Yên Vũ Lạc Kinh Hoa


Khương Yên rùng mình, vội vàng giật phắt tay lại.

Bùi Lẫm biết tình hình hiện tại không nên giằng co trước mặt người khác, cho nên đành phải buông ra.

Vì đang đứng quay lưng lại với Cơ Trường Uyên, khoảng cách giữa bọn họ lại không gần, Khương Yên chắc mẩm hắn không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì.

Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó quay người lại hành lẽ với Cơ Trường Uyên, vẻ mặt quy củ như thường.

“Hai người ở đây làm gì?” Cơ Trường Uyên liếc mắt nhìn Bùi Lẫm và Khương Yên một cái đầy sắc bén, dường như không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

“Cô không nghĩ là một thế tử Hầu gia lại có thể thân thiết với nha hoàn của Đông Cung đến mức gặp nhau riêng tư thế này.

” Ngữ điệu lộ ra chút khó chịu, nhiều hơn nữa là khinh miệt.

Bùi Lẫm thoải mái trả lời: “Đợt dịch bệnh lần trước ở vùng Vọng Giang, Khương Yên đã hỗ trợ rất nhiều cho thần, cũng không tính là xa lạ, hôm nay gặp nhau cũng không thể không dừng lại hỏi thăm vài câu.



“Vậy sao? Cô không biết là Bùi thị vệ lại thân thiện hòa nhã đến mức chủ động hỏi thăm một nô tỳ đấy.



Khương Yên cắn môi, không muốn cuộc nói chuyện qua lại của hai người này đi xa hơn nữa, vội vàng cười cười đi đến gần Cơ Trường Uyên nhỏ nhẹ hỏi: “Điện hạ đã bàn chuyện xong với trụ trì rồi ạ?”

Cơ Trường Uyên hạ tầm mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang cố gắng cười lấy lòng hắn, trên gò má vẫn còn thấp thoáng ánh nước.

Lúc này đột nhiên hắn không muốn nhiều lời với Khương Yên nữa, chỉ phất tay áo rời đi.

“Điện hạ muốn dùng cơm chay ở đây, mọi người đều đang tập trung ở trai đường để chuẩn bị.



Cao Dục đi bên cạnh nhỏ giọng nói.

Khương Yên nghe xong vội vàng chạy bước nhỏ theo sau, cái bóng nhỏ nhanh chóng khuất sau rặng cây hoa đào.

Trai đường của Linh Ẩn Tự vô cùng yên tĩnh, có lẽ là được dặn dò từ trước, sau khi quét dọn sạch sẽ thì những người không phận sự đều lui xuống hết, chỉ còn mỗi gia nhân của phủ Thái tử đang cung kính đứng chờ.

Khương Yên đang lui cui xếp đũa ăn, lại thấy một bóng dáng quen thuộc xinh đẹp động lòng người bước đến.

Áo bào cẩm lý màu hồng đào thướt tha hoa mỹ, dải lụa mềm mại khoác hờ bên cánh tay bay bay trong gió, không khác gì trích tiên giáng trần.

Thẩm Thiên Nhược, Thẩm đại tiểu thư đến rồi.

“Tiểu thư.

” Khương Yên vui mừng reo lên

“Sao tiểu thư đến muộn vậy?” Nàng nhỏ giọng, có chút càu nhàu: “Nếu không muội đã không đụng mặt hắn ta.



Thẩm Thiên Nhược cười hòa ái, nắm tay Khương Yên vỗ nhẹ, sau đó thì thầm: “Ta tình cờ gặp được Thái tử điện hạ ở Tam Bảo điện cùng trụ trì, cho nên nán lại một chút để xin thỉnh giáo.

Không nghĩ là ngài ấy còn mời ta ở lại dùng cơm chay.



Khương Yên lén lút quay đầu sang nhìn, sau đó che miệng cười thầm.

Trữ quân của Đại Cơ thì đã sao, không phải cũng đổ rạp dưới váy của tiểu thư nhà nàng ư.

Không hổ là đệ nhất mỹ nhân thành Thiên An, một nụ cười có để làm tan chảy trái tim băng giá của vị quân vương.

Khương Yên đang chuẩn bị lui ra cùng nhóm Tiểu Thuận Tử thì đột nhiên Cao Dục đi đến nói rằng nàng được đặc cách ngồi ăn ngồi nhóm người của Cơ Trường Uyên.

Có vẻ như Thẩm Thiên Nhược đã bày tỏ mong muốn được ăn một bữa cơm đầu năm với Khương Yên.

Còn có cả Bùi Lẫm ở đó.

Bàn ăn ba người bốn ghế, chỉ còn chờ mỗi mình nàng để động đũa.

“Đa tạ Thái tử điện hạ đã ban thiện.

” Khương Yên khom lưng hành lễ, sau đó mới cần thận ghé mông ngồi xuống ghế đẩu.

Cơ Trường Uyên không nói gì, chỉ nhấc đũa lên, ba người còn lại đều hiểu là có thể ăn cơm được rồi.

Bùi Lẫm đã theo hộ vệ Cơ Trường Uyên mấy năm nay, trước mặt hắn cũng tỏ ra thoải mái hơn nhiều, cả hai tự nhiên hàn huyên một số chuyện vặt vãnh.

Khi lần nữa nghe lại được sự kiện ở vùng Vọng Giang, Thẩm Thiên Nhược nâng ly trà lên, muốn dùng trà thay rượu kính hai người họ một ly.

“Đa tạ Thái tử điện hạ đã không quản hiểm nguy khó nhọc chăm lo cho dân chúng, còn có thể đưa Tiểu Yên trở về bình an, tiểu nữ cảm kích vô cùng.



Sau đó nàng ấy quay sang Bùi Lẫm đang nghiêm nghị ngồi ở phía đối diện: “Cũng xin cảm ơn Bùi thế tử đã ra tay tương trợ, bảo hộ cho mọi người suốt chặng đường dài.



Bùi Lẫm nhã nhặn nâng ly trà lên theo: “Thẩm tiểu thư đừng nói vậy, đó là trách nhiệm của tại hạ.



Nói xong, hắn ta ẩn ý nhìn qua Khương Yên, nhẹ nhàng nói tiếp: “Dù sao đi nữa, đưa người an toàn trở về kinh thành cũng là mong muốn của tại hạ.



Cơ Trường Uyên không hòa vào câu chuyện của hai người kia, chỉ im lặng uống cạn ly trà còn đang bốc khói.

Thẩm Thiên Nhược có hơi xấu hổ, cúi đầu gắp đại một miếng rau trên bàn để che giấu biểu cảm ngượng ngùng trên gương mặt.

“Tiểu Yên ăn nhiều lên nhé.



Khương Yên khẽ nhíu mày, nhìn mấy cọng giá đỗ trong chén mà Thẩm Thiên Nhược mới đưa qua, ăn không được, mà không ăn cũng không biết làm sao để gạt đi.

Một giọng nam từ tính với qua, kèm theo đôi đũa gỗ: “A Yên không ăn được giá đỗ mà, để ta.



Thẩm Thiên Nhược lúc này mới giật mình, vội vàng nhìn vào chén Khương Yên, âm thanh tràn đầy sự áy náy: “Là do ta sơ ý rồi.



Khương Yên xua tay, khều khều cọng giá đỗ, cố gắng thôi miên bản thân để quên đi hương vị khó chịu của nó: “Không sao ạ, muội ăn được mà.



“Trước giờ nàng đã không thích vị giá đỗ, đừng ủy khuất bản thân, để ta.

” Bùi Lẫm kiên nhẫn khuyên nhủ, ngữ điệu dỗ dành.

Sau đó cũng không để Khương Yên nói lời từ chối đã gắp những cọng giá đỗ bỏ vào chén của mình.

Hành động tự nhiên của hắn ta khiến Thẩm Thiên Nhược đỏ mặt thay cho Khương Yên, còn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn nàng.

Có cổ vũ, cũng có trêu chọc, Khương Yên liếc một cái là hiểu ngay.

Mà Cơ Trường Uyên ngồi ở vị trí chủ tọa lại âm trầm đến cực điểm, ánh mắt nhìn nàng như thể muốn lăng trì đến nơi.

Khương Yên ngồi ăn bữa cơm chay mà không khác gì đi dự hồng môn yến.

Chỉ sợ rằng sau hôm nay nàng chẳng còn cái bụng để ăn nữa.

Dường như mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Bùi Lẫm, Cơ Trường Uyên đều rất không vui.

Hay là hắn đã đánh hơi được tư tâm của Bùi Lẫm.

Không thể nào, kiếp trước mãi đến khi nàng chết đi, Cơ Trường Uyên dường như vẫn không nhận ra Bùi Lẫm thầm thương trộm nhớ thê tử của mình.

Nhưng lúc nãy khi Bùi Lẫm bày tỏ với nàng, hắn đã thừa nhận bản thân mình cũng trọng sinh rồi, vậy thì tình cảm mà hắn ta dành cho Thẩm Thiên Nhược sẽ ra sao đây?

Còn Cơ Trường Uyên, vì điều gì mà hắn luôn khó chịu với việc tiếp xúc của bọn họ vậy?

Hoặc giả Bùi Lẫm vẫn muốn lên kế hoạch lừa gạt nàng, nhưng lại bị Cơ Trường Uyên phát hiện cho nên mới có cục diện của ngày hôm nay.

Khương Yên suy nghĩ mông lung, không để ý đến hướng xe ngựa đã thay đổi.

“Không về phủ, quay đầu đi đến biệt viện thành Bắc đi, đêm nay Cô muốn nghỉ ngơi ở đó.



Khương Yên giật mình a lên một tiếng.

Nhưng Cơ Trường Uyên không trả lời nàng, chỉ dùng vẻ mặt tà ác vây hãm nàng trong không gian nhỏ bé của xe ngựa.

Như muốn lột trần nàng ra từng lớp một để hành hình.

Đây là lần đầu tiên Khương Yên đặt chân đến khu biệt viện này.

Nghe nói nó là một trong như tư sản của Cơ Trường Uyên, nằm ở khu vực yên tĩnh nhất của thành Thiên An.

Biệt viện không rộng lớn như Đông Cung nhưng cũng được thiết kế tỉ mỉ với sân vườn xanh mát cùng những cây cổ thụ quý hiếm.

Mái nhà cong cong được lợp ngói sứ men xanh, xà nhà và cột được chạm trổ và điêu khắc ấn triện riêng của Cơ Trường Uyên.

Nơi đây chỉ dành riêng cho Cơ Trường Uyên nghỉ ngơi vì vậy cách bố trí các gian phòng cũng có chút khác biệt, là kiểu tứ hợp viện khép kín và cổ kính, với gian nhà chính đầy đủ công năng phục vụ cho chủ nhân của nó.

Các gian nhà phụ chủ yếu dành cho bà tử và gia nhân trong viện, có một vườn cỏ nhỏ đằng sau khố phòng dùng cho ngựa ăn.

Dù được thông báo một cách rất đột ngột nhưng dưới sự chỉ huy và điều phối của Cao Dục, mọi thứ đều được chuẩn bị một cách đầy đủ và ngăn nắp.

Bàn ăn được dọn lên với đầy đủ mỹ vị không thua kém yến tiệc cung đình chút nào.

Điềm khác biệt duy nhất là trong biệt viện không có những nha hoàn nhất đẳng với dáng vẻ kiều diễm mị hoặc đến điên đảo lòng người như bốn vị đang ở Đông Cung kia.

Hôm nay ở đây chỉ có mỗi Khương Yên là nha hoàn cận thân của Cơ Trường Uyên, nàng tự nhiên đứng bên cạnh hầu hắn dùng thiện.

Từ lúc rời khỏi Linh Ẩn Tự cho đến khi kết thúc bữa ăn tối, Cơ Trường Uyên đều bày ra một bộ dạng uể oải biếng nhác.

Hắn không hề sai bảo nàng cái gì, càng không hề trêu chọc nàng đến tức nổ phổi như bình thường.

Khương Yên trong lòng mừng thầm, quả là gặp được giai nhân trong mộng, tâm tình của người này cũng thay đổi tốt hơn.

Đang trong lúc nhớ nhung chiếc nệm bông dày ấm áp trong dãy nhà dành cho gia nhân trong biệt việt, đột nhiên Cơ Trường Uyên lại ngẩng đầu lên, phất tay ra lệnh với mọi người và nói: “Tất cả lui ra, không có lệnh của Cô không được vào đây.



Khương Yên vui sướng chuẩn bị theo mọi người ra ngoài thì âm thanh trầm thấp lại lần nữa vang lên khô không khốc.

“Tiểu Yên Tử ở lại, Cô có cái này muốn cho ngươi xem một chút.



Khương Yên khựng lại, vẻ mặt hồ nghi nhìn lên nam nhân vừa mới tắm rửa sạch sẽ đang bọc mình trong một tấm áo lụa lỏng lẻo chỉ với một sợi dây cột ngang hông.

Cơ Trường Uyên đang mỉm cười, nhưng ánh mắt hắn lại chẳng có chút độ ấm, chỉ có đồng tử đang co lại, ánh lên ánh sáng xanh lạnh lẽo pha lẫn sự điên cuồng đang được kìm nén rất chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui