Yên Vũ Nguyệt Sắc

Tiếng chim hót thanh thúy xa xa truyền đến, dương quang chói mắt xuyên qua song chỉ (cửa sổ giấy)soi sáng bên trong, chiếu lên thân ảnh hai người đang ôm nhau ngủ trên sàng tháp (giường) có phần lộn xộn.

Tiêu Di từ trước đều thức dậy sớm, tuy rằng thân thể vẫn đang phi thường mệt mỏi, nhưng nhận thấy ánh sáng rực rỡ bên ngoài, liền tỉnh dậy. Y mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người đau nhức không thôi. Y lúc xuất đạo đã từng có một lần bị mấy trăm thổ phỉ vây quanh ở giữa (mấy trăm 0.o),khổ chiến suốt hai ngày một đêm mơi thoát thân, nhưng cũng không có như hiện tại mệt mỏi như vậy. Y trừng mắt nhìn, trong chốc lát lại chẳng biết bản thân đang ở nơi nào.

Tay phải chống xuống giường, chuẩn bị đứng dậy, nhưng liền tác động vào vết thương nơi hạ thân, không dự liệu lại có một trận đau nhức truyền đến, khiến y thoáng cái đã ngã trở về giường.

Ký ức trong nháy mắt hiện lên, nghĩ đến đêm qua, khuôn mặt Tiêu Di bỗng nhiên đỏ lên, xấu hổ đến hận không thể ngay tức khắc chết đi. Chính mình cư nhiên lại như một nữ nhân, ở dưới thân Tần Nguyệt Miên tình nguyện thừa hoan, không những không có đẩy hắn ra, càng đáng thẹn hơn, cuối cuộc còn từ đó đạt được khoái cảm.


Y khẽ động như vậy, cũng đem người bên cạnh đánh thức. Tần Nguyệt Miên vừa mở mắt, thì thấy vẻ mặt đỏ bừng của Tiêu Di, trong lòng nhất thời tràn ngập nhu tình. Hắn đã từng huyễn tưởng qua vô số lần tình cảnh như vậy, thật không ngờ, lại có thể trở thành hiện thực.

Hồi tưởng lại cuộc hoan ái suốt đêm qua, khóe miệng Tần Nguyệt Miên lộ ra tiếu dung tà ác mà thỏa mãn, hắn trở thân, bất ngờ mà áp trên người Tiêu Di, ở bên môi ái nhân đang xấu hổ hôn một cái, nói: “Tiểu Di, sớm an. Ngươi tỉnh thật sớm.”

Tiêu Di không nghĩ tới hắn đã tỉnh lại, đột nhiên bị hắn hôn, kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn. Hắn lại không biết được, ở trong mắt Tần Nguyệt Miên, y loại thần tình sửng sốt này là có bao nhiêu khả ái.

Tần Nguyệt Miên nhịn không được mà cúi đầu, ôn nhu hôn lên đôi môi y, càng về sau chậm rãi hôn sâu hơn, tay cũng không tự chủ được đi về phía hạ thân Tiêu Di.

Hay là, sáng sớm lại làm một lần nữa chắc cũng không sao đâu. Tần Nguyệt Miên nghĩ như vậy, càng thêm không kiêng nể gì mà vuốt ve Tiêu Di, động tác càng ngày càng làm càn. Giữa lúc hắn đang đắm chìm trong dục vọng, thì bỗng nhiên một trận đại lực từ trước ngực truyền tới, đưa hắn đẩy sang một bên.

Tiêu Di khuôn mặt vẫn nhiễm hồng, khí tức cũng còn như cũ rối loạn, nhưng nhiệt tình trong mắt y cũng đã dần dần dập tắt. Y trừng mắt nhìn Tần Nguyệt Miên: “Tần tông chủ, thỉnh ngươi nghiêm túc một chút.”


Nhiệt tình của Tần Nguyệt Miên trong nháy mắt đông lại. Hắn chợt nghĩ đến, ngày hôm qua là chính mình mượn rượu giả ngây ngô, gần như là cường bạo Tiêu Di, tuy rằng về sau Tiêu Di cũng đạt khoái cảm, thế nhưng y ngay từ đầu xác thực là thanh thanh sở sở (rõ ràng) cự tuyệt mình.

Chuyện này thực giống như tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang), làm cho Tần Nguyệt Miên nghiêm mặt ngay tại chỗ, khuôn mặt tuyệt mỹ cũng trở nên có chút vặn vẹo. E rằng sau ngày hôm nay, Tiêu Di chẳng những không có khả năng trở thành tình nhân của hắn, ngược lại, còn muốn biến hắn thành cừu nhân bất cộng đái thiên (không đội trời chung).

Tiêu Di hít một hơi thật sâu, làm cho hô hấp mình có thể ổn định một chút, liền xoay đầu đi, không nhìn tới Tần Nguyệt Miên. Y không dám nhìn Tần Nguyệt Miên, bởi vì một khi thấy dung nhan rung động nhân tâm ấy, y nhất định sẽ nói không nên lời muốn đi.

Trải qua đêm qua, y cũng vô pháp lại lừa dối chính mình. Y thực sự là thích Tần Nguyệt Miên, nếu không, y tuyệt đối sẽ không nhượng một nam nhân đối chính mình làm ra cái sự tình như vậy.


Tần Nguyệt Miên tuy say rượu, khí lực trở nên mạnh hơn, nhưng võ công hai người dù sao cũng gần như nhau mà thôi, Tiêu Di nếu như không bằng lòng nhất định cũng sẽ liều chết không theo, Tần Nguyệt Miên dứt khoát sẽ không có khả năng đắc thủ. Chuyện tình đêm qua tự y cũng là ngầm đồng ý, y đương nhiên sẽ không vì vậy mà trách cứ Tần Nguyệt Miên.

Chỉ có điều, cho dù trải qua một đêm mỹ diệu như thế, có một số việc cũng sẽ không thể thay đổi.

Tiêu Di nhìn cảnh phồn hoa ngoài cửa sổ, bình tĩnh mà nói: “Tần tông chủ, đa tạ sự khoản đãi của ngươi mấy tháng qua. Ta hôm nay sẽ hạ sơn. Sự tình đêm qua…” Trên mặt Tiêu Di liền hiện lên một mạt ửng đỏ, “Chuyện đêm qua, xin ngươi cứ xem như một hồi mộng xuân, đem quên đi. Từ nay về sau nếu có gặp lại, cũng mong ngươi đem ta trở thành người lạ.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận