Yên Vũ Lạc Kinh Hoa


Cơ Trường Uyên mang danh là Thái tử của một nước, nhìn bên ngoài thư sinh nho nhã, không nghĩ đến thân hình vô cùng rắn rỏi.

Bắp chân chắc nịch cứng ngắc, bàn chân dày to, kiểu người ưa vận động mạnh, thường xuyên chơi đùa trên lưng ngựa.

Khương Yên mím môi, cố sức ấn mạnh hơn nữa, chỉ nghe tiếng cười trêu chọc phía trên đầu mình.

“Đông Cung thiếu miếng cơm cho ngươi hay sao thế?”

Khương Yên tất nhiên hiểu ý của đối phương, sức lực dồn hết vào nắm tay nhỏ, cật lực miết trên cơ bắp rắn chắc của nam nhân tập võ.

Ngoài trời đêm, cơn gió lạnh đầu năm vẫn thổi vù vù, bên trong nội điện đèn sáng rực rỡ, đằng sau bức bình phong in hình tứ quý là Khương Yên lấm tấm mồ hôi trán đang lần mò những ngón tay trên bờ vai rắn chắc của Cơ Trường Uyên.

Sau khi nghe thấy tiếng thở dài thỏa mãn của hắn, Khương Yên mới mệt mỏi nghỉ tay, quy củ đứng sang một bên chờ lệnh.

Cơ Trường Uyên nghiêng người chống cằm nhìn Khương Yên, thoải mái nói: “Không tệ, tay nghề đấm bóp của ngươi từ đâu mà có thế?”

Cái này phải nói thế nào ta, sau khi phải lòng Bùi Lẫm, nhìn hắn mỗi ngày lăn lộn ở quân doanh, Khương Yên xót xa không thôi, liền xách một túi tiền nhỏ đến tìm lang trung châm cứu bấm huyệt có tiếng nhất ở Sóc Châu cẩn thận học hỏi một phen, đợi đến khi bước chân vào hầu phủ, trở thành thê tử của hắn ta, Khương Yên mỗi ngày đều mong mỏi ngóng chờ bóng dáng của Bùi Lẫm ghé ngang Thanh Cư viện, chỉ để có thể biểu diễn ngón nghề đấm bóp của mình, giúp hắn ta xua tan đi nhức mỏi.

Khương Yên làm sao dám kể chuyện này ra, đành phải qua loa nói: “À thì là… đúng rồi, Liễu bà bà ở trấn Lạc Thủy ấy, bà ấy hay bị đau nhức cơ thể, nô tỳ thấy vậy mới tìm người học hỏi một chút để tiện bề chăm sóc, không ngờ có ngày lại hữu dụng… “

Cơ Trường Uyên vuốt cằm ra chiều suy nghĩ: “Ngươi nói… có phải bà lão ở cách vách không?”

“Đúng vậy, đúng là bà ấy.

” Khương Yên nhanh nhẹn gật đầu.

“Cô nhớ không nhầm thì trong nhà bà ấy còn một cô con dâu nữa, hà cớ gì con dâu không chăm sóc cho mẹ chồng mà lại phải đến tay ngươi?” Cơ Trường Uyên híp mắt ra chiều suy tư: “Đại Cơ ta trọng lễ tiết hiếu kính, nếu xảy ra chuyện con cái ngược đãi mẹ già, quyết không tha thứ.



Tiếng quát của hắn khiến Khương Yên run lên một cái, vội vàng quỳ xuống: “Không, không phải như điện hạ nghĩ đâu ạ, Liễu thị dịu dàng ngoan ngoãn, một lòng lo lắng cho Liễu bà bà, người ở chợ Đông trấn Lạc Thủy có thể làm chứng… “

Cơ Trường Uyên nhổm dậy, chồm người đến nhìn một vòng đối phương đánh giá: “Chẳng lẽ là ngươi có lòng riêng? Nghe nói con trai bà ta đang đóng quân ở biên ải, ngươi là muốn nhân cơ hội lấy lòng người lớn trong nhà, mai sau có thể bước chân vào nhà họ làm thiếp?”

“Làm gì có chuyện đó?” Khương Yên trừng mắt hét lớn.

Những lời của Cơ Trường Uyên như là búa tạ, trực tiếp nghiền nát lòng tự trọng của nàng xuống dưới chân.

Khương Yên đời này chỉ muốn được tự do vui vẻ, sống theo ý thích của mình, không cần dựa dẫm vào nam nhân, huống chi đời trước nàng còn là chính thê của Trấn Bắc Hầu phủ, há lại cam chịu làm thiếp cho người ta chà đạp khinh thường.

Thấy Khương Yên xúc động mạnh, Cơ Trường Uyên cười tà: “Tốt nhất là như vậy, nữ nhân như ngươi không tài không mạo, nên biết an phận thủ thường, ngày sau ở Đông cung ắt sẽ êm ấm.



“Nô tỳ tạ ơn điện hạ.

” Khương Yên cắn răng, rít lên từng tiếng.

Theo như lời Cao Dục phân phó, vì Khương Yên được chỉ định là nô tỳ cận thân của Cơ Trường Uyên, nàng sẽ phải trực đêm ở Tĩnh Tâm Trai, trên chiếc tràng kỷ nhỏ ở bên ngoài nội điện.

Giường ngủ nhỏ hẹp, mệt mỏi cả ngày, thế nhưng gà chưa gáy thì Khương Yên đã phải lồm cồm bò dậy lo nước ấm rửa mặt cho Cơ Trường Uyên để vào triều sớm.

Bộ triều phục màu đen thêu giao long vàng đã được Cao Dục chuẩn bị sẵn, hai người nhanh nhẹn khoác lên người Cơ Trường Uyên, mái tóc dài đen nhánh được búi gọn gàng cùng kim quan bạch ngọc.

Phong thái vương giả trời sinh, Khương Yên chỉ có thể nhủ thầm trong bụng như vậy.

Sau khi Cơ Trường Uyên thượng triều, nàng lại bắt đầu tất bật dọn dẹp một vòng ở Tĩnh Tâm Trai.

Nhìn nàng chạy tới chạy lui như con thoi, Cao Dục cũng thấy thương hại đôi chút, lão điều vài nô tỳ qua giúp nàng một tay lau dọn sảnh chính và quét tước sân vườn.

Chỉ riêng tẩm điện và thư phòng là hạ nhân trong phủ không được phép đặt chân vào nếu không có mệnh lệnh.

Khương Yên bận rộn cả ngày, chỉ có thể tranh thủ sau giờ ăn trưa là được trở về Cẩm An Đường ngả lưng một chút.

Thanh Anh thấy nàng vất vả nên xung phong canh gác giúp nàng, lại còn chuẩn bị một chén chè đậu xanh hạt sen ấm áp, xua tan đi cái lạnh giá đầu năm của những cơn gió bấc.

Trời sẩm tối là lúc Cơ Trường Uyên ngồi xe ngựa trở về.

Nhà bếp đã làm sẵn một bàn mỹ vị nóng hổi, nhưng lúc này Khương Yên vẫn chưa được ăn, hầu hạ chủ nhân dùng bữa là quy tắc cố định của các quý tộc thế gia tại kinh thành.

Dù có chén chè buổi chiều của Thanh Anh nhưng lúc này Khương Yên đã đói đến mức lưng dán vào bụng.

Nhóm bốn mỹ nhân thị nữ đã chờ sẵn để cầu kiến, dẫn đầu là gương mặt như hoa như ngọc của Tử Kiều.

Bời vì không cần hầu hạ Cơ Trường Uyên, bọn họ mỗi ngày đều vô cùng rảnh rỗi, nói là thị nữ đứng đầu, nhưng cũng không khác gì thị thiếp thông phòng của hắn, nơi này lại chưa có nữ chủ nhân, cho nên lụa là gấm vóc, cơm canh ngọt lành đều được nha hoàn tam đẳng phục vụ chu đáo.

Có thể nói Cơ Trường Uyên đúng là không hề bạc đãi người của hắn.

“Bái kiến điện hạ.

” Tử Kiều một thân lụa sa màu tím thêu bạch mẫu đơn uyển chuyển khom gối, âm thanh nhẹ nhàng réo rắt như oanh vàng.

Cơ Trường Uyên không ngẩng đầu nhìn, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

Hoàng Oánh nhanh nhảu đáp: “Chúng tỷ muội nô tỳ đến đây để hầu điện hạ dùng bữa tối ạ.



Cơ Trường Uyên giang hai tay, Hồng Liễu và Cao Dục nhanh nhẹn đi đến cởi ngoại bào đã ẩm hơi gió lạnh, bên cạnh là Thanh Anh trên tay cầm sẵn khăn choàng lông cáo tuyết, cánh tay thon trắng ngần như ngó sen của Tử Kiều nhẹ nhàng khoác lên bờ vai to rộng lớn của hắn.

“Hầu hạ điện hạ từng bữa ăn giấc ngủ là chuyện mà chúng nô tỳ nên làm, cũng là vinh hạnh của chúng nô tỳ.



Cơ Trường Uyên không tỏ thái độ, chỉ bình đạm ngồi xuống, đợi Hoàng Oánh dâng lên chén trà Bạch Long còn nghi ngút khói.

“Vẫn là tay nghề pha trà của ngươi tốt nhất.

” Cơ Trường Uyên hớp một ngụm, vẻ mặt giãn ra.

Hoàng Oánh vô cùng tự đắc, đôi mắt lúng liếng nhìn nam nhân trước mặt đầy sùng bái, hận không thể dâng toàn bộ bản thân lên cho hắn.

“Có điều… “ Cơ Trường Uyên nhàn nhã khuấy tách trà, giọng lạnh xuống: “Tốt thì tốt nhưng phải biết chừng mực, đừng ỷ vào sủng ái của Cô mà tự tung tự tác.



Hoàng Oánh chấn kinh, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.



Cao Dục đứng bên cạnh liếc mắt cảnh cáo, sau đó chậm rãi lên tiếng thay chủ tử: “Các ngươi nhớ kỹ một chút, điện hạ thần thông quảng đại, không có chuyện gì có thể qua mắt được người, ở trong Đông Cung này thì bớt khua môi múa mép đi, đều là những trò vặt vãnh không đáng để tâm.



Nói xong, lão còn kín đáo trừng mắt với Khương Yên đang yên lặng giả làm tượng ở trong góc.

Biết Cơ Trường Uyên không có ý muốn trừng phạt mình, Hoàng Oánh run rẩy đứng lên nép vào bên cạnh Hồng Liễu, cũng không dám hó hé thêm nữa.

“Điện hạ bớt giận, ngày đông lạnh giá, người vất vả thượng triều từ sáng sớm, Tử Kiều đã cho nhà bếp tiềm một chén canh bổ, hẵng còn nóng, điện hạ ăn cho ấm bụng.



Cơ Trường Uyên ngoắc khóe miệng, để Tử Kiều đút cho hắn một muỗng canh, giọng cảm khái: “Không hổ là người mà Cô sủng ái nhất.



“Được bên cạnh hầu hạ điện hạ là vinh hạnh của nô tỳ.

” Tử Kiều khuỵu gối cười duyên, tư thế vô cùng tao nhã.

Cơ Trường Uyên gật đầu, nhướng mày nói: “Trước nay Cô vẫn đánh giá rất cao thái độ của ngươi, cho đến bây giờ vẫn vậy… “

Tử Kiều vẫn điềm đạm cúi đầu trước Cơ Trường Uyên, nàng ta có sự thông minh và lanh lợi hơn Hoàng Oánh rất nhiều, không bao giờ bày ra bộ dáng vì sủng sinh kiêu trước mặt Cơ Trường Uyên.

Bởi vì tâm của người đàn ông này quả thật rất khó nắm bắt.

Cơ Trường Uyên liếc mắt một vòng, nhìn hết những mỹ mạo yêu kiều trong phủ, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng: “Chớ nên thử lòng Cô, Tĩnh Tâm Trai không phải nơi để các ngươi nổi lên tâm tư không đáng có, hiểu chưa?”

“Nô tỳ đã rõ.

” Mọi người đồng thanh đáp.

Cơ Trường Uyên uống hết chén canh nóng, lại phất tay ra hiệu: “Được rồi, tất cả lui ra đi, Cô muốn tắm rửa.



Hồng Liễu lúc này nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Điện hạ vất vả cả ngày, lại chỉ ăn một chén canh gà tiềm, là trong người không khỏe hay là thức ăn không vừa miệng?”

Cao Dục nhanh nhẹn giải thích: “Điện hạ đã dùng thiện với Hoàng hậu ở trong cung rồi, ngươi không cần lo lắng.



Tử Kiều lúc này mềm mại dựa sát vào người Cơ Trường Uyên, âm thanh dịu ngọt: “Vậy để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa.



Cơ Trường Uyên lại khoát tay, hướng về người đang giả chết trong góc phòng, ra lệnh: “Ngươi đi chuẩn bị tịnh phòng, Cô muốn tắm rửa.



Khương Yên bị điểm danh thì giật bắn người, lắp bắp chỉ vào mình hỏi lại: “Điện hạ, ngài là gọi nô tỳ ư?”

Cơ Trường Uyên không trả lời, chỉ thúc giục: “Nhanh lên.



Thấy Khương Yên lúng túng rời đi, Tử Kiều vội vàng níu lấy ống tay áo của hắn thỏ thẻ: “Tiểu Yên muội muội chưa quen việc, tay chân lúng túng thế sợ là hầu hạ người không chu đáo, chi bằng để nô tỳ… “

Cao Dục đứng bên cạnh cũng thấy có lý, vội vàng nói thêm vào: “Tử Kiều nói phải, điện hạ hay là để… “

“Không cần, nàng ta hiện nay là nô tỳ cận thân của Cô, những chuyện này cũng phải sớm quen đi thôi, nếu không làm được thì cứ lôi ra sân đánh hai mươi gậy, ắt sẽ thông thạo.



Cơ Trường Uyên độc ác nói, khiến mọi người run rẩy một trận.

Trong ánh mắt sợ hãi còn ngầm chứa một chút ganh tị và đố kỵ.

Nhìn qua thì tưởng Cơ Trường Uyên chèn ép Khương Yên, nhưng thật ra hắn rất an tâm và tin tưởng mới để nàng phục vụ hắn tắm rửa ở tịnh phòng.

Bởi vì ở Đông Cung này, không phải ai cũng có thể tiếp cận với Cơ Trường Uyên gần gũi như thế, huống chi Khương Yên chỉ mới đến Đông Cung một thời gian ngắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui