Tay nghề pha trà của Khương Yên ngày càng điêu luyện, chung trà thơm nồng bốc khói nhanh chóng được đặt trên mặt bàn gỗ đàn hương.
Cơ Trường Uyên từ đầu đến cuối đều không liếc mắt một cái đến Khương Yên, chỉ chăm chăm thảo luận với Cao Dục cho buổi lễ đầu năm mới.
Cho đến khi Khương Yên mệt mỏi đứng một bên gà gật như gà muốn lên chuồng, Cơ Trường Uyên lúc này mới ngẩng đầu lên, giọng điệu hờ hững: “Đi chơi cả một ngày có vui không?”
Khương Yên giật mình tỉnh táo lại, ngay lập tức cười lấy lòng: “Nhờ ơn của điện hạ, hôm nay nô tỳ rất vui vẻ ạ.
”
“Vậy ư? Nói vui mà sao mặt mũi bí xị như thế? Hay là đi chơi với người khác thì vui, còn về phủ nhìn thấy Cô thì mệt mỏi ủ rũ?” Cơ Trường Uyên cũng không thèm quanh co nữa, cứ thế mà trào phúng Khương Yên một câu chí mạng.
Khương Yên vội vàng xua tay: “Không phải, không phải đâu ạ… “
Cơ Trường Uyên nhấc mí mắt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua cái tráp nàng tiện tay đặt trên ghế đẩu bên cạnh mình: “Đi ra ngoài một chuyến còn có thể mang quà về, Khương Yên ngươi đúng là có năng lực thật đấy.
”
“Thái tử điện hạ hiểu lầm rồi, cái này là… cái này là…” Nói đến đây Khương Yên cũng không biết phải giải thích thêm thế nào nữa.
Hộp điểm tâm này là Bùi Lẫm mang đến, nếu lúc này Khương Yên nói thẳng là do hắn ta tặng cho Thẩm Thiên Nhược, có thể sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của Cơ Trường Uyên dành cho tiểu thư của nàng, không khéo còn liên lụy không chỉ tương lai của Thẩm Thiên Nhược mà là một nhà mấy trăm người của Thẩm phủ.
Nhưng nếu để Cơ Trường Uyên hiểu lầm giữa nàng với Bùi Lẫm có cái gì đó thì Khương Yên không muốn, cũng không cam tâm, kiếp này nàng không muốn có bất kỳ dính dáng gì đến hắn ta hết.
Huống chi lỡ như Cơ Trường Uyên lại cao hứng như đời trước, tiện tay ban hôn cho nàng với Bùi Lẫm, giúp nàng có thể ngẩng cao đầu ở đất kinh thành, cũng khiến thê tử của mình vui vẻ, vậy thì Khương Yên một lần nữa lại sa chân vào hố lửa, cả đời không thể thoát ly trong mối quan hệ rối bòng bong của mấy người này.
Nàng đã được trọng sinh để làm lại cuộc đời, chẳng lẽ còn để chuyện cũ lặp lại hay sao?
“Cái này… đúng rồi, đây là nô tỳ mang về để vứt bỏ, là vứt đi đó ạ, nô tỳ sao dám nhận đồ bậy bạ bên ngoài được, tiểu thư lại càng không…”
Khương Yên xoay chuyển tròng mắt, vừa nghĩ vừa nói, thành ra câu nói ra lủng củng không đầu không đuôi, giống y như người bị tật cà lăm.
Cơ Trường Uyên sao có thể dễ bị lừa gạt bởi những lời nói ngô nghê như trẻ lên ba của Khương Yên, hắn im lặng dùng ánh mắt như dao sắc ghim lấy người trước mặt, cho đến khi nàng túng quẫn đến mức phát khóc mà quỳ xuống đất dập đầu, hắn mới phất tay ra hiệu cho quan nội thị đang đứng hầu bên trong sảnh.
“Ngươi nói là không bao giờ nhận đồ của người lạ, muốn vứt hộp điểm tâm đi phải không? Thế thì không ổn rồi, bởi vì Cô đang muốn ban cho ngươi một thứ, vậy thì phải làm sao đây?”
Trước mặt Khương Yên xuất hiện một hộp điểm tâm, cũng là của Mỹ Hương Viên, bên trong đầy ắp những bánh hoa đào hồng hồng đỏ đỏ.
“Đều là bánh hoa đào của Mỹ Hương Viên, Bùi Lẫm tặng cho ngươi, ngươi nói là muốn đem vứt đi, còn của Cô thì sao? Tiểu Yên Tử sẽ xử lý như thế nào?” Cơ Trường Uyên chống cằm, lời nói nhẹ nhàng thong dong nhưng rơi vào tai Khương Yên lại như đá tảng ngàn cân.
Khương Yên nuốt nước miếng ực một tiếng, cổ họng dường như bị mắc nghẹn, cuối cùng chỉ có thể khạc ra mấy chữ: “Đồ của điện hạ ban cho đều là trân bảo với nô tỳ… !”
“Được, ở đây có hai hộp bánh hoa đào, Cô muốn nhìn thấy sự lựa chọn của Tiểu Yên Tử.
” Cơ Trường Uyên híp mắt cười, vẻ mặt như con sói đang từng bước ép sát con mồi đưa chân vào bẫy rập.
Kiểu này không muốn bỏ qua phải không, Khương Yên phẫn nộ nghĩ trong đầu.
Chắc hẳn Cơ Trường Uyên đã sắp xếp người theo dõi nàng khi nàng đi gặp mặt Thẩm Thiên Nhược, cho nên hắn mới biết được chuyện Bùi Lẫm mua bánh hoa đào tặng cho các nàng, cũng không vui khi thấy nữ nhân của mình bị người khác nhòm ngó.
Hắn khó chịu thì nhanh chóng mà rước người vào phủ đi, trút giận lên người nàng làm gì chứ.
Hay là muốn thông qua nàng để cảnh cáo với người nhà họ Thẩm.
Dù gì nàng cũng từng là nha hoàn cận thân của Thẩm Thiên Nhược, chuyện ngày hôm nay xảy ra, chắc chắn nàng không thể nào không đánh tiếng với tiểu thư một chút.
Đúng là một con cáo già xảo quyệt.
Còn vô cùng đáng ghét.
Khương Yên nghĩ đến Thẩm Thiên Nhược, quyết đoán ôm lấy hộp điểm tâm trước mặt Cao Dục vào người: “Tất nhiên đồ của điện hạ là tốt nhất, nô tỳ có gì phải cần lựa chọn chứ.
”
“Tốt, đã vậy thì ăn hết đi, ngay tại đây.
”
Khương Yên mím môi, nhón một chiếc bánh bỏ vào miệng, xuýt xoa kêu lên: “Ngon quá, tạ ơn Thái tử điện hạ.
”
“Tiếp tục đi.
” Giọng hắn vang lên thúc giục, không hề cho Khương Yên một giây phút ngơi nghỉ.
Hộp bánh hoa đào này là dành cho hai người ăn no là ít, vậy mà Khương Yên phải một mình xử lý hết, nàng không dám chậm trễ, từ một cái thành hai, cứ thể nhồi vào miệng đến ho khan.
“Đừng gấp, cả một hộp bánh đều chỉ dành cho ngươi.
” Cơ Trường Uyên một bên vẫn lạnh nhạt nói.
Mà Khương Yên bên này đã chịu không nổi muốn nôn ra ngoài.
Bàn tay to vươn ra bóp mạnh khớp hàm của Khương Yên, giọng nói âm u quẩn quanh bên tai: “Nuốt xuống cho Cô, nếu ngươi dám nhổ ra thì từ ngày mai không còn miệng để ăn nữa đâu.
”
Khương Yên lúc lắc đầu, hàm răng cắn chặt cố nhịn xuống, đôi môi dẩu ra vẫn cố gắng vớt vát vài lời: “Nô tỳ không dám… “
Nàng trệu trạo nhai, vụn bánh dính đầy trên hai phiến môi bóng loáng.
Một số còn rơi xuống đầu ngón tay của Cơ Trường Uyên, hắn di di lên gò má non mịn của nàng, giọng nói ghét bỏ: “Tiểu Yên Tử, ngươi là trẻ con đấy à, ăn uống có thể vương vãi như thế.
”
Khương Yên bị người chế trụ, theo bản năng vội vàng thè lưỡi ra liếm một vòng quanh miệng cho sạch sẽ, không nghĩ đến ngón tay của Cơ Trường Uyên lại đang xoa lung tung trên gương mặt nàng.
Nhìn thấy đầu lưỡi đỏ hồng rụt rè thò ra khỏi hai cánh môi đỏ mọng, Cơ Trường Uyên như bị trúng tà, hắn di chuyển ngón tay, muốn bắt lấy nó.
Lúc ở trấn Lạc Thủy quá nhanh, hắn vẫn còn chưa thấy đã.
Khương Yên giật mình giật mình muốn lui lại nhưng không kịp nữa, ngón tay của Cơ Trường Uyên nhanh như cắt đè ép xuống.
Xúc cảm dưới ngón tay rất tốt, mềm mại đàn hồi, ấm nóng ẩm ướt, phần bụng dưới như có ngọn lửa cháy râm ran, đôi đồng tử của Cơ Trường Uyên dần dần đen đặc, cổ họng mơ hồ như phát ra tiếng hầm hừ.
“Đau… !” Khương Yên sợ hãi vội vàng cắn xuống.
Lúc này mới khiến cho Cơ Trường Uyên buông ra.
Cơ Trường Uyên cười nửa miệng, hắn xoa tay ngồi trở lại ghế, ánh mắt tà mị vẫn bám chặt lấy Khương Yên không hề rút đi.
“Tiếp tục ăn đi, ăn hết mới được đi.
”
Khương Yên cố gắng nhịn xuống sự khó chịu của dạ dày, nhét hết những miếng bánh cuối cùng trong hộp vào miệng, vừa vỗ ngực vừa phồng miệng nhai nhóp nhép, chẳng thèm giữ lễ nghi trước mặt Cơ Trường Uyên nữa.
“Nô tỳ… nô tỳ ăn xong hết rồi ạ.
”
Trong miệng vẫn còn một đống thức ăn nhưng Khương Yên không chịu nổi nữa rồi.
Nàng thật sự muốn trở về móc họng để nôn ra hết, nếu không cái bụng này sẽ không cho nàng yên ổn ngủ qua đêm nay đâu.
“Bánh có ngon không?”
“Ngon, rất ngon ạ.
”
“Vậy hộp còn lại thì phải làm sao?”
“Nô tỳ mang đi vứt ngay ạ.
”
“Không sợ Bùi thị vệ biết được sẽ đau lòng sao?” Cơ Trường Uyên nhướng mày.
Khương Yên ngay lập tức lắc đầu: “Không đâu, nô tỳ với ngài ấy đâu có thân thiết gì, làm sao có chuyện đau lòng hay không?”
Cơ Trường Uyên liếc mắt một vòng, nhìn Khương Yên nhăn nhó ôm bụng một hồi mới chịu thả người.
Cho đến khi người đã khuất bóng, hắn mới đứng dậy, không đầu không đuôi cất tiếng: “Bùi Lẫm thật sự đã nói những lời như thế?”
Bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện, ôm quyền quỳ xuống hành lễ: “Đúng là như vậy ạ.
”
Dường như cảm thấy thông tin vẫn còn chưa đủ, người này ngẩng đầu lên, có chút ngắc ngứ: “Đây là lần đầu tiên thần nhìn thấy Bùi thị vệ cầu xin một người đến hèn mọn thế này.
”
Mà đối phương lại chỉ là một nha hoàn trong phủ Thái tử.
Câu này y chỉ giữ trong lòng, không dám nói ra, dù sao bổn phận của bọn y là không được nhiều lời bình phẩm trước mặt chủ tử.
Cơ Trường Uyên âm trầm nhìn hộp điểm tâm trống trơn, ngón tay vô thức xoa xoa lên cánh môi dưới.
Không tốt chút nào, hắn chẳng thể diễn tả lại được xúc cảm tuyệt vời lúc nãy.
Sự phát hiện này càng khiến Cơ Trường Uyên khó chịu khi nghe được mật báo của ám vệ.
“Được rồi, lui ra đi.
”
Đèn lồng treo trên cao đã được tắt, chỉ có đốm lửa nhỏ từ ánh nến phát ra của nô tài gác đêm.
Mọi sự chìm trong giấc ngủ yên lành.
Bóng đêm lại bao trùm khắp Tĩnh Tâm Trai.