Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

“Tôi là Augus, số thư tự 156456.”

Trần Tống Mạn sửng sốt. Cô nhớ mang máng tại bệnh viện, Augus có số là 0968, vậy 156456 là cái gì? Sau vài hồi suy nghĩ, cô quyết định lật ra một trang thứ nhất, rồi cô ngạc nhiên phát hiện thứ này không phải là quyển sách, mà là một quyển vở ghi.

Và Trần Tống Mạn cũng không ngờ được, khi đã nhúng tay mở những trang giấy kia, chính là tự tìm đường vào chỗ chết. Cuộc sống của cô sẽ không thể bình ổn qua ngày như những ngày đã từng nữa.

Tuy rằng cô chưa nhìn thấy nét chữ của Augus, nhưng đầu đề viết “tôi là Augus”, hẳn là do Augus viết rồi.

Cô âm thầm đọc trang thứ nhất.

“Tôi là Augus.

Hôm nay tròn 2 năm tôi ở bệnh viện tâm thần.”

Là nhật ký ư?

Trần Tống Mạn trong lúc nhất thời đối với chuyện ngẫu nhiên này nảy sinh hứng thú, cho nên tiếp tục nhìn xuống.

“Ngày 1 tháng 3, tôi tiếp cận thành công mục tiêu A. A giống tôi, mắc bệnh tâm thần phân liệt, vì thế tôi tận dụng lợ thế này để sang phòng cạnh bên tìm hắn, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng có hứng thú với tôi.”

Cái khỉ gì vậy?

Trần Tống Mạn cau mày, tiếp tục lật ra sau vài trang.

“Ngày 18 tháng 4, mục tiêu A hẹn gặp mục tiêu B, lại bị tôi phát hiện ra, mà họ cũng trông thấy tôi. Trong lúc nguy cấp, Abel hoán đổi để cứu tôi một bàn thua, rốt cuộc tôi cũng thành công lấy được sự tín nhiệm của A.”

“Ngày 19 tháng 4, A và tôi ngồi trong sân đánh bài. Tôi cố tình tỏ vẻ khinh thường, nói năng cộc lốc, hắn cảm thấy tôi rất thích hợp làm trợ thủ cho hắn, còn hỏi tôi muốn đi theo hắn không, nếu muốn thì nhận hắn làm đàn anh.”

“Ngày 25 tháng 4, bệnh viện tâm thần xảy ra án mạng giết người bằng súng, tôi tìm thấy dưới gầm giường của A có giấu một thanh súng lục, hai hôm sau tôi nhanh chóng báo cáo tình hình cho cấp trên Lương Thiết Cường.”

Bộp!

Trần Tống Mạn hoảng hốt gấp vở lại.

Cảnh sát Lương Thiết Cường, chẳng phải là người một thời gian trước thường tới để điều tra Augus ư? Đây là có nghĩa gì, cái gì mà “đem sự tình báo cáo cho cấp trên?”

Lương Thiết Cường là cấp trên của Augus? Một vị cảnh sát làm sao có thể là cấp trên của gã bệnh nhân tâm thần?

Đầu giăng đầy mây đen, Trần Tống Mạn đột nhiên lóe qua một tia sáng, có thể Augus cũng là cảnh sát, hơn nữa, có khả năng là cảnh sát chìm!

Vê kép tê ép! Trong lòng cô không kìm được mà chửi thề.

Đây không phải là kịch bản phim truyền hình chứ? Cô tiếp tục quan sát nó, bạo gan đoán rằng, nói cách khác, quyển vở mà cô lao tâm khổ tứ chôm từ chỗ kho hàng ra, chính là nhật ký nằm vùng của Augus? Vốn dĩ quyển vở bình thường, nhưng phút chốc lại có cảm giác đang cầm trong tay củ khoai lang nóng buông không được, giữ cũng không xong.

Vẫn là…

Trần Tống Mạn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng bìa da ngoài mặt, sau đó lật trước lật sau, đây là giấy mới, không giống đã dùng xong nửa năm. Cô đột nhiên nghĩ ra một tình huống khác, có khi nào Augus đang viết tiểu thuyết?

Tuy rằng nguyên nhân này thật dở hơi cám lợn, nhưng cô cảm thấy nó hợp lý nhất so với những lý do còn lại. Nằm vùng cũng chỉ có ở giới xã hội đen, vào bệnh viện tâm thần nằm vùng để tìm quỷ à? Dù gì cô cũng từng cày phim hình sự của TVB, chưa từng ăn thịt heo cũng thấy heo chạy chứ.

Trần Tống Mạn hít sâu một hơi, âm thầm an ủi chính mình. Nhưng vài phút sau, tâm trạng cô lại trở nên phức tạp, bởi vì cô biết quyển vở này không phải là tiểu thuyết trinh thám. Hơn nữa nó cũng là lý do khiến Augus lần trước đi đến nhà kho.

Kỳ thực, nó chính là thứ phi thường nghiêm mật. Bỏ qua cái đống vải bố dày cộm không ai muốn mò tới, thì vở bị nhét tận cùng ở trong, nếu lần này không phải do y tá xuất hiện khiến cô chui bừa vào đấy thì tỉ lệ phát hiện nó là cực kỳ thấp.

Hơn thế, Augus vào viện hai năm, quyển này ít nhất cũng phải nửa năm, giờ bị cô tìm thấy thì có thể nói chỗ cất giấu kia tương đối an toàn. Nói cách khác, Augus giấu nhật ký, chẳng ai chạm tới, vậy mà giờ cô “cầm nhầm” nó, còn hào hứng mang về phòng bệnh? Trời à, số cô đen đủi thế chứ!

Trần Tống Mạn quả thực muốn khóc.

Cô cố gắng dằn lại cảm xúc mãnh liệt để… cày nốt quyển nhật ký thần thánh này. Như vậy cô nên làm gì đây? Trần Tống Mạn âm thầm hỏi bản thân, theo như nội dung của nhật ký, việc Augus có mặt ở bệnh viện tâm thần quả thật không hề đơn giản. Nếu hắn thực sự nằm vùng, hiện tại còn ở gian viện tâm thần này thì chắc chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao. Cô hồi tưởng những con chữ ban nãy: mục tiêu A, mục tiêu B, án mạng giết người.

Hết thảy tựa hồ sáng tỏ, giờ thứ cô nắm trong tay không phải quyển nhật ký đơn giản, mà đang nắm cả tính mạng của Augus.

Khi cụm từ “tính mạng” vừa lướt qua suy nghĩ, cô có cảm giác tim mình ngừng đập vài giây. Nhật ký nằm vùng…. Ánh mắt cô tràn đầy sợ hãi, nó quả thật là một quả bom hẹn giờ!

Trần Tống Mạn cuống quít ngẩng đầu quan sát camera trong phòng, sau đó ra vẻ trấn định, ôm con gấu to xê dịch vị trí, đảm bảo quyển nhật ký có thể bị gấu bông che khuất hoàn toàn. Hiện tại cô phải làm sao đây? Mặc kệ có phải nhật ký nằm vùng hay không, nhưng ở trong tay cô thì tập xác định rồi! Liệu cô có nên đi tới kho hàng trả nó về chỗ cũ, và xem như không biết gì?

Tuy nhiên, cơ hội đào tẩu ngắn ngủi kia lại ngàn năm có một, nếu muốn trốn đi thêm lần nữa chẳng biết là khi nào… thời gian quá lâu, Augus phát hiện nhật ký của hắn bị chôm mất, hắn sẽ phản ứng ra sao? Cô có nên thú nhận với Augus, là do cô cầm nhầm nhật ký, hơn nữa cũng biết hết thảy sự tình? Máu cô nhất thời không lưu thông lên não, Trần Tống Mạn rơi vào bế tắc.

Cô phải làm gì đây?

Cô cần thời gian để tiêu hóa vấn đề, nhưng mà, Trần Tống Mạn đột nhiên nhìn sang đồng hồ treo trên tường. Nguy to, chỉ còn mười phút, Trương Tiểu Hồng sẽ đưa cô đi ăn cơm! Cô đem nhật ký nhét dưới mông con gấu, lưu loát phi xuống từ trên giường, tỏ ra điệu bộ thong dong, lượn tới lượn lui trong phòng bệnh. Cô thật hận khi mắt mình không thể là tia X quang, chỉ cần đảo qua một vòng là có thể xác định chỗ nào giấu được quyển nhật ký an toàn.

Dưới giường – không. Dưới đệm – không. Sofa – cũng không nốt.

Những chỗ đó mỗi ngày đều có lao công vào xử đẹp, nếu giấu bên dưới thì chẳng khác nào cô thật ngu quá đi, ahihi đồ ngốc.

Thời gian sáng thường là 7 giờ đến 8 giờ, tầm này là thời gian cố định lao công đến quét dọn. Lúc đó, cái gì trong phòng cũng đều sẽ bị moi ra. Nhưng không giấu ở phòng thì sẽ giấu ở đâu chứ?

Trần Tống Mạn nỗ lực suy nghĩ, phát hiện chỗ khác cô cũng không biết, cơ bản không thể đem giấu nên duy nhất chỉ còn mỗi chỗ nhà kho, hết thảy mọi việc lại trở về ban đầu, nhưng cuộc đời làm gì cho ai quá nhiều cơ hội. Tò mò này! Ham hố này! Thèm chua này! Chui vào trốn dưới vải bố này! Hiện tại tự tổng sỉ vả bản thân, dù có bao nhiêu vẫn là không đủ. Nếu được quay ngược thời gian, nhất định cô sẽ không làm ra loại chuyện cầm đá đập chân mình. Rõ ràng đã quyết tâm tin tưởng Augus, nhưng vì sao còn muốn làm việc thừa thải?

Cô đưa tay cốc đầu mình, rồi cảm thấy cái ngu chưa rơi hết ra, bèn cốc thêm mấy cái. Đang lúc chuẩn bị đổi tay thì đột nhiên cô bị người khác mạnh mẽ ôm lấy từ đằng sau, do nhất thời bị đánh úp nên cô theo bản năng giãy dụa.

“Bình tĩnh chút gái ơi!!!” Người kia hét lớn.

Thanh âm quen thuộc, bộ ngực đồ sộ quen thuộc, còn ai khác ngoài Trương Tiểu Hồng! May mắn là Trương Tiểu Hồng, cô còn tưởng mình suýt thì bị giết người diệt khẩu.

“Chị Hồng, chị làm gì em!!!” Trần Tống Mạn quay đầu ra sau, “có dọa người cũng không cần phải thế!”

Trương Tiểu Hồng trông thấy biểu cảm bình thường của cô thì nới tay, còn cười giả lả: “Ha ha, thấy em tự đánh mình, chị còn nghĩ em phát bệnh.”

Trần Tống Mạn liếc trắng mắt.

Trương Tiểu Hồng nheo mắt, quan sát căn phòng, sau đó ánh mắt trở nên cực kỳ mờ ám: “Gái gái, hình như Augus tặng gấu bông cho gái hả? Để ban đêm ôm gấu ngủ sao?” Lời nói sặc mùi chế nhạo.

Trần Tống Mạn bĩu môi.

“Chị là người ngoài cuộc nhưng cũng biết, tên nhóc Augus thích em!” Trương Tiểu Hồng dứt lời, lạch bạch chạy qua chỗ con gấu, hành động như muốn tóm lấy hai lỗ tai bé xinh. Trần Tống Mạn nhìn thấy, đâm ra khiếp đảm. Bởi lẽ - nhật ký còn giấu dưới mông gấu cơ mà!

“Chị Hồng!” Trần Tống Mạn bước nhanh tới, kéo tay Trương Tiểu Hồng về phía mình, kịp thời ngăn cản động tác nàng ta. Trương Tiểu Hồng khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Trần Tống Mạn trỏ tay lên đồng hồ treo tường, kim đã qua phút thứ 12: “Không phải đưa em đi ăn cơm sao?” Cô sờ sờ bụng mình, biểu cảm có chút ngượng ngịu, “em đói quá rồi này.”

“Hừ!” Trương Tiểu Hồng bất đắc dĩ thu tay, còn nhìn cô ai oán, “em thì chỉ có ăn cơm là nhanh nhất!”

Cô nghe xong, cười hắc hắc, theo sau Trương Tiểu Hồng ra cửa. Trước khi rời khỏi, cô còn nhìn con gấu trên giường, thời gian ăn cơm chiều hẳn không có kẻ nào mò tới phòng bệnh của cô đi? Nói tóm lại, bữa cơm này, là bữa cơm chan đầy lo sợ.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, trong lòng không thể thản nhiên, chỉ một tiếng gọi của Abel cũng đủ làm cô giật thót.

“Em làm sao vậy?”

Trần Tống Mạn bị dọa phát hoảng, theo bản năng ngoảnh mặt nhìn về sau, là Abel, khoan đã, hắn thực sự là Abel sao?

Đầu óc cô trở nên rối loạn.

Nhớ tới củ khoai nóng còn trong phòng bệnh, Trần Tống Mạn thực sự không có cách đối mặt với Abel, cô sợ bản thân mình không kìm được mà đem mọi chuyện nói ra hết. Nghĩ như vậy, cô xúc vài thìa cơm ăn vội, còn mở miệng nói: “Do em không thoải mái đôi chút, giờ đã ổn rồi anh.”

Abel quan tâm hỏi: “Em muốn gọi bác sĩ không?”

Trần Tống Mạn lắc đầu: “Không sao, em về nghỉ ngơi chút thì khỏe.”

Cơm nước xong, Trần Tống Mạn dùng tốc độ nhanh nhất quay về phòng mình, vừa vào cửa đã lao tới phía con gấu, còn ra vẻ ôm gấu nằm tùy ý ở trên giường. Đưa tay sờ soạng, nhẹ nhàng thở hắt ra, hoàn hảo nhật ký vẫn còn đó. Nhưng tiếp theo phải làm gì, cô cầm lấy tay con gấu, vẫy vẫy.

Đột nhiên bàn tay cô chạm tới một vật kim loại nhỏ, ngay lập tức, mừng rỡ như điên. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại vị trí của con gấu, để nó quay lưng về phía mình rồi kéo khóa xuống. Nhanh như cắt, cô đem quyển vở nhét vào bên trong, ấn ấn vài cái rồi kéo chặt khóa lại.

Không nghĩ ra một con gấu bình thường cũng trở thành địa điểm cất giấu an toàn ở đây. Trần Tống Mạn nhẹ nhàng hít thở.

“Cô chạy nhanh thế làm gì?” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

Trần Tống Mạn được phen cả kinh, theo bản năng đặt con gấu sang bên, ngồi dậy, xoay người nhìn kẻ vài hôm không gặp. Vẫn áo blouse trắng, vẫn nụ cười hàm chứa sâu xa, rồi tỏ ra thản nhiên đáp: “Kệ tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui