Yên Vũ Lạc Kinh Hoa


Khương Yên điên cuồng giãy dụa nhưng vô ích, cánh tay Cơ Trường Uyên như cái kìm sắt ghì chặt lấy nàng đến mức giữa hai cơ thể không còn khe hở để nhúc nhích.


Khương Yên thở hồng hộc gào lên: “Điện hạ, ngài bình tĩnh lại đi, nô tỳ là Khương Yên cơ mà, điện hạ không thể làm chuyện này được, ngài phải nghĩ đến Thái tử phi tương lai chứ?”


Dường như những lời này đã lọt vào tai Cơ Trường Uyên, hắn ngừng lại, từ trên cao nhìn xuống Khương Yên đầy khinh miệt.


Khương Yên chính là chờ vẻ mặt này của hắn.


Coi thường nàng nhiều hơn nữa đi, ghét bỏ nàng hơn nữa đi.


Chỉ cần Cơ Trường Uyên trở về con người lạnh lùng cao ngạo như trước kia, nàng có thể tránh thoát được một kiếp.


Nhưng hắn lại đột nhiên phì cười một tiếng.

Âm thanh mang đầy sự chế giễu vang vọng trong phòng.


“Tại sao Cô không thể làm chuyện này với ngươi.

Ngươi chỉ là một nô tỳ nhỏ bé ở Đông Cung, được Cô chạm vào là phúc phần mấy đời của ngươi rồi, còn muốn làm bộ làm tịch sao?”


“Cô nói cho ngươi biết, Cô muốn làm gì, đừng nói đến Thái tử phi tương lại, đến cả hoàng thượng cũng không thể cấm cản.”


Nói xong, hắn trịch thượng cúi đầu, ánh mắt càn quấy lướt qua toàn bộ thân thể của Khương Yên, sau đó cắn mạnh xuống cần cổ của nàng, một đường xé rách vai áo lướt xuống vùng thịt mềm nhô cao tròn đầy phía dưới xương quai xanh.


Bàn tay còn lại vẫn ra sức uốn từng ngón tay của nàng vuốt ve lên xuống khối thịt cứng ngắc phập phồng như quái vật giữa hai đùi của hắn.


Khương Yên cảm thấy tuyệt vọng cùng cực, những tưởng cái tên Thẩm Thiên Nhược ít nhiều cũng khiến cho Cơ Trường Uyên chùn tay một chút, nhưng hắn vẫn bình chân như vại, thậm chí còn hứng thú hơn nhìn khi nhìn ra được nét hoảng loạn trên gương mặt nàng.


Chẳng lẽ đêm nay thật sự phải chết ở đây sao?


Khương Yên biết Cơ Trường Uyên là một người cầu toàn và nghiêm khắc với bản thân mình, thậm chí thời gian này khi đã tiếp xúc với người này nhiều hơn, đôi khi nàng còn cảm giác hắn là một tên ái kỷ biến thái.



Một khi hắn đã thỏa mãn sự hưng phấn ngắn ngủi của bản thân, Cơ Trường Uyên sẽ không chút nhân từ mà loại bỏ nó.


Hắn không cho phép bất kỳ ai biết được điểm yếu của mình.


Yêu thích cũng được liệt vào một trong số những thứ không thể tiết lộ ra bên ngoài.


Đó chính là tấm khiên kiên cố nhất giúp hắn đứng vững gót giày ở hoàng thất Đại Cơ, từ khi chỉ vừa mới được lập làm thái tử lúc 6 tuổi.


Nghĩ đến bản thân sống lại một đời, mới chỉ trải qua mấy tháng ngắn ngủi đã phải chết dưới bàn tay của Cơ Trường Uyên, còn là một cái chết vô cùng nhục nhã liên quan đến danh tiết của mình, Khương Yên đau đớn khóc thành tiếng.


“Nô tỳ sai rồi, cầu xin điện hạ tha cho nô tỳ một đường sống đi…”


Nàng vừa nói vừa khóc, dáng vẻ đáng thương đến tội nghiệp đang run rẩy trong lồng ngực Cơ Trường Uyên, ít nhiều vẫn mang hy vọng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý.


Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má, ướt sũng đường viền cằm của nàng.


Cơ Trường Uyên chậm chạp ngẩng đầu lên, ngón tay xoa lung lung trên sườn mặt của Khương Yên, ánh mắt trầm hẳn xuống.


“Khóc cái gì, Cô cũng không phải muốn lấy mạng của ngươi.”


Khương Yên quay mặt qua một bên, âm thanh tràn đầy nức nở: “Hôm nay điện hạ đối xử với nô tỳ như vậy chính là muốn giết nô tỳ, khiến nô tỳ không bao giờ có thể ngẩng đầu nhìn mọi người, càng không dám gặp lại tiểu thư lần nào nữa.”


“Vậy thì có khác gì bắt nô tỳ phải chết?”


Khương Yên nhắm mắt gần như đã buông xuôi, đôi vai lúc nãy gồng lên mạnh mẽ giờ mềm rũ.


Nếu Cơ Trường Uyên không buông tha cho mình, đêm nay nàng chỉ có thể nhận mệnh.

Những ngày sau đó không biết ai sẽ là người nhặt xác cho nàng, càng không dám nhờ cậy Thẩm Thiên Nhược làm chủ cho mình.


Đang đau buồn cho số phận hẩm hiu của mình, đột nhiên sức lực đè nặng trên lưng vơi bớt.



Cánh tay dài rắn chắc của Cơ Trường Uyên ôm gọn lấy cơ thể Khương Yên lật ngược một cái, khiến nàng ngã ra mặt bàn, đôi mắt chống lại biểu cảm tối tăm pha chút bực bội của hắn.


“Cái mạng nhỏ của ngươi chỉ làm Cô bẩn tay thôi.”


“Vậy điện hạ, ngài tha cho nô tỳ được không ạ?” Khương Yên nghe đến đây lấm lét nhìn gương mặt đẹp như yêu vương trong truyền thuyết.


“Nô tỳ xin hứa sẽ kính cẩn tuân theo lời răn dạy của điện hạ, một chữ cũng không dám làm trái, điện hạ nói nô tỳ đi đằng đông, nô tỳ nhất quyết không dám đi đằng tây.”


Nghe đến đây, mày kiếm của Cơ Trường Uyên khẽ gian ra, hắn cười tà một tiếng, đôi mắt ngập tràn sự tính toán ranh mãnh.


Chỉ cần câu nói này của Khương Yên, hắn có thể yên tâm bẫy nàng vào tròng rồi.


“Tha cho ngươi đêm nay cũng không phải là không thể, có điều…”


Âm thanh ngừng lại giữa chừng khiến trái tim của Khương Yên đập bang bang, nàng xoắn xuýt như con chó nhỏ giữa trời đông lạnh giá được người khác thương tình cưu mang cho một miếng thịt.


“Chỉ cần nô tỳ làm được, quyết không từ nan ạ!”


“Cái này tất nhiên là Tiểu Yên Tử có thể làm được rồi, mà Cô tin là ngươi sẽ còn làm rất tốt.” Vừa nói Cơ Trường Uyên vừa dán sát lại người nàng đè chặt xuống mặt bàn.


Khối thịt như hung khí giết người kia chậm rãi ma sát vào đùi non của Khương Yên khiến nàng lần nữa muốn hét ra tiếng.


“Điện hạ, cái này là… !”


Cơ Trường Uyên thở nặng nề bên tai Khương Yên, cánh tay cũng vòng qua nâng người nàng lên ôm rịt lấy, chất giọng trầm khàn biểu thị cho người đang bị nhục dục vây hãm.


“Tiểu Yên Tử ngoan, dùng tay giúp Cô thoải mái nào, Cô hứa nhất định sẽ tha cho ngươi đêm nay.”


Thấy Khương Yên vẫn còn bối rối đến đỏ mặt, bàn tay chống lên ngực hắn muốn đẩy mạnh ra, Cơ Trường Uyên ngay lập tức trừng mắt, dáng vẻ dữ tợn quay trở lại như muốn lấy mạng người.



“Còn bằng không thì cứ nằm yên đấy mà dang rộng chân ra để Cô ăn thịt ngươi.”


Khương Yên lắc đầu nguầy nguậy, cái miệng nhỏ vẫn vang lên những tiếng thút thít nghẹn ngào nhưng bàn tay đẩy hắn ra đã được rút về, sau đó rụt rè lần mò xuống phía dưới với tốc độ của một con ốc sên.


Cơ Trường Uyên chăm chú theo dõi từng cử động của Khương Yên,  đến lúc mất dần kiên nhẫn, cơ thể hắn nghiêng hẳn về phía đối phương, bàn tay to kéo lấy cổ tay nhỏ của nàng với đến đai lưng quần vẽ vài vòng tròn ám muội, sau đó dùng sức giật mạnh một cái.


Áo choàng lỏng lẻo đã xộc xệch từ nãy đến giờ không còn gì để níu lại ngay lập tức rơi xuống, hiển hiện một mảnh thân thể trần trụi cao lớn với những khối cơ bắp cứng rắn nóng hổi đã được trui rèn theo năm tháng.


Mà bộ phận sinh dục nhạy cảm kia của hắn đang sừng sững như một tên khổng lồ hung bạo chực chờ được thỏa mãn, nó hưng phấn đến mức giật nảy lên khi được Khương Yên nhìn đến, lỗ nhỏ không chịu nổi mà đã rỉ ra một dòng chất lỏng đặc trưng.


“Dùng tay nắm lấy nó đi.” Cơ Trường Uyên nhỏ giọng bên tai Khương Yên từ tốn như một lão sư tận tâm với học trò của mình.


“Nắm chặt vào rồi vuốt ve nó đi… như thế này… !!!”


Theo từng tiếng thở hổn hển của Cơ Trường Uyên là động tác tay trượt lên xuống của Khương Yên dưới tác động và chỉ dẫn của hắn, cột thịt ngày càng phồng to ra, chằng chịt những đường gân dữ tợn khiến người ta nhìn mà phát hoảng.


“Ha… ha… đúng rồi, tiếp tục đi!!!”


Khương Yên sợ hãi đến trợn trắng mắt, nhưng âm thanh ái muội, lời nói thô tục và tiếng thở phì phò đầy dâm dục của Cơ Trường Uyên bên vành tai càng khiến cho thần kinh của nàng căng thẳng đến mức không dám nhắm mắt lại.


Cơ Trường Uyên dán sát vào trán của Khương Yên, chóp mũi hai người cơ hồ như cọ vào nhau.

Hai bắp đùi cứng như đá kẹp chặt lấy mạn sườn của nàng.

Hắn dường như không có trông chờ gì vào việc Khương Yên sẽ chủ động năng nổ mà xoa nắn cho hắn, thân dưới theo nhịp độ vuốt ve của bàn tay mà làm động tác đẩy mạnh về phía thắt lưng của nàng, khiến chiếc bàn gỗ đàn hương nặng trịch cũng bị xô lệch ra khỏi vị trí ban đầu.


“Ha… mạnh lên, nữa đi, nhanh hơn nào!!!”


Bàn tay bị ép chặt theo động tác tuốt lên tuốt xuống ngày càng thô bạo, cảm giác nóng râm ran ở phần trong háng của hắn lan đến tận những ngón tay của Khương Yên.


Cơ Trường Uyên cúi đầu càng sâu, cảm giác khao khát càng ngày càng bỏng cháy, đôi môi hắn không có điểm tựa vội vàng rà tìm sự non mịn trên da thịt của đối phương rồi điên cuồng liếm mút.


“Ư… !!!”


Khương Yên chịu đựng sự giày vò của môi lưỡi Cơ Trường Uyên, nhìn hắn nhấm nháp mình như một con sư tử đang vô cùng hài lòng với bữa ăn của nó.



Cảm giác nhói đau ở hõm cổ khiến Khương Yên giật mình, lúc này biểu cảm của Cơ Trường Uyên trở nên vặn vẹo khó tả, hàm răng hắn nghiến chặt lại đến mức đường gân ở hàm dưới nổi lên rõ rệt.


Cơ Trường Uyên biết cơ thể hắn đã chạm đỉnh, khối thịt cứng chìm trong cơn kích thích nóng bừng đỉnh mạnh vào lòng bàn tay mềm mịn của thú nhỏ, dịch nhầy nhớp nháp chảy tràn xuống bám dính lấy thân gậy, dây xuống cả váy lụa của nàng.


“Aaaaaa… !!!”


Cơ Trường Uyên gầm lên như một con thú, quy đầu phình to giật nảy lên mấy cái rồi bắn ra dòng tinh dịch nóng hổi màu trắng đục.


Thật là nhiều, Cơ Trường Uyên nhìn chất dịch vương vãi khắp sàn nhà, bắn lên mặt bàn và thậm chí là cả váy áo của Khương Yên mà khẽ lắc đầu.


Đúng là hắn đã nhịn quá lâu rồi.


Cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái lướt khắp người khiến những khối cơ bắp cũng dịu xuống mềm ra.


Dù đã bắn tinh rất nhiều nhưng gậy thịt đỏ bừng vẫn còn hiên ngang đập vào bàn tay của Khương Yên, chuyện này cũng không trách được hắn, dù sao Cơ Trường Uyên biết hôm nay cũng chỉ là kế sách tạm thời để an ủi nó không nổi điên lên chà đạp nữ tử nhà lành.


Cơ Trường Uyên đứng thẳng người dậy, liếm môi một cái như vẫn còn thèm thuồng, bàn tay từ tốn lau nhẹ dương vật đã bình tĩnh trở lại rồi kéo áo choàng lên hờ hững khoác vào người.


“Hôm nay đến đây thôi.”


Cơ Trường Uyên ung dung mở lời, bàn tay to ngoắc một cái kéo Khương Yên đang sững sờ ngồi dậy giữa đống lộn xộn rồi thô bạo đẩy ra giữa sảnh.


Đối với mấy thứ như tình dục của con người, Cơ Trường Uyên chưa bao giờ là người bị chìm đắm đến mức mê muội.

Sau khi xong việc, mặc quần áo vào, hắn lại trở thành vị Thái tử cao lãnh cấm dục dưới một người trên vạn người.


Khương Yên như một con búp bê rách bị chủ vứt bỏ xuống đất, mơ mơ hồ hồ chạy ra khỏi chính viện của Cơ Trường Uyên.


Mà suốt quãng đường trở về, bàn tay cứ vò nát vạt váy đã lấm bẩn trên người như muốn xé toạc nó ra.


Đến mức nàng không nghe được lời nói cuối cùng của đối phương.


“Sau này lại có cơ hội nhờ cậy đến ngươi.”


Đây là những lời mà Cơ Trường Uyên đã nói trước khi bóng dáng của Khương Yên khuất sau tấm bình phong ngoài tiền sảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận