Tiền sảnh im lặng một mảnh, mọi người lấm lét quay đầu nhìn nhau.
Thanh Anh tái xanh mặt mày, thân hình lảo đảo muốn vén đoàn người đi đến trước mặt Cơ Trường Uyên quỳ xuống.
Một tiếng rầm vang lên thu hút ánh nhìn của mọi người.
Khương Yên khuỵu gối nện xuống sàn nhà, cả người như rạp trên mặt đất.
“Bẩm điện hạ, trưa nay đúng là Thanh Anh tỷ tỷ đã ghé qua phòng của nô tỳ, còn ngồi lại một lúc lâu… “
Cơ Trường Uyên liếc mắt, lãnh đạm ra lệnh: “Tiếp.”
“Trong xấp giấy tuyên chiều nay, đích thực Thanh Anh tỷ tỷ có tham gia viết chữ một ít… “
Khương Yên chưa nói xong, phía đối diện đã vang lên tiếng cười nhỏ.
Hoàng Oanh chu môi, nói thầm bên tai Tử Kiều: “Đây là kiểu nô tỳ gì vậy, đã bị chủ tử ra lệnh chép phạt còn dám gian dối nhờ vả người khác, điện hạ của chúng ta ghét nhất là bị người khác qua mặt đó.”
Âm thanh phát ra không to, nhưng cũng đủ để cho Thanh Anh đứng bên cạnh nghe được.
Nàng ấy vội vàng quỳ sụp xuống muốn thanh minh: “Không phải đâu, thưa điện hạ… “
“Quả thật nô tỳ có nhờ vả Thanh Anh tỷ tỷ một chuyện.” Khương Yên sang sảng đáp, sau đó rút ra một xấp giấu trong tay áo, cung kính dâng lên: “Mời điện hạ xem qua.”
Cao Dục đau đầu vội vàng đi đến nhận lấy, cẩn thận lật giở trước mặt Cơ Trường Uyên.
“Ngài có thể so sánh xem chữ viết trên xấp giấy này và bản ghi chép mà nô tỳ vừa nộp.” Khương Yên dập đầu lần nữa mới chậm rãi nói: “Chắc điện hạ cũng nhận ra bút pháp của Thanh Anh tỷ tỷ khác với nô tỳ như thế nào.”
Cơ Trường Uyên không trả lời Khương Yên, chỉ cầm tờ giấy lên trào phúng một tiếng: “Của ngươi mà cũng được gọi là bút pháp ư, có khác gì trẻ con vẽ bậy đâu.”
Khương Yên vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng là như vậy, nô tỳ biết chữ viết của mình không đẹp, lo sợ sẽ làm bẩn mắt điện hạ, nhân dịp Thanh Anh tỷ tỷ ghé chơi, có nhờ tỷ ấy viết mẫu cho vài tờ để học hỏi, không nghĩ đến lại khiến mọi người hiểu lầm… ”
Hoành Oánh không tin, vội vàng giành lấy một tờ giấy tuyên trên tay Cao Dục, đôi mắt long lên: “Không đúng, rõ ràng nha hoàn Tiểu Hỷ nghe thấy các người nói chuyện với nhau, chính miệng ngươi than thở không thể chép nổi muốn nhờ vả Thanh Anh tỷ tỷ giúp một tay… “
Nói đến đây, nàng ta quay ra đằng sau nhìn một nha hoàn búi tóc song bình kế đang run lẩy bẩy quát lên một tiếng: “Ngươi, ngươi đã nói như thế!”
Tiểu nha hoàn bị chỉ điểm, vội vàng quỳ xuống lắp bắp: “Đúng là nô tỳ đã nghe thấy hai người họ nói chuyện với nhau, còn nhìn thấy Thanh Anh tỷ tỷ cầm tờ chép phạt của Khương Yên cẩn thận gò lại từng chữ sao cho giống nhất có thể.”
Cơ Trường Uyên cúi đầu nhìn xấp giấy trên bàn, giọng điệu lạnh tanh: “Phải không?”
Thanh Anh lúc này mới nhỏ nhẹ lên tiếng, âm thanh có chút yếu ớt: “Nô tỳ trước nay có niềm đam mê với viết chữ và vẽ tranh, lại được điện hạ tạo điều kiện, cho nên khi thấy thư pháp hay tranh vẽ nào hay ho, nô tỳ đều muốn nhìn ngắm và thử chép lại một phen.
Lúc nhìn thấy Khương Yên viết chữ, thật sự trong lòng cũng nổi lên suy nghĩ này… “
Nói đến đây, Thanh Anh ngượng ngùng nhìn qua Khương Yên đang cắn môi im lặng, cuối cùng nghẹn ngào phun ra: “Nhưng mà nô tỳ nhận ra rằng, luyện viết chữ đẹp thì dễ, còn búp pháp như Khương Yên thật sự rất khó bắt chước, gò cả một buổi chiều, nô tỳ vẫn không thể nào chép được một bức xấu như vậy được nên đành bỏ cuộc.”
“Ha… !” Tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực nam nhân khiến mọi người ngơ ngẩn nhìn.
“Thanh Anh ơi là Thanh Anh, bây giờ Cô mới phát hiện ra, ngươi phê bình một người cũng nhẹ nhàng kín đáo như vậy, cứ nói thẳng là Khương Yên viết chữ quá khó coi, ngươi nhìn không nổi là được rồi.”
Thấy Cơ Trường Uyên thoải mái trêu chọc, mọi người mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Hoàng Oánh tức đến đỏ mắt, khóc lóc chỉ vào Khương Yên: “Điện hạ đừng tin những lời giảo biện của hai người này, hai nàng ấy chính là thông đồng với nhau lừa gạt người.”
“Vậy phải làm gì để Hoàng Oánh tỷ tỷ và mọi người ở đây tin rằng bản chép phạt này là do một mình Khương Yên viết? Không bằng để ta đọc cho mọi người cùng nghe nhé.”
Nói đến đây, Khương Yên nhanh chóng đọc to nội dung trong quyển nữ tắc mà Cơ Trường Uyên đưa cho nàng.
“Được rồi, im lặng hết đi.” Cơ Trường Uyên gõ tay xuống bàn ra hiệu, mi tâm nhăn lại, chứng tỏ hắn đã mất kiên nhẫn rồi.
Khương Yên dập đầu giải thích: “Nô tỳ chỉ muốn chứng minh là nô tỳ tự tay chép phạt toàn bộ, bởi vì viết đến hai mươi bản, cho nên bây giờ nhắm mắt đi ngủ cũng có thể nhìn thấy chữ.”
Cơ Trường Uyên nhạt nhẽo nhìn ấm trà trước mặt, cuối cùng trầm giọng nói: “Hoàng Oánh, từ nay đến qua năm mới cấm túc trong phòng, không được gặp ai, càng không được bước chân đến Tinh Tâm Trai.”
Hoàng Oánh nghe xong ngã phịch xuống nền nhà, nước mắt rơi như mưa, lập tức bò đến gần trăm lạy ngàn lạy: “Nô tỳ sai rồi, cầu điện hạ khai ân.”
Nhưng Cao Dục đã hắt cằm ra lệnh cho hai thị vệ bên cạnh lôi nàng ta xuống.
Tiếng khóc u oán nhanh chóng biến mất trong bóng đêm rét mướt ngoài cửa.
“Cô không thích nhất là người của mình tính kế lẫn nhau.
Đặc biệt là những kẻ thân phận thấp kém nhưng muốn ôm mộng leo lên cành cao.
Đừng nghĩ Cô cho ngươi một miếng bánh ngọt, ngươi đã có thể thay mặt chủ tử quản đông quản tây rồi.”
Âm thanh của Cơ Trường Uyên phát ra rất nhẹ, rất trầm, lại lạnh thấu tâm can.
Lời nói hắn vừa dứt, bình rượu quý cũng bị hắn ném xuống đất vỡ tan tành.
Toàn bộ hạ nhân trong sảnh đều im thin thít, vài người sợ hãi đến mức đứng không vững.
Cơ Trường Uyên đánh mắt một vòng, không giận tự uy: “Tất cả cút xuống, còn Khương Yên ở lại hầu hạ.”
Tử Kiều như bị rút hết sức lực, bám vào người Hồng Liễu gượng dậy, gương mặt như bị vùi hoa dập liễu ầng ậng nước nhìn về phía nam tử tôn quý như ngọc trên ghế thái sư, trong ánh mắt có sự ghen tỵ và không cam lòng.
Mọi người đã rời đi, tiền sảnh nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Cao Dục cùng hai tên nội thị thân cận lui cui dọn dẹp những mảnh vỡ trên sàn nhà.
Còn Khương Yên nhanh chóng nhúng một chiếc khăn bông ấm, nhẹ nhàng dâng lên cho Cơ Trường Uyên lau tay.
Cơ Trường Uyên rũ mi mắt, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của đối phương đang khuỵu gối, ngón tay hờ hững đưa ra trước mặt.
Khương Yên hiểu ý, cẩn thận dùng khăn nhẹ nhàng chà sát, lại còn rất ý tứ tránh đụng chạm đến thân thể tôn quý của hắn, nàng biết hắn không thích tiếp xúc da thịt với người khác.
Khăn bông được hơ qua than nóng, cộng hưởng với sự xoa bóp dưới những ngón tay uyển chuyển có lực của Khương Yên, Cơ Trường Uyên không nhịn được thở dài thỏa mãn, cả cơ thể như giãn ra, thư thái dựa vào lưng ghế.
Khương Yên kiên nhẫn một hồi lâu, cho đến khi các khớp ngón tay mềm ra mới ngừng lại, ngẩng đầu lên đã thấy một đôi mắt đen như mực không rõ thâm ý đang nhìn chăm chú vào mình.
“Xong rồi?” Cơ Trường Uyên nhổm dậy, trong câu hỏi chứa đựng chút cảm xúc luyến tiếc mơ hồ.
Quả thật Khương Yên hầu hạ hắn rất thoải mái.
Nhìn thấy vẻ mặt đối phương đã dịu lại, Khương Yên biết cơn tức giận của hắn đã qua đi.
Lúc này chính là lúc nàng có thể nói chuyện với hắn.
“Điện hạ làm bạn với binh khí mỗi ngày, khó tránh khỏi bị đụng đến xương khớp, nô tỳ đã thấm chút thảo dược vào khăn bông để xoa bóp cho người, mỗi ngày cứ như vậy, thêm ngâm chân với nước ấm pha thảo dược về sau sẽ giảm bớt hẳn sự đau nhức.”
Cơ Trường Uyên chống cằm híp mắt nhìn nàng: “Ngươi quả thật rất là tận tâm với Cô.”
Khương Yên biết đây chính là lúc vuốt mông ngựa rồi, vội vàng gật đầu như trống bỏi: “Tất nhiên rồi, được hầu hạ người chính là phúc phần của nô tỳ, làm sao nô tỳ dám qua loa được chứ.”
Nói rồi nàng lại chìa ra tập giấy tuyên viết đầy chữ: “Bất kỳ mệnh lệnh nào của điện hạ, nô tỳ cũng đều nỗ lực hoàn thành, dù khó khăn đến cách mấy, hy vọng điện hạ có thể hiểu được tấm lòng sắt son của nô tỳ.”
Cơ Trường Uyên biết nàng lại bắt đầu ba hoa nhưng vẫn không nhịn được mà vui vẻ cười một tiếng.
“Đây là Cô bắt ngươi chép phạt, ngươi lại cho rằng đó là nhiệm vụ gì lớn lao cao cả lắm hay sao?”
“Đối với nô tỳ, những gì điện hạ yêu cầu nô tỳ làm đều là vì muốn tốt cho nô tỳ, cho nên nô tỳ phải tận tâm tận lực thực hiện, cũng ghi nhớ cẩn thận.”
“Được rồi, ngươi đã ngoan ngoãn nghe lời như thế, Cô cũng không thể chỉ có phạt mà không có thưởng, huống chi công lao trước đó ở trấn Lạc Thủy Cô vẫn còn chưa đả động đến, nói đi, muốn cái gì thì đến phòng Bảo Quang lựa một vòng rồi báo với Cao Dục lấy ra đưa cho ngươi.” Cơ Trường Uyên vừa nói vừa phất tay vô cùng hào phóng.
Khương Yên nghe vậy vội vàng xua tay: “Không cần đâu ạ, không cần đâu, nô tỳ ở trong phủ đã đầy đủ lắm rồi… “
“Vậy ngươi muốn ban thưởng cái gì?” Cơ Trường Uyên mân môi, hứng thú chờ xem nàng sẽ yêu cầu hắn điều gì tiếp theo.
Khương Yên đảo tròng mắt, dùng tay véo bắp đùi trong, sau đó cất giọng nghẹn ngào, đôi mắt cũng dâng lên hơi nước: “Chẳng dám giấu gì điện hạ, nô tỳ bao nhiêu năm là một tay Thẩm phủ nuôi lớn, cơm ăn áo mặc, thậm chí là con chữ cũng là do Thẩm đại tiểu thư ban cho, nàng ấy đối xử với nô tỳ không khác gì ruột thịt, chưa bao giờ nô tỳ rời xa tiểu thư lâu đến như vậy, trong lòng có chút nhung nhớ, lần này nhờ ơn của điện hạ nên mới có thể quay trở về kinh thành, bây giờ chỉ xin điện hạ một ân huệ, cho nô tỳ được gặp gỡ Thẩm đại tiểu thư để báo tin bình an với nàng ấy, tránh để nàng ấy tích tụ lo lắng trong lòng thành sinh bệnh.”
Cơ Trường Uyên không xa lạ gì với Thẩm Thiên Nhược, đại tiểu thư của phủ Thượng Thư.
Tin đồn về sự xinh đẹp đoan trang cùng kiến thức uyên bác của nàng ấy đã bay khắp thành Thiên An mấy năm nay, huống chi hắn đã từng diện kiến vị mỹ nhân như hoa như ngọc này không chỉ một lần.
Thái độ đối xử với hạ nhân trong ngoài phủ của Thẩm Thiên Nhược hắn cũng có nghe nói.
Đó là lý do mà mẫu hậu của hắn rất ưng ý nàng dâu tương lai này.
Thẩm Vân Hạc làm việc cẩn trọng, từ trước đến nay đều không phô trương thanh thế, hiện nay lại đảm nhiệm chức vụ Lễ bộ thượng thư thuộc hàng nhị phẩm, nữ nhi thì mỹ mạo kiều diễm, tài hoa đức độ, rất hợp để đảm nhiệm chức vị Thái tử phi bên cạnh hắn.
Chuyện Khương Yên thân thiết với Thẩm Thiên Nhược, Cơ Trường Uyên cũng không lấy gì làm lạ, thậm chí nàng còn vì vị tiểu thư kia mà xả thân một phen, không chỉ lừa nhi tử của Vương Thiệu ăn cơm nhà lao mà còn khiến phủ Ngự Sử gà bay chó sủa.
Chủ tớ tình thâm, Cơ Trường Uyên cảm thấy cũng không việc gì lại ngăn cách hai người họ gặp nhau, cho nên nhanh chóng đồng ý, còn tốt bụng ra lệnh cho ám vệ Hướng Phong sắp xếp an toàn cho Khương Yên khi ra ngoài.