Yên Vũ Nguyệt Sắc

Sắp tới hoàng hôn, muôn vàn ngọn sóng xanh biếc trên mặt hồ, một chiếc thuyền đơn độc nhanh nhẹn đi qua mặt nước.

Người chèo thuyền thân đứng thẳng, từ xa nhìn lại, như là cùng với hồ nước hòa hợp thành một khối.

Thuyền nhỏ áp sát trên bờ. Người nọ chờ không kịp thuyền ngừng lại vững, liền điểm mũi chân, nhẹ nhàng khéo léo mà nhảy lên bãi cỏ bên bờ.

Y cảnh giác nhìn về bốn phía xung quanh một hồi, lúc này mới thở ra một hơi trường khí, tháo xuống nón (loại rộng vành, nón tre có dán giấy dầu để đi mưa) trên đầu, lộ ra một khuôn mặt không tính là phi thường tuấn mỹ, nhưng lại là một dung nhan có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.

Đây là một tiểu làng chài ở khá xa.

Nếu như có người khả dĩ nhận thức y lại thấy y xuất hiện ở chỗ này, khẳng định sẽ phải phi thường kinh ngạc, thế nhưng sau khi ngạc nhiên, nhất định cũng lại lộ ra một tiếu dung ái muội ý vị thâm trường.

Nghĩ tới đây, Tiêu Di hung hăng nhíu nhíu mày.

Nếu không phải bởi vì tên đại ma đầu biến thái vô liêm sỉ kia, y hôm nay đường đường là một trong tam đại cao thủ, thời thế tạo ra kỳ tài trong giới võ lâm, tại sao lại đến mức như một tang gia chi khuyển (chó chết chủ) trốn tránh khắp nơi?

Xem y như vậy đường đường là một nam tử, lại bị một nam nhân lớn lên có bảy phần giống nữ nhân, lại nhỏ hơn y hẳn ba bốn tuổi dây dưa khiến y chạy trối chết, thực sự cũng xem như là thiên hạ hiếm thấy. Càng buồn cười chính là, nhờ cái đồ vô sỉ này ban tặng, y đương là một người được nhân sĩ trong võ lâm cùng tán thưởng là một thiếu hiệp tiêu sái phóng khoáng, bây giờ đã biến thành đề tài nói chuyện với trò cười cho người khác sau bữa cơm hoặc lúc trà dư tửu hậu. Một lúc nhớ tới tình cảnh của đại hội võ lâm nửa năm trước, Tiêu Di đến nay vẫn còn cảm thấy cơn thịnh nộ trong ngực bốc lên.

~“Tiêu đại hiệp, ta muốn gặp ngươi thỉnh giáo một chút.”

Tần Nguyệt Miên một thân trường bào thiển tử (tím nhạt), cầm trong tay chiết phiến (quạt giấy),hướng Tiêu Di mỉm cười.

Tiêu Di không khỏi sửng sốt.

Giang hồ đồn đại, thiếu chủ Tần Nguyệt Miên của Thẩm Nguyệt tông tuấn mỹ vô cùng, không có một nữ nhân nào có thể tránh khỏi mị lực của hắn. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền. Chỉ tiếc, hắn đối bất luận kẻ nào cũng không gia tăng biểu cảm, cho dù hiện nay có đang đứng trước minh chủ võ lâm, cũng là thái độ cao ngạo lạnh lùng.

Toàn bộ võ lâm đều tham gia đại hội, có bao nhiêu cao thủ đều vào cuộc, tranh giành chức võ lâm minh chủ tiếp theo. Thế nhưng nghe nói Tần Nguyệt Miên đã vượt qua các vị tiền bối kỳ tài trong truyền thuyết của Trẩm Nguyệt tông, nhưng chỉ là ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, mảy may không có ý tứ cuối cùng.

Ai cũng thật không ngờ, lúc Tiêu Di đã đánh bại hết nhiều cao thủ, thì Tần Nguyệt Miên lại đột nhiên xuất hiện, muốn cùng Tiêu Di khiêu chiến. Càng không ai nghĩ đến, hắn cư nhiên còn có thể đối với Tiêu Di cười.

Từ phía sau Tiêu Di truyền đến vài tiếng trừu khí (hút không khí) của nữ nhân. Tần Nguyệt Miên lúc này cười, quả nhiên là điên đảo chúng sinh, ngay cả Tiêu Di đường đường một nam nhân chân chính, cũng có vài phần hoảng thần (hoảng hốt) trong phút chốc.

Tiêu Di lấy lại bình tĩnh, thản nhiên cười nói: “Tần thiếu chủ thỉnh ra chiêu đi, chúng ta công bằng đánh một trận, người thắng nhậm chức võ lâm minh chủ này, chủ trì võ lâm chính đạo, thế nào?”

Tần Nguyệt Miên tiến về phía trước hai bước, cơ hồ sát lại gần người Tiêu Di.

Tiêu Di nhíu mày, vô thức mà lui xuống một bước.

Tần Nguyệt Miên thấy thế cười, nói: “Chậm đã chậm đã, ta cũng không phải muốn đoạt cái gì võ lâm minh chủ, ta chỉ nghĩ muốn cùng Tiêu đại hiệp đánh cược một phen.”

“Đánh cược?” Tiêu Di khó hiểu nói, “Đây là sao?”

Tần Nguyệt Miên thản nhiên nói: “Chuyện này đương nhiên ta chỉ nói với ngươi, không thể nói với người ngoài.”

Tiêu Di mê hoặc nhìn hắn một cái, nói: “Tần thiếu chủ, ta nếu có cái gì chỗ nào đắc tội với ngươi, mong rằng thứ tội, chúng ta sau này sẽ giải quyết rõ ràng. Hôm nay chỉ là võ lâm đại hội, ngươi nếu không có ý định với chức vụ minh chủ, xin mời vào bên trong chờ.”

Tần Nguyệt Miên nhưng vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có định trở về bên trong. Hắn thở dài, vừa cười nói: “Thế nhưng ta không thể kiên trì chờ được, chuyện này liền giải quyết ngày hôm nay đi.”

Tiêu Di thấy hắn không thuận theo, không khỏi có chút nổi giận, nói rằng: “Tần thiếu chủ, ta cùng với ngươi có cái gì thâm cừu đại hận, liền không ngại ở trước mặt anh hùng thiên hạ nói rõ.”

Tần Nguyệt Miên mở to đôi mắt xinh đẹp, làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Tiêu đại hiệp, ngươi thực sự muốn ta nói ra sao? Ta là không phải không thể nói, mà là chỉ sợ Tiêu đại hiệp cảm thấy bất tiện, sau lại oán trách ta, ta thế nhưng cũng không cách nào chịu trách nhiệm.”

Tiêu Di mãnh liệt trừng mắt liếc hắn, nói: “Tiêu mỗ lòng dạ thẳng thắn vô tư, chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, chẳng lẽ còn sợ ngươi nói a?”

Tần Nguyệt Miên nháy mắt nhìn, nói: “Ngươi nhất định để ta nói, ta sẽ không khách khí nữa.”

Tiêu Di cả giận nói: “Muốn nói thì nói, hà tất ấp a ấp úng!”

Khóe miệng Tần Nguyệt Miên câu dẫn ra một dáng cười cực kỳ mị hoặc, bỗng nhiên khom lưng, đưa đầu hướng về phía Tiêu Di, gần như đụng phải Tiêu Di.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần Nguyệt Miên nói: “Tiêu Di, ta coi trọng ngươi. Chúng ta làm một cuộc đánh cược thì thế nào? Trận này luận võ, nếu là ta thắng, ngươi gả cho ta, cùng ta về Thẩm Nguyệt sơn. Nếu như ta thua, ngươi vẫn hãy cứ gả cho ta, bất quá chúng ta không trở về Thẩm Nguyệt sơn, ta theo ngươi lang bạt giang hồ.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ hội trường nhất thời lặng ngắt như tờ. Tiêu Di nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Nguyệt Miên, cũng đứng ngẩn ra ở ngay tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui