Yên Vũ Lạc Kinh Hoa


Khương Yên đau đớn, nhưng nghe đến câu hỏi của Cơ Trường Uyên, nàng liền lắc đầu nguầy nguậy.

“Không có… “

“Không có? Vậy sao ngươi lại muốn hẹn gặp mặt Bùi Lẫm?” Cơ Trường Uyên càng gia tăng thêm sức lực, đồng tử đen đặc nhuốm màu u ám.

“Đau… !” Khương Yên không chịu nổi, chỉ có thể nhíu mày kêu lên một tiếng.

Cổ họng và khớp hàm bị bóp nghẹt, tiếng kêu như thủy tinh vỡ vụn vang lên rời rạc.

Cơ Trường Uyên lại không hề thương hương tiếc ngọc, hắn ép sát thân thể nàng vào cạnh bàn đến mức Khương Yên ngã ngửa ra đằng sau, cúi đầu bên tai nàng gằn từng tiếng nặng nề.

“Bùi Lẫm dù sao cũng là thế tử của Hầu phủ, tiền đồ vô lượng, câu dẫn được một người như vậy, tương lai cho dù làm thiếp vẫn rất vẻ vang, phải không Tiểu Yên Tử?”

“Không có… nô tỳ không có… xin điện hạ minh xét!!!” Khương Yên nén đau, cố gắng biện bạch.

“Trước nay tên đó đều không tỏ ra hứng thú với nữ nhân, vậy mà lại đồng ý lời mời đi dạo của ngươi, kỹ năng câu dẫn đàn ông của ngươi quả là không đùa được, Cô đúng là đã coi thường ngươi rồi.



Ngay khi cảm thấy khớp hàm của mình muốn vỡ ra, Khương Yên dùng hết sức bình sinh hét lên: “Không có… nô tỳ không có thích Bùi Lẫm, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa đều sẽ không bao giờ thích người này.



Bàn tay trên cổ có hơi buông lỏng, Khương Yên biết Cơ Trường Uyên đã nghe lời nàng nói nên càng ra sức biện giải: “Nô tỳ không thích Bùi thị vệ, làm sao có thể câu dẫn ngài ấy được, huống chi nô tỳ ở Đông Cung ăn sung mặc sướng, cần gì phải hạ mình làm thiếp đi hầu hạ người khác, đấy là chưa kể chủ mẫu nhà họ Bùi có chấp nhận một nô tỳ hèn mọn bước chân vào phủ của họ hay không nữa.



Cơ Trường Uyên nhếch môi, ngón tay tùy ý mân mê môi dưới của Khương Yên, ngữ điệu tràn đầy ác ý: “Ngươi cũng còn biết thân phận ti tiện của mình không xứng với Thế tử của Trấn bắc hầu phủ ư?”

Khương Yên bị đối phương chế trụ trong tay, bắt buộc phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, vì đau mà khóe mắt đã ầng ậng nước nhưng vẫn cố gắng kìm lại, hổn hển nói: “Điện hạ anh minh, nô tỳ luôn luôn rõ ràng về thân phận của mình, cho nên nào dám trèo cao, nhưng ơn nghĩa tất phải báo đáp, nô tỳ mới bạo gan gửi thiếp mời một lần, không nghĩ là Bùi thị vệ lại khách khí đáp ứng.

Nhưng nô tỳ cũng không muốn bị hiểu lầm, cho nên mới đánh tiếng mời tiểu thư đi cùng vào đêm giao thừa… “

Khương Yên nói đến đây thì hết hơi, chỉ có thể ngừng lại hít một hơi, đôi mắt mở to mang theo sợ hãi quan sát nam tử trước mặt.

“Nói tiếp.



“Điện hạ, những gì nô tỳ nói đều là sự thật, ngài nghĩ xem, nếu nô tỳ có tư tâm muốn câu dẫn Bùi thị vệ, nô tỳ đã hẹn gặp riêng ngài ấy rồi thì, cần gì phải dẫn theo Thẩm tiểu thư làm gì.

Ai chẳng biết tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên, lại thông minh tài trí, nô tỳ chỉ là một nữ tử tầm thường, nhan sắc có hạn, đứng bên cạnh tiểu thư như gà tre và hồng hạc, nếu nô tỳ có ý với Bùi Lẫm, làm như vậy có phải càng thiệt thân hơn không, nhìn một cái là biết nên chọn người nào… “

“Sở dĩ hôm đó nô tỳ cố gắng lôi kéo tiểu thư đến điểm hẹn là bởi vì nô tỳ không hề có ý gì với Bùi thị vệ một chút nào, và nô tỳ cũng biết rõ tiểu thư cũng sẽ như vậy, hai người chúng ta trong sạch như gương, cho nên nô tỳ mới bạo gan hẹn mọi người cùng đến đấy.



Khương Yên hết hơi hết sức phân trần giải thích, hi vọng Cơ Trường Uyên sẽ tin tưởng, cuối cùng chỉ nhận lấy một mảnh im lặng.

“Điện hạ… !”

Âm thanh run rẩy sợ hãi rơi vào trong tai Cơ Trường Uyên khiến hắn như bị kích thích.

Gương mặt nhích lại gần, kề sát bên gò má non mịn của nàng, nhìn thật kỹ môi lưỡi đang mấp máy không nên lời của nàng.

“Há miệng to ra!”

Gương mặt của Khương Yên rất nhỏ, chắc chỉ bằng một bàn tay của Cơ Trường Uyên, khi nàng cử động cơ mặt, đôi môi cũng cong lên, bĩu ra thành một khối thịt nhỏ mềm mại trơn bóng cọ sát vào ngón tay cái của hắn.

Từ nãy đến giờ Cơ Trường Uyên chỉ nhìn chăm chú vào hai phiến môi hết đóng lại mở ấy như bị trúng ma chú, không cách nào rời mắt.

Bên trong là đầu lưỡi đỏ hồng lấp ló theo từng cử động của khoang miệng, khiến hắn cảm nhận một trận râm ran từ đầu ngón tay, lan đến lồng ngực.

Thậm chí răng nanh cũng ngứa ngáy theo.

Khương Yên đang trong tư thế há miệng, khó hiểu nhìn Cơ Trường Uyên, cổ họng khô khốc vì nói quá nhiều khiến nàng có chút khó chịu, lén lút nuốt nước bọt ực một cái.

Chuyển động nhỏ của cần cổ không thể qua mắt được đối phương, Cơ Trường Uyên dùng bụng ngón tay ma sát trên da thịt của Khương Yên, lực đạo không nhẹ, âm thanh trầm khàn như bị nén trong cổ họng: “Thè lưỡi ra!”

Khương Yên ngơ ngác không biết Cơ Trường Uyên đang tính toán cái gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lệnh.

Đầu lưỡi bị kéo mạnh một cái, Khương Yên bị hành động càn rỡ của Cơ Trường Uyên mà điếng người.

Hắn nhét thẳng hai ngón tay vào miệng nàng, ngoáy ngoáy một lúc đến khi nước bọt trong miệng chảy tràn xuống dưới cằm, sau đó dùng ngón trỏ và ngón cái kéo lưỡi của nàng ra ngoài khoang miệng một đoạn.

Ngón tay vừa nhấn mạnh xuống thân lưỡi, đôi môi hắn kề sát vào vành tai của Khương Yên liếm nhẹ một cái đầy thích thú.

Sự thích thú tràn đầy tàn ác khi nhìn thấy con mồi giãy dụa trong nanh vuốt của mình.

“Cô ghét nhất là kẻ dối trá, những tên như thế tốt nhất là nên cắt bỏ cái lưỡi đi, để chúng không thể nào ba hoa trước mặt Cô nữa, ngươi nói đúng không?”

Nói xong, ngón tay lại bóp mạnh lấy cái lưỡi của Khương Yên khiến nàng phải kêu ê a trong cổ họng.

Nước bọt chảy dầm dề xuống cằm và cần cổ, dây lên cả mu bàn tay của Cơ Trường Uyên đến ướt đẫm.

Khương Yên sợ hãi Cơ Trường Uyên biết được chuyện của mình và Bùi Lẫm, bây giờ lại càng sợ bản thân mình đắc tội hắn hơn nữa, nàng ra sức vùng vẫy, tiếng ư ư vang lên không khác gì con thú nhỏ bị thương.

Cơ Trường Uyên càng ra sức thọc vào khoang miệng của Khương Yên, ngón tay vừa giữ lấy đầu lưỡi, vừa ra sức khuấy đảo không gian nhỏ bé bên trong, âm thanh của hắn trở nên thô nặng hơn, hơi thở nóng rực rót vào tai nàng.

“Tiểu Yên Tử rất không nghe lời, hôm nay ngươi xem Cô trừng phạt ngươi ra sao nhé.



Khương Yên chưa kịp chuẩn bị, đôi môi của Cơ Trường Uyên đã ập đến chặn lấy toàn bộ hơi thở và âm thanh mà nàng chuẩn bị thốt ra.

Hắn mút rất có lực, chẳng mấy chốc mà đầu lưỡi của Khương Yên đã gần như bị tê liệt.

Cơ Trường Uyên giữ chặt cần cổ của Khương Yên, đôi mắt rũ xuống nhìn nàng như vị thần trên đàn cao, hài lòng khi thấy vẻ mặt Khương Yên kinh hoảng đến mức co rút lại.

Cảm giác đau đớn kéo đến, trong miệng nhanh chóng trần ngập vị rỉ sắt.

Đầu lưỡi của Khương Yên bị chảy máu, rất nhiều máu.

Là Cơ Trường Uyên đã mạnh mẽ cắn xuống, không hề thương tình.

Khương Yên đau đến mức không thể hét lên, mà nếu còn hơi sức nàng cũng không thể kêu được thành tiếng, bởi khuôn miệng vẫn còn đang bị đối phương gặm nhấm cắn phá bừa bãi.

Hương vị môi lưỡi trong miệng Khương Yên quả thật rất ngon ngọt, rất hợp ý của Cơ Trường Uyên.

Đây là ý nghĩ nhảy lên trong đầu hắn khi hắn rời môi đi.

Thỏa mãn, no nê, cơn ngứa ngáy đã dịu lại, cơn khát đã được lấp đầy, Cơ Trường Uyên hài lòng buông tay, để Khương Yên lảo đảo ngã xuống mặt bàn.

Hắn đứng thẳng người, khóe miệng dính máu đỏ tươi, trông không khác gì ác quỷ tu la dưới địa ngục.

Hai bàn tay xoa vào nhau như đang tìm kiếm lại cảm giác trơn nhẵn mềm mại hồi nãy, sau đó tà mị cười một tiếng, cũng không thèm quan tâm Khương Yên đang đau đớn đổ gục xuống đất mà ra lệnh cho Cao Dục đến tịnh phòng.

Khương Yên đau đến không thở nổi, chỉ có thể bụm miệng, cố gắng ngăn máu đang chảy xuống đầy lòng bàn tay.

Tiểu Thuận Tử nhìn mà thấy ghê người, vội vàng chạy đến đỡ nàng đứng lên: “Khương Yên cô nương, cô nương không sao chứ?”

Khương Yên lắc đầu rồi lại gật đầu, bây giờ nàng chẳng thể nói được chữ nào, chỉ chống đỡ một bên cánh tay của Tiểu Thuận Tử, sau đó lết trở về Cẩm An Đường.

Vết cắn rất sâu, cộng thêm với sợ hãi quá độ, nửa đêm Khương Yên bắt đầu phát sốt.

Trời đã tờ mờ sáng vẫn không thấy bóng dáng Khương Yên đâu, Cao Dục đánh mắt cho Tiểu Thuận Tử đi đến nội phòng của nàng, lúc này mới phát hiện Khương Yên mặt đỏ bừng bừng, thân nhiệt nóng hổi như nằm trong lò than.

Một hạ nhân bị bệnh cũng chỉ là chuyện bình thường, ra ngoài hốt vài thang thuốc là xong, nhưng người này đang là nô tỳ cận thân của Thái tử điện hạ, trong con mắt tinh tường của Cao Dục, ông ta còn lờ mờ nhận ra thái độ quỷ dị của chủ tử dành cho nàng.

Nếu không, một người sạch sẽ cao lãnh cấm dục ít gần nữ sắc như Cơ Trường Uyên sao có thể làm ra hành động kinh hãi như hôm qua?

Suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, ông nhẹ nhàng đi đến Tĩnh Tâm Trai xin cầu kiến.

Cơ Trường Uyên đã dậy từ lúc nào, đang dùng khăn lau bảo kiếm.

“Có chuyện gì? Tiểu Yên Tử đâu rồi?”

“Bẩm điện hạ, nàng ấy sốt cao, vẫn còn nằm trong nội phòng ở Cẩm An Đường.



Cơ Trường Uyên ngừng tay, nhướng mày nhìn Cao Dục: “Bệnh rồi à?”

“Vâng ạ.



“Cho người mời đại phu đến đây đi.



“Tuân lệnh.



Cao Dục thở dài một cái rồi khom lưng lui xuống, lại nghe đối phương gọi giật lại.

“Hừ, chuẩn bị một chút, lát nữa Cô qua đó xem thế nào.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui