễn Liên Nhi dừng một chút lại nói: “Hôm qua không có gì khác so với ngày thường, chỉ là nương ta sau khi trở về nói hôm nay là ngày Phật đản, muốn đi dâng hương cầu phúc cho ta và đệ đệ, liền thu thập mấy cái bánh nướng áp chảo rồi đi.”
Tạ Cát Tường hỏi: “Đi khi nào?”
“Lúc ấy thời tiết rất tốt, ánh mặt trời xán lạn trên đỉnh đầu, hẳn là qua giờ chính Tỵ.
(10g sáng)”
Tạ Cát Tường như suy tư gì đó, gật gật đầu.
Từ hẻm Thanh Mai đi chùa Kim Đỉnh trên Kim Đỉnh Sơn, đi bộ cần ít nhất hai canh giờ, nhưng nếu đi nhờ xe ngựa trong thành đến chân Kim Đỉnh Sơn, vậy chỉ cần một canh giờ.
Loại xe ngựa này chỉ cần ba văn tiền, thật ra không đến nỗi quá đắt, Phúc thẩm hết lòng tin theo Phật pháp, thường xuyên muốn đi chùa dâng hương, cũng sẽ không tính toán chi li vài đồng tiền này.
Thời gian Phúc thẩm tử vong, ước chừng từ khi tới trên Kim Đỉnh Sơn đến nửa đêm trước khi mưa rơi, không sai biệt lắm chính là buổi chiều cùng buổi tối hôm qua.
Tạ Cát Tường nghĩ đến đây, đột nhiên hỏi: “Vậy Nguyễn thúc đâu? Đêm qua có ở nhà không?”
Nghe Tạ Cát Tường hỏi phụ thân, sắc mặt Nguyễn Liên Nhi đột biến.
“Ông…… Ông không ở nhà.”
Không ở nhà?
“Một đêm đều không ở nhà?”
Nguyễn Liên Nhi trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng: “Hàng đêm đều không ở nhà.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ghi chú: Đặc biệt nói rõ, khám nghiệm tử thi thời cổ không có chức quan, chỉ là trợ giúp Đề Hình quan liệm tử thi, vận chuyển, thanh tẩy thi thể, bọn hắn cũng không có chức trách cùng năng lực nghiệm thi giải mã thi thể, càng không cần ghi chép nghiệm thi, nói ngắn gọn chỉ là người phụ tá.
Chức pháp y thời hiện đại, kỳ thật chỉ là Đề Hình quan thời cổ đại, "Tẩy oan tập lục" tác giả Tống từ, chính là Đề Hình quan.
Truyện này đặc biệt thiết lập khám nghiệm tử thi thành chức quan chuyên nghiệp, khám nghiệm tử thi cùng Thôi quan là hai chức quan khác chức năng Đề Hình quan, do đó nói rõ..