Yên Vũ Lạc Kinh Hoa


Khương Yên không có ngốc, nàng biết hôm đó Cơ Trường Uyên không vui, cho nên những ngày sau đó nàng cũng không dám hẹn gặp Thẩm Thiên Nhược, chỉ nhờ mã phu gửi thư đến Thẩm phủ.

Vả lại giao thừa đã đến nơi, mọi người đều bận rộn để dọn dẹp và trang hoàng mừng năm mới, Khương Yên không dám ngồi không, cũng lăng xăng phụ giúp mọi người một tay.

Mà phía Thẩm Thiên Nhược chắc cũng giống như vậy, sau tết Nguyên Đán chỉ tầm gần một tháng là đến tết Nguyên Tiêu, sau khi công bố kết quả chọn lựa Thái tử phi, dự kiến trước tết Đoan Ngọ sẽ hoàn thành thủ tục lễ nghi cưới hỏi để đưa Thẩm Thiên Nhược vào Đông Cung, mà Thẩm phủ chắc chắn ngay từ bây giờ đã phải chuẩn bị đủ thứ sính lễ của hồi môn cho nữ nhi gả đi.

Nhưng không vì vậy mà Thẩm Thiên Nhược quên mất Khương Yên, nàng ấy rất nhanh hồi âm, còn gửi cho nàng một túi tiền thêu tinh xảo, hứa hẹn qua năm mới sẽ lì xì cho Khương Yên một phong bao to thật là to.

Nhắc đến lì xì đầu năm, Khương Yên không khỏi háo hức, dù gì hiện tại nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, trải qua bao nhiêu chuyện, ai cũng có thể rời đi, chỉ có tiền mới ở lại bên mình mãi mãi, cho nên việc kiếm và giữ được nhiều tiền trong người là mục tiêu lớn lao trong cuộc đời này của Khương Yên.

Cơ Trường Uyên từ trước đến nay đều nổi tiếng là người hào phóng với hạ nhân phục vụ hắn.

Thậm chí ở đời trước, dù không tiếp xúc nhiều nhưng những dịp lễ tết hay mỗi lần nàng ghé vào cung thăm Thẩm Thiên Nhược, Cơ Trường Uyên đều tiện tay ban tặng cho Khương Yên mấy món trân bảo quý giá.

Bây giờ Khương Yên là nha hoàn của Đông Cung, không mong sẽ nhận được những món đắt tiền như đời trước nhưng phong bao lì xì lớn chắc là sẽ không thiếu đâu.

Đêm giao thừa, Cơ Trường Uyên sẽ ở lại trong cung để ăn bữa cơm đoàn viên cùng Hoàng hậu và Hoàng thượng cho nên hắn không trở về phủ cho đến qua mùng một.

Sáng hôm đó, đột nhiên Khương Yên nhận được một bức thư hẹn đi chơi đêm giao thừa ở chợ đêm thành Tây của Thẩm Thiên Nhược.

Thực ra đây là truyền thống hằng năm của bọn họ, đêm giao thừa nhất định phải đến chợ đêm thành Tây xem người dân treo cờ năm mới, nấu bánh chưng bánh tét, những thương nhân thì bày sạp hàng bán bên cầu, là những câu đối liễn, vòng hoa trừ tà, bánh ngọt, túi thơm, bao lì xì đủ loại, cho đến trước nửa đêm khi gác mõ gõ ba tiếng thì mới dọn dẹp trở về để chuẩn bị bàn cúng giao thừa và bữa cơm tất niên.

Khương Yên và Thẩm Thiên Nhược cùng Điềm Điềm đều là những nữ tử ở độ tuổi ham vui, hoạt động của mấy ngày lễ này mỗi năm cũng chỉ có một lần, các nàng nhất định không muốn bỏ qua.

Ngay lập tức Khương Yên đã viết thư hồi âm đồng ý, hẹn gặp ở Hàm Ngọc Các vào đầu giờ Dậu rồi cùng nhau xách đèn lồng đi đến cầu Hồng Kiều ngắm phố dạo chợ.

Cơ Trường Uyên không ra lệnh cấm Khương Yên ra ngoài gặp Thẩm Thiên Nhược, thậm chí còn ngầm coi như đó là phần thưởng dành cho nàng trong thời gian phục vụ hắn ở Đông Cung.

Hôm nay hắn lại không ở trong phủ, cho nên Cao Dục cảm thấy không có quyền gì để cấm cản Khương Yên đi chơi đêm giao thừa.

Nhìn biểu tình phấn khích của nàng, trong lòng của Cao Dục cũng có chút vui lây.

Ông ta hầu hạ quý nhân trong cung đã quá lâu, tư thái lễ tiết phải đặt lên hàng đầu, lâu lắm rồi ông chưa nhìn thấy bộ dáng nhảy nhót hồ hởi của một cô gái trẻ như thế này.

Thôi hôm nay thoải mái cho Khương Yên một chút đi.

Dù sao thì sớm nhất tối mai chủ nhân Đông Cung mới trở về.

Khương Yên quấn mình trong chiếc áo bông dày màu hồng phấn, bên ngoài khoác áo choàng lông thỏ đồng màu, bao tay trắng muốt, mái tóc búi đơn giản, chỉ cài trâm bạc hình hoa mai.

Vừa nhìn thấy bóng áo choàng bằng lông cáo lửa của Thẩm Thiên Nhược, Khương Yên đã nhảy cẫng lên vẫy tay.

Đêm nay Thẩm Thiên Nhược vô cùng xinh đẹp, một thân xiêm y đỏ rực kiểu hồng đài, búi tóc song phi điểu cùng bộ diêu bằng vàng chạm hoa mẫu đơn với những tua rua tinh xảo.

Khương Yên không khỏi xuýt xoa: “Tiểu thư, người đẹp quá!”

Thẩm Thiên Nhược cười duyên, nhẹ đánh vào vai Khương Yên: “Ngươi đó, sao lại nói chuyện y như mấy hán tử thô lỗ trên đường vậy.



Khương Yên lè lưỡi giả bộ né tránh, sau đó ôm lấy cánh tay của Thẩm Thiên Nhược hào hứng reo lên: “Đi thôi nào.



“Chờ một chút, còn người.

” Thẩm Thiên Nhược không lập tức bước theo sau.

Khương Yên còn chưa kịp hỏi là ai, đã nghe thấy âm thanh trầm thấp phía sau: “Bùi mỗ có khiến cho các vị chờ lâu không?”

Khương Yên méo xệch, không thèm quay lại, chỉ làm khẩu hình hỏi: “Sao lại có hắn ta ở đây nữa?”

Thẩm Thiên Nhược vỗ vỗ mu bàn tay của Khương Yên, nhỏ giọng: “Bùi thị vệ đến để hộ tống chúng ta đi chơi chợ đêm, mấy hôm nay trong phủ nhiều việc, chợ đêm lại đông đúc như vậy, phụ thân ta không thể cắt cử thị vệ theo sau bảo vệ nên không yên tâm cho ta ra ngoài, phải nhờ có ngài ấy mở lời thì cha mới đồng ý.



Khương Yên nghe xong cũng chẳng còn cách nào khác.

Thẩm Thiên Nhược là châu ngọc trong lòng Thẩm thượng thư, nàng ấy lại còn là ứng cử viên cho chức vị Thái tử phi, bảo hộ chặt chẽ là điều đương nhiên, huống chi có biết bao quý nữ kinh thành đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Nhược, chỉ chờ sơ hở là dâng tấu bêu rếu, hòng xóa sổ một đối thủ quá mạnh này.

Bùi Lẫm nhìn gương mặt lạnh tanh của Khương Yên cũng không lấy gì làm buồn phiền, chỉ dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói: “Nàng yên tâm, ta chỉ đi theo đằng sau, không làm phiền các nàng đâu.



Thấy Khương Yên yên lặng chậm rãi đi đằng trước, cũng không có ý muốn đuổi hắn ta về, Bùi Lẫm đánh bạo nói tiếp: “Ta biết trước nay nàng đều thích không khí nhộn nhịp của chợ đêm thành Tây, cho nên mới qua phủ Thượng thư cầu tình một phen, không nghĩ Thẩm tiểu thư lại đồng ý.



“Chúng ta không thân không quen, sao ngài biết ta thích đi chơi chợ đêm thành Tây, Bùi thị vệ đoán mò cũng hay quá đi.

” Khương Yên sẵng giọng đáp.

Bùi Lẫm cũng không khó chịu, chỉ từ tốn nhận lỗi: “Là ta quá phận rồi, nhưng ta không đoán mò.



Khương Yên bĩu môi một cái, hừ lạnh một tiếng.

Bùi Lẫm mơ hồ cảm nhận được thai độ của đối phương, hắn ta siết chặt nắm tay, giọng kiên định: “Chỉ cần một cơ hội, ta nhất định sẽ khiến cho nàng vui vẻ.



“Không đâu, không bao giờ cơ hội trở lại lần thứ hai cho những người đã không trân trọng nó.



Nói xong, Khương Yên quay lại đi đến chỗ Thẩm Thiên Nhược ở đằng sau, kéo tay nàng ấy rảo bước nhanh về phía ánh đèn sáng bừng ở góc ngã tư đường.

Cầu Hồng Kiều vô cùng nổi tiếng, đặc biệt dành cho các đôi tình lữ.

Đêm giao thừa lại càng đông vui, nam thanh nữ tú nô nức đứng trên cầu trao lời hẹn ước.

Đời trước Khương Yên cũng rất muốn được Bùi Lẫm đưa nàng đến đây nhưng hắn ta mãi khước từ với lý do bận rộn.

Sau này nàng hiểu ra người mà Bùi Lẫm muốn nắm tay đứng trên cầu ngắm phong cảnh không phải là mình.

Khương Yên quay đầu lại, nhìn nam tử tuấn tú đứng bên đầu cầu bên kia đang nhìn mình đầy trìu mến, trong lòng chỉ còn mảnh lạnh lẽo.

“Không chỉ đêm nay, mà những ngày sau nữa, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ đưa nàng đến đây dạo chơi.



Khương Yên lắc đầu: “Nếu ta muốn đi thì tự có chân để đi, cần gì phải chờ đợi bất kỳ ai chứ.



“Ừa, vậy thì đổi lại là ta theo nàng được không?” Bùi Lẫm cười xòa, dễ dàng thỏa hiệp.

Khương Yên nhìn xoáy vào gương mặt của Bùi Lẫm, giọng nặng nề: “Ngài nghĩ ta có đồng ý không?”

Bùi Lẫm không dám tuyệt vọng, hắn ta chậm rãi tiến lên từng bước một, xòe lòng bàn tay ra khẩn thiết nhìn Khương Yên: “Ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng cho nàng một cuộc đời vui vẻ, xin nàng cho ta một cơ hội…”

Lệnh bài quân doanh hiện ra trước mặt, không nghĩ đến Bùi Lẫm đời này lại sớm thăng chức đến như vậy.

Với địa vị hiện tại của hắn ta có lẽ rất nhanh sẽ trở thành gia chủ của Bùi phủ.

“Ngài có biết Thái tử điện hạ ban cho ta một nghìn lượng, còn có trang sức vòng vàng châu báu.

Với gia tài hiện có đủ sức so sánh với bất kỳ gia đình trung lưu nào ở kinh thành, ngài nói xem ta còn cần phải ủy thân cho người khác để làm gì?” Nói đến đây Khương Yên cười châm chọc: “Không phải ngu ngốc lắm sao, dựa dẫm vào nam nhân cho đến khi bị vứt bỏ, chi bằng tích bạc sống an nhàn cả đời.



Bùi Lẫm mím môi, lời biện hộ còn chưa nói ra, bên cạnh đã vang lên giọng nói mềm mại: “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”

Thẩm Thiên Nhược xuất hiện, trên tay là một chiếc đèn lông vẽ tranh sơn thủy, Điềm Điềm hớn hở lôi kéo theo sau, tay liên tục chỉ trỏ: “Tiểu thư ơi, mọi người ơi, bên kia có gian hàng chơi câu đối kìa, phần thường nhiều lắm, chúng ta qua đó thử xem.



Khương Yên không muốn đứng đây tranh luận với Bùi Lẫm thêm nữa, nàng nhanh chóng kéo tay Thẩm Thiên Nhược đi về hướng Điềm Điềm vừa chỉ.

Gian hàng khá lớn, bên trên treo đầy đèn lồng vẽ tay xinh xắn, phía dưới là những câu đối liễn bằng giấy đỏ dát vàng, nét chữ trên đó nhìn qua có thể biết được là người có bút pháp rất tốt.

Chủ sạp giải thích, mỗi câu đối là một cặp, ở trên bàn bày một nửa câu, nếu ai đối chính xác nửa còn lại, ông ta sẽ tặng họ cặp liễn mang về không mất tiền.

Khương Yên không giỏi văn chương, dù đời trước có cố gắng học kinh thi đến đâu cũng chẳng thể nào nhớ nổi, về sau dứt khoát không học nữa, dồn hết tâm huyết vào y dược, lý do cũng là vì muốn hỗ trợ cho Bùi Lẫm.

Trái lại Thẩm Thiên Nhược rất thông minh và có trí nhớ tốt, nàng ấy năm tuổi đã đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, bảy tuổi đã có thể theo nhị ca đến nghe tiên sinh giảng bài.

Nàng ấy vừa ra tay đã lấy ngay được một cặp liễn.

Không nghĩ đến Bùi Lẫm bao năm tập võ, nơi đi nơi đến cũng chỉ quẩn quanh hoàng cung, quân doanh và hầu phủ, vậy mà lại có thể dành lấy cho mình một cặp liễn khác.

Tài năng xuất chúng, ngoại hình nổi bật, chẳng bao lâu đã có một đám đông vây quanh nhóm người Khương Yên vỗ tay khen ngợi.

Thẩm Thiên Nhược không muốn bị người khác chú ý quá nhiều, ngượng ngùng kéo tay Khương Yên và Điềm Điềm, tỏ ý phải trở về.

Buổi đi chơi đêm giao thừa cũng kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui