Yên Vũ Lạc Kinh Hoa


Thanh Liên Các mát mẻ nằm giữa bên cạnh hồ sen nhỏ lúc này đông đúc lạ thường.

Cơ Trường Uyên được Vương Thiệu mời ngồi ở ghế chủ tọa đang nhàn nhã uống trà, để mặc Thẩm Vân Hạc trừng mắt nhìn Thẩm Thiên Nhược cô đơn đứng giữa nhà.

“Chưa kết án chưa có tội, huống chi nàng ấy còn là đại tiểu thư của Thẩm phủ, ban ghế đi.”

Dứt lời, Bùi Lẫm nhanh nhẹn đẩy một cái ghế đôn bọc nhung đã chuẩn bị sẵn ra, sau đó làm động tác tay mời Thẩm Thiên Nhược ngồi xuống.

Vẫn là câu hỏi cũ, Thẩm Thiên Nhược rành mạch trả lời: “Tiểu nữ lúc đó đã nói qua, nhưng Vương tiểu thư không muốn nghe, nếu tiểu nữ đích xác đã làm hư, tiểu nữ nguyện chịu phạt, nhưng ít nhiều cũng cho tiểu nữ kiểm tra lại một chút, tiểu nữ cảm thấy một khối ngọc thượng hạng sao có thể dễ dàng nứt vỡ như vậy chứ.

Cho dù là hàng trung phẩm, thợ chế tác cũng phải dùng dùi và búa với sức lực và cánh tay khéo léo để tách ngọc và mài dũa thành hình dạng như ý muốn, đằng này chỉ là rơi từ trên tay tiểu nữ, độ cao tầm hai thước, tốc độ di chuyển của tiểu nữ lại vô cùng chậm, khối ngọc được đặt trong khay gỗ lót vải nhung dày, khi rơi xuống hoàn toàn không lăn ra khỏi khay, cũng không nảy lên, vậy thì thật khó để tạo ra đường nứt vỡ như vậy, trừ khi…”

Nói đến đây, Thẩm Thiên Nhược quay đầu nhìn sang Vương Nghệ Giai và Tôn Y Hàm tái xanh mặt mày đứng ở một bên.

Cơ Trường Uyên nhướng mày hỏi: “Trừ khi cái gì?”

Thẩm Thiên Nhược hít một hơi, cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Trừ khi Vương tiểu thư mua nhầm hàng giả, khối ngọc này không phải thượng hạng như lời người đã nói, cho nên mới dễ dàng hư hại như vậy, ngoại trừ cái này tiểu nữ không nghĩ ra được lý do nào khác.”

“Không, không phải đâu… !!!” Vương Nghệ Giai nghe đến đây cuống quýt phủ nhận, làm sao có thể cho mọi người biết rằng bản thân mình lại mua một khối ngọc thứ phẩm để dâng tặng Hoàng hậu cơ chứ.

“Đưa khối ngọc lên đây cho Cô nhìn một phen.” Cơ Trường Uyên đạm mạc phất tay ra hiệu

Vương Nghệ Giai càng thêm lo lắng quay sang nhìn Tôn Y Hàm đang cắn chặt răng, nếu để Thái tử nhìn thấy khối ngọc này, các nàng ắt hẳn không thể nào che giấu.

Quả thật, khối ngọc này không phải đồ tốt, nó chỉ dùng để lòe mọi người, cũng như tạo ra sự kiện rơi vỡ nhằm để đổ tội cho Thẩm Thiên Nhược.

Từ trước đến nay, Thẩm Thiên Nhược nổi tiếng là người khéo léo nhu hòa, lúc nào cũng dĩ hòa vi quý.

Nếu là trước đây, Thẩm Thiên Nhược hẳn sẽ im lặng cúi đầu xin lỗi, sau đó đi đến chỗ Vương Nghệ Giai nhỏ giọng cầu hòa, tự mình bồi thường.

Đó chính là lý do mà Tôn Y Hàm mới nghĩ ra cái kế hoạch qua loa như vậy, dù gì ở đây cũng toàn tiểu thư quý tộc có quan hệ mật thiết với phủ Ngự sử, ngại gì mà không làm chút chuyện gì đó.


Vả lại Tôn Y Hàm và Vương Nghệ Giai chỉ muốn bêu xấu Thẩm Thiên Nhược một chút, sau đó ép buộc nàng ấy không được tiếp cận Thái tử hôm nay, để dành đất cho Vương Nghệ Giai biểu diễn.

Mục đích cũng chỉ có như vậy.

Nếu Thẩm Thiên Nhược không ra mặt, Thái tử ắt hẳn sẽ si mê Vương Nghệ Giai, dù sao nàng ta cũng một chín một mười so với Thẩm Thiên Nhược, bao năm nay vẫn luôn cạnh tranh vị trí đệ nhất mỹ nhân thành Thiên An với nàng ấy.

Không nghĩ đến nha hoàn bên người Thẩm Thiên Nhược lại mồm năm miệng mười như thế, ngay lập tức làm ầm ỹ, lôi kéo đám đông, khiến Thái tử chú ý đến nơi này, cuối cùng còn mở buổi thẩm tra ở Thanh Liên Các.

Cơ Trường Uyên cũng có nhiều hiểu biết về ngọc thạch, nhìn vết nứt trên bề mặt lộ ra chất ngọc bên trong cũng đoán được xuất xứ của nó.

Đây đúng không phải hàng trân phẩm.

“Thẩm tiểu thư quả nhiên là tinh tường, khối ngọc này quả thật không đáng giá.”

Bùi Lẫm nâng khối ngọc lên, thay Cơ Trường Uyên đưa ra câu trả lời.

“Vậy thì… ” Cơ Trường Uyên nhếch môi, thờ ơ nhìn hai nữ tử run rẩy đứng nép bên nhau.

“Tôn Y Hàm, ngươi thật là khiến ta thất vọng, chỉ một khối ngọc cũng bị người ta lừa, may mắn là chưa dâng lên Hoàng hậu, nếu không ta còn mặt mũi nào để đáp lại sự thương mến của ngài.” Vương Nghệ Giai đột ngột quát lên, nước mắt chảy ròng ròng xuống gò má.

Tôn Y Hàm nghe vậy lật đật quỳ xuống nhận tội: “Là muội quá tin người, không kiểm tra kỹ, nhìn thấy khối ngọc màu tím đẹp đẽ như vậy, mới vội vàng mua về, cầu Thái tử, các vị đại nhân và Nghệ Giai tỷ tỷ tha lỗi.”

Tình hình chuyển biến quá nhanh, không chèn ép được Thẩm Thiên Nhược, ngược lại còn bị mang tội, Vương Nghệ Giai không còn cách nào khác đành đẩy tội trạng qua cho Tôn Y Hàm.

Nhà họ Tôn trước nay đều sống dưới cái bóng của Vương phủ, cho nên chuyện hôm nay dù mình không làm nhưng Tôn Y Hàm vẫn phải cắn răng nhận lấy.

“Chuyện này khó trách hai vị tiểu thư, thường ngọc thô chỉ có người lành nghề mới nhìn ra được, hai nàng ấy đều là tiểu thư khuê các suốt ngày trong đình viện, bị lừa cũng không có gì lạ, mong Thái tử đừng trách cứ.”

Thẩm Thiên Nhược lúc này lại nhẹ nhàng lên tiếng giải vây cho Vương Nghệ Giai và Tôn Y Hàm.


“Vậy ngươi cũng là tiểu thư khuê các, sao ngươi lại nhận ra được chất ngọc có vấn đề?”

“Tiểu nữ… ” Thẩm Thiên Nhược bị Cơ Trường Uyên vặn hỏi, lúng túng nhìn ra đằng sau mình theo quán tính, có điều Khương Yên ngay từ đầu đã không theo nàng vào đây cho nên chỉ bắt được một khoảng không im lặng.

Nhìn bộ dạng quẫn bách của Thẩm Thiên Nhược, Bùi Lẫm muốn tiến lên nói vài câu đỡ cho nàng, lại nghe tiếng cười khẽ của Cơ Trường Uyên.

“Được rồi, coi như chuyện này giải quyết xong.

Thẩm tiểu thư chỉ là vô ý vấp ngã, lại nhờ vậy mà phát hiện ra một khối ngọc nát, hai bên một người xin lỗi, một người cảm tạ, coi như là huề nhau.”

Nhân vật lớn nhất ở đây đã lên tiếng, mọi người trong các cũng không phản đối.

Tôn Y Hàm vội vàng đỡ Vương Nghệ Giai đã khóc đỏ mắt đứng dậy.

Yến tiệc đã được bày biện sẵn sàng, Cơ Trường Uyên cũng không hứng thú ở đây nữa, cất bước thong thả đi cùng Vương Thiệu ra sảnh chính để tiếp tục lễ thượng thọ của Vương lão phu nhân.

Thẩm Thiên Nhược vẫn đi cuối đoàn người, đôi mắt liếc quanh một vòng tìm kiếm người.

“Tiểu thư đã nói như nô tỳ bảo chứ?”

“Ôi Tiểu Yên Tử, ta sợ chết khiếp, sao muội không vào cùng với ta, cứ khăng khăng bắt ta một mình biện giải trước mặt bọn họ chứ?”

Thẩm Thiên Nhược lúc này mới dám thở phào một hơi, vội vàng bóp lấy cánh tay của Khương Yên than thở.

“Trước mặt Thái tử, dòng thấp kém như nô tỳ sao có khả năng đối diện trực tiếp với ngài ấy, không khéo còn khiến ngài ấy tức giận, không muốn nghe chúng ta giải thích.

Nhưng tiểu thư lại khác, người là đại tiểu thư của nhà Lễ bộ thị lang, xưa nay vốn dĩ đã vô cùng nổi tiếng, ít nhiều gì Thái tử cũng phải nhìn đến tỷ mấy phần.”

Thẩm Thiên Nhược nghe Khương Yên nói thì đỏ mặt, vội vàng kéo ống tay áo của nàng một cái: “Muội đó, trước mặt người khác không được nói những lời như vậy nghe chưa.”


Khương Yên vội vàng nhe răng gật đầu.

Thật ra còn một vế sau mà Khương Yên không dám nói ra.

Đó chính là Thái tử Cơ Trường Uyên tương lai sẽ là phu quân của Thẩm Thiên Nhược.

Kiếp trước Cơ Trường Uyên cũng vì yêu mến tính cách khẳng khái và trí thông minh của nàng ấy mới nằng nặc đưa hai người về lại kinh thành sau chuyến cứu trợ ở Sóc Châu.

Bây giờ Khương Yên chỉ giúp Thẩm Thiên Nhược ra mắt Cơ Trường Uyên sớm hơn thôi, như vậy khả năng nàng ấy trở thành Thái tử phi là rất cao.

Đúng vậy, đời này Khương Yên sẽ không để Thẩm Thiên Nhược mang vị trí trắc phi đi vào cửa hông của Đông cung, cũng không để cho Vương Nghệ Giai áp bức và chà đạp nàng ấy thêm lần nào nữa.

*****

Sau sự cố ở phủ Ngự sử, để đảm bảo danh tiếng của Thẩm Thiên Nhược trước khi công bố kết quả tuyển chọn vị trí Thái tử phi vào ngày Tết Nguyên Tiêu năm sau, nàng ấy sẽ không thể rời khỏi phủ nhà họ Thẩm nếu không được sự cho phép của Thẩm Vân Hạc.

Để tránh khiến Thẩm Thiên Nhược cảm thấy buồn chán ở Trầm Hương viện, Khương Yên mỗi ngày đều ra ngoài nghe ngóng tình hình và mua cho nàng ấy một vài món đồ chơi nhỏ ở dân gian.

Vậy cũng tốt, tiện bề cho nàng có thể thoải mái đi xử lý người khác mà không liên lụy đến Thẩm Thiên Nhược.

Nếu muốn chắc chắn vị trí Thái tử phi của tiểu thư nhà mình, việc tiên quyết là phải hạ bệ Vương Nghệ Giai trước tết âm lịch.

Khương Yên nhớ rõ, trên Vương Nghệ Giai còn có ba vị huynh trưởng, vị lớn nhất là hiện đang học việc ở Công bộ, vị thứ hai đang dùi mài kinh sử ở Quốc tử giám, chờ đợi cơ hội gia nhập quan trường như các vị trưởng bối trong nhà.

Chỉ còn một người chính là tam công tử Vương Kế Xương.

Là con của vị thiếp thất được sủng ái nhất trong Vương phủ, suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, ham mê tửu sắc, là khách quen của rất nhiều thanh lâu tiếng tăm ở kinh thành.

Vương Kế Xương si mê Thẩm Thiên Nhược đã lâu, gã từng bô bô cái miệng giữa bàn rượu ở tửu lầu ngõ Tây rằng sẽ khuất phục Thẩm Thiên Nhược, khiến nàng ấy phải rơi xuống thần đàn mà hầu hạ dưới thân gã.

Đây chính là mục tiêu của Khương Yên.

Với cá tính của Vương Nghệ Giai, thế nào nàng ta cũng không bỏ qua cho Thẩm Thiên Nhược, chắc chắn sẽ hợp mưu với Tôn Y Hàm để lợi dụng Vương Kế Xương hãm hại nàng ấy.

Chỉ cần thân thể của Thẩm Thiên Nhược bị ô uế, chắc chắn vị trí Thái tử phi sẽ về tay Vương Nghệ Giai, cũng như kiếp trước, nàng ta đích thực đã trở thành chủ mẫu của Đông cung trong một thời gian dài.


Sau một tuần ròng rã lựa chọn, Khương Yên đã tìm được một người vô cùng thích hợp để cùng nàng thực hiện kế hoạch.

Nhìn gương mặt được trang điểm mỹ lệ, Khương Yên vô cùng hài lòng.

Dù không có tư thái thanh cao thoát tục như Thẩm Thiên Nhược, nhưng khoác lên mình bộ váy lụa màu thiên thanh thêu tường vi trên vạt áo quen thuộc, góc nghiêng trông xa xa thì La Tiểu Mị đích thật rất giống với đại tiểu thư của Thẩm phủ.

Khương Yên là nha hoàn thân cận của Thẩm Thiên Nhược, chỉ cần cho La Tiểu Mị đội mũ mành sa che mặt, hai người sóng đôi đi cùng nhau ngoài phố, những người từng qua lại với Thẩm phủ đều nghĩ đó là nàng ấy.

Tất nhiên, tin tức về hai chủ tớ Thẩm Thiên Nhược rất nhanh lọt vào tai của Vương Kế Xương.

Gã ngay lập tức bao trọn một nhã gian trong tửu lâu để bắt chuyện làm quen với mỹ nhân trong mộng.

“Thẩm tiểu thư, sao hôm nay có nhã hứng đến đây uống trà vậy?”

La Tiểu Mị không dám lên tiếng trả lời, lại trùng khớp với hình ảnh lạnh lùng của Thẩm Thiên Nhược, nàng ấy vốn dĩ đã không ưa thói trêu hoa ghẹo nguyệt của Vương Kế Xương, từ trước đến nay chưa bao giờ mở miệng đáp lại hắn ta.

“Vương công tử, nam nữ hữu biệt, mong ngài chớ quấy rầy chúng ta.”

Khương Yên cau mày lớn tiếng nói, sau đó sai một nha hoàn đi cùng đưa Thẩm Thiên Nhược rời đi.

Cứ thế, lần nào bọn họ đi dạo phố cũng có cái đuôi bám theo, dính như cao dán chó là Vương Kế Xương cùng gia nhân của Vương phủ.

Vài ngày sau đó, Vương Nghệ Giai đã biết được tin này.

Nếu Thẩm Thiên Nhược ở lì trong phủ không ra ngoài, nàng ta không thể làm gì được.

Nhưng Thẩm Thiên Nhược này lại gióng trống khua chiêng thoải mái đi dạo mỗi ngày, hết ghé tửu lâu uống trà, lại vòng qua mấy cửa hàng phấn son trang sức, đến tú phường đặt may y phục, quá ư là tiện lợi cho các nàng ra tay.

Vậy thì Vương Nghệ Giai và Tôn Y Hàm sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ.

Huống chi Vương Kế Xương say mê Thẩm Thiên Nhược như điếu đổ, chỉ cần một mồi lửa, gã sẽ cháy phừng phừng như kẻ điên.

Nghĩ là làm, Tôn Y Hàm nhanh chóng cho người tìm hiểu.

Mọi thứ dường như đều đi đúng với kế hoạch của Khương Yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui