Có vẻ như ông trời đã nghe thấy được những lời lừa gạt của Khương Yên, cho nên quyết định biến nó thành sự thật.
Khương Yên thực sự ngã bệnh.
Nhưng không phải chứng bệnh mà người dân ở trấn Lạc Thủy đang mắc phải mà là một căn bệnh truyền nhiễm khác, bệnh thủy đậu.
Bệnh này sinh ra do cơ thể quá mệt mỏi và suy nhược một thời gian dài.
Nhưng gọi nó là bệnh truyền nhiễm nguy hiểm vì tốc độ lây lan của bệnh này rất nhanh, chỉ cần tiếp xúc với người bệnh, qua nước bọt, bài tiết, tiếp xúc trực tiếp qua da sẽ ngay lập tức bị lây nhiễm.
Vì đã được nghe kể về căn bệnh này, Khương Yên rất bình tĩnh trước lời căn dặn các đại phu trong biệt viện cũng như sắp xếp chu toàn công việc của mình, còn bản thân tự phong bế trong gian phòng nhỏ phía sau sân vườn, không để bất kỳ ai đến gần, cũng không cần người chăm sóc.
“Các ngươi đã biết nàng đang mang bệnh trong người, còn dám để nàng ấy một thân một mình trong gian phòng đó?” Bùi Lẫm phẫn nộ đến mức nắm chặt bội kiếm trong tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
“Đây là chủ ý của Khương cô nương, nàng ấy nói chỉ một mình nàng ấy ngã bệnh là được rồi, nếu lại lây nhiễm qua nhóm lang y sẽ không có người chăm sóc cho những bệnh nhân đang nằm trong biệt viện.” Một đại phu lớn tuổi có tiếng nói nhất ở đây cả gan đứng ra biện giải.
“Triệu chứng của căn bệnh thủy đậu không quá nguy hiểm chết người, nếu chú ý chăm sóc cẩn thận và nghỉ ngơi điều độ là có thể khỏe lại, quan trọng nhất là phải vệ sinh sạch sẽ và bôi thuốc đều đặn mỗi ngày.
Chỉ là… ” Một người khác lại tiếp lời: “Thời gian phát bệnh sẽ sốt cao, chán ăn, buồn nôn và mệt mỏi, thậm chí là đau nhức toàn thân, Khương cô nương phải chịu khó giai đoạn này trong tầm 7-10 ngày, qua được là sẽ khỏe lại thôi.”
Bùi Lẫm đỏ mắt, nghiến răng nói: “Ngươi nói quá dễ nghe, những triệu chứng đó một người đàn ông khỏe mạnh còn cảm thấy vật vã, huống chi nàng ấy lại là nữ tử gầy yếu nhỏ nhắn như thế.”
Bỏ mặc những lời khuyên can của nhóm đại phu, Bùi Lẫm hừng hực lửa giận, cởi hộ giáp trên người, phân phó thuộc hạ chuẩn bị khăn và cồn rượu khử trùng, muốn đi đến chỗ ở của Khương Yên.
“Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?”
Âm thanh từ tính của nam nhân vang lên, mấy người trong phòng vội vã quỳ xuống đất.
“Bùi thị vệ, đây là làm sao thế?” Cơ Trường Uyên chỉ vào bao cổ tay vứt lăn lóc trên bàn, nhướng mắt hỏi.
Bùi Lẫm mím môi không đáp, chỉ đành để cho Thôi đại phu đứng ra trần thuật
“Khương Yên cô nương ngã bệnh, lão đã kiểm tra, là bệnh thủy đậu, cũng là một bệnh truyền nhiễm lây lan rất nhanh.
Lão đã bàn bạc cùng mọi người sẽ cách ly cô nương ấy ở gian nhà sau sân vườn.
Đây cũng là chủ ý của Khương cô nương để tránh lây nhiễm, nếu ai cũng đổ bệnh thì lấy người đâu chăm sóc cho số lượng bệnh nhân đang nằm ở đây.
Nhưng Bùi thị vệ lại không đồng ý, hiện tại ngài ấy muốn đi đến gian phòng của Khương cô nương để kiểm tra một phen.”
“Có chuyện đó à?” Cơ Trường Uyên nhíu mày, ánh mắt sắc bén bắn về phía Bùi Lẫm đang quỳ dưới đất.
“Thuộc hạ lo lắng, không thể để một mình nàng ấy vật lộn với căn bệnh như thế được, cho nên mới tình nguyện đi vào gian phòng đó để chăm sóc nàng.” Bùi Lẫm rũ mắt, từ tốn trả lời.
“Trước nay sao Cô chưa từng thấy Bùi Lẫm lo lắng cho một nữ tử như vậy nhỉ?” Cơ Trường Uyên cười nhạt một tiếng đầy châm chọc, sau đó xoay lưng đi về phía hành lang dài hướng ra sân vườn: “Đi thôi, xem tình hình của cô nương ấy thế nào, để Bùi thị vệ bớt đau lòng nào.”
“Điện hạ, người cứ ở đây, để chúng ta đi rồi sẽ về báo cáo lại với ngài.” Bùi Lẫm vội vàng đứng dậy ngăn cản.
“Đúng vậy, thân thể của ngài cao quý ngọc ngà như thế, không nên đến những nơi xú uế, tránh bị nhiễm bệnh.” Mấy đại phu đi sau nhao nhao lên.
“Khương Yên có công cứu trợ trong cơn bão, lại hi sinh bản thân để chăm sóc người bị nhiễm ôn dịch, bây giờ nàng ngã bệnh, Cô sao có thể trơ mắt ra nhìn, nếu vậy thì Cô không xứng với vị trí Thái tử, không xứng làm Trữ quân.” Cơ Trường Uyên khép quạt, giọng nói nghiêm nghị: “Cô tự biết nặng nhẹ, các ngươi không cần lo lắng, đừng coi thường sức khỏe của Cô.”
Nói xong, hắn dẫn đầu đoàn người xuyên qua khoảnh vườn nhỏ đi đến trước gian phòng đã bị niêm phong của Khương Yên.
“Khương cô nương, Thái tử điện hạ đến thăm cô nương đây.” Thị vệ của Từ Ân tiến lên gõ cửa.
Bên trong vang lên âm thanh thều thào như hơi thở, còn có chút khàn nhẹ: “Dân nữ đang bị bệnh, không thể nghênh đón điện hạ, xin người rời đi cho, ngày sau nhất định sẽ đến trước mặt để dập đầu tạ tội.”
“Khương Yên, Cô biết ngươi không khỏe, nhưng không thể tự giam mình bên trong được, ngươi cũng cần có người chăm sóc, cho nên Cô và các đại phu mới đến xem tình hình của ngươi rồi tính toán sắp xếp một phen.” Cơ Trường Uyên không hề nổi giận trước lời từ chối tiếp khách của Khương Yên, trái lại vô cùng nhẫn nại nói chuyện với nàng qua cánh cửa.
“Sức khỏe của dân nữ, dân nữ tự biết định liệu, vả lại dân nữ cũng có hiểu biết nhất định về căn bệnh thủy đậu này, có thể tự chăm sóc bản thân, không dám phiền điện hạ và mọi người ngoài kia.” Giọng nói mềm mại vang lên, xen lẫn vài tiếng ho khan, dường như người bên trong đang rất cố gắng kiềm chế.
Thôi đại phu lúc này lên tiếng, ý muốn thăm dò: “Khương cô nương cứ nằng nặc như vậy, lão cũng không thể ép uổng, thế này đi, căn bệnh thủy đậu này có một tính chất đặc biệt, là nếu ai đã từng bị thì sau này khi tiếp xúc với người bệnh cũng không sợ bị tái nhiễm.
Vậy ở đây có ai đã từng bị thủy đậu rồi, chúng ta cắt cử một người vào chăm nom cho Khương cô nương, như vậy là có thể yên tâm được rồi.
Không biết ý mọi người thế nào?”
Chuyện này một số đại phu lâu năm cũng đã nghe tới, ngay lập tức sôi nổi bàn luận.
Bùi Lẫm siết chặt nắm đấm bước lên một bước, giọng kiên định: “Ta… !!!”
“Ai thì Cô không biết nhưng Bùi thị vệ chắc chắn không được rồi, ngươi chưa từng bị thủy đậu bao giờ.” Cơ Trường Uyên không để cho Bùi Lẫm nói hết câu, đã nhẹ nhàng vạch trần y.
Bùi Lẫm ngẩng đầu, cơ mặt có chút co lại, hắn ta không nghĩ là Cơ Trường Uyên lại nói ra lời này trước mặt mọi người, chặt đứt hoàn toàn ý định của mình.
“Nếu vậy thì Bùi thị vệ chớ nên đi vào bên trong gian phòng đó.”
“Vậy ở đây có ai phù hợp không?”
Cơ Trường Uyên đảo mắt nhìn quanh một vòng, sau đó khép quạt lại, gõ nhẹ trên tay: “Ở đây, Cô biết rõ có một người đã từng bị thủy đậu.”
“Là ai?”
Tiếng cười bật ra khỏi khóe môi mỏng, ngón tay thon dài chỉ vào mặt mình, hắn nói: “Chính là Cô.”
“Sao có thể được?”
“Thái tử điện hạ… !!!”
Đám người sửng sốt kêu lên, Bùi Lẫm trực tiếp đi đến chặn trước cửa phòng Khương Yên nói: “Điện hạ là người duy nhất không được vào bên trong.”
“Vì sao? Không phải Thôi đại phu đã nói rõ ràng rồi ư? Cô đã từng mắc thủy đậu cho nên sẽ không có vấn đề gì, ngược lại là ngươi.” Cơ Trường Uyên nhếch môi, đi đến gần Bùi Lẫm, nói nhỏ bên tai y: “Bùi thị vệ, ngươi học cách nói dối từ khi nào thế? Ngươi chưa từng bị nhiễm bệnh thủy đậu mà dám xung phong à?”
“Ý Cô đã quyết, mở cửa ra.” Cơ Trường Uyên đứng thẳng người, khí khái uy nghiêm sắc lạnh của bậc đế vương khiến người khác phải cúi đầu tỏa ra bốn phía.
Khương Yên đang mở màng ngủ bên trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Cánh cửa mở toang, ánh nắng chói chang tràn vào căn phòng khiến nàng phải lấy tay che lại.
Ai lại dám ngang nhiên mở cửa phòng của người bị bệnh truyền nhiễm thế này.
Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn đứng ngược sáng, cả gương mặt chìm trong bóng tối, chính giọng nói trầm khàn đầy sức nặng mới khiến cho Khương Yên nhận ra người này là ai.
“Khương Yên, để Cô xem bệnh tình của ngươi thế nào rồi.”
Khương Yên vội vàng ngồi dậy, cơn choáng váng nhanh chóng ập đến nhưng nàng không quan tâm, lúng túng muốn hành lễ với Cơ Trường Uyên, khiến cả cơ thể ngã nhào xuống đất.
“Điện hạ, dân nữ bái kiến điện hạ, sao ngài lại vào đây chứ?” Khương Yên hoang mang nói, trong lòng thầm rủa những người kia, bọn họ làm gì mà lại không ngăn vị đại tôn phật này lại vậy?
Cơ Trường Uyên nhàn nhã từ trên cao nhìn bộ dạng túng quẫn của Khương Yên, chậm rãi tóm tắt: “Mọi người lo lắng cho ngươi một mình không biết có chống chọi nổi hay không, đặc biệt là Bùi Lẫm, hắn ta chính là người muốn xông vào đây đầu tiên nhưng Cô đã ngăn lại.
Sau đó Thôi đại phu đưa ra ý kiến cắt cử một người đã từng bị thủy đậu vào đây để chăm sóc cho ngươi, cho nên Cô đã có mặt ở đây.”
Khương Yên âm thầm hừ một tiếng, Thái tử thì làm quái gì biết cách chăm sóc bệnh nhân nhưng trên mặt vẫn nặn ra biểu cảm biết ơn vô cùng: “Tạ điện hạ đã quan tâm, nhưng quả thật không cần đâu, ngài trở về đi, dân nữ tự biết chăm sóc bản thân mà.”
“Ý mọi người đã quyết, Cô cũng không thể đi ngược lại với ý kiến của số đông, bây giờ Cô rời đi, có khác gì để cho mọi người đánh giá Cô nói được mà không làm được, cho nên Khương Yên à, thời gian này Cô đã hạ mình xuống để ở đây chăm nom cho ngươi thì ngươi cũng tập đón nhận đi.”
Cơ Trường Uyên cười tà, trong đôi mắt hiển thị rõ sự cao hứng.
Khương Yên không thể nói thêm được nữa, chỉ đành hậm hực dập đầu cảm tạ.
“Vậy phiền điện hạ có thể dìu dân nữ đến giường nằm được không ạ?”
Hắn đã nói như vậy, Khương Yên cũng không cần khách sáo.
Bình thường những thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc ở kinh thành mỗi lần gặp hắn đều công khai hoặc lén lút đụng chạm Cơ Trường Uyên, sau đó bẽn lẽn thẹn thùng giơ bàn tay ngọc hàm ý mong muốn được hắn chú ý nâng đỡ.
Những lúc như vậy, Cơ Trường Uyên đều luôn thân sĩ mà ra lệnh cho thị vệ theo sau hộ tống các nàng trở về.
Nhưng lần này lại ngược lại, khi Khương Yên yêu cầu như vậy, Cơ Trường Uyên lại không hề thấy phản cảm.
“Ôi cha, Cô quên mất ngươi đang bệnh nặng, không thể xuống giường, nào để Cô dìu người đứng lên.”
Khương Yên quấn mình rất chặt, vậy nhưng Cơ Trường Uyên vẫn cảm nhận được hơi nóng phát ra hầm hập từ trên da thịt của nàng, xuyên qua lớp chăn dày phủ lên lòng bàn tay hắn.
Nàng thực sự sốt cao đến choáng váng mặt mày, chỉ vì e ngại thân phận của Cơ Trường Uyên cho nên mới miễn cường đứng dậy hành lễ để bị té một cú đau như vậy.
Nhưng nhìn nét mặt tràn đầy miễn cưỡng của Khương Yên, cái run rẩy dữ dội khi bàn tay của Cơ Trường Uyên đặt lên tấm lưng gầy gò dù cách đến tận mấy lớp vải bông lại hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng Cơ Trường Uyên cũng tìm thấy được người gợi lên hứng thú tìm hiểu trong hắn.