Yên Vũ Nguyệt Sắc

Cửa phòng truyền ra một điểm tiếng vang nhỏ. Thanh âm này tuy rằng rất nhẹ, nhưng nếu như tỉ mỉ nghe, vẫn có thể phát hiện ra. Chỉ là đối với một người ngủ như chết mà nói, đương nhiên là không có khả năng nghe được.

Cửa mở. Ngọn đèn u ám hạ xuống, chỉ có thể mơ hồ mà thấy hai bóng đen. Hai người kia thăm dò hướng bên trong nhìn một chút, sau mới nhìn nhau chỉ ra một thủ thế (dùng tay ra hiệu). Một người ở cửa trông chừng, người kia rón ra rón rén đi tới.

Trong tay gã nắm một thanh chùy thủ sắc bén, chủy thủ này dưới ánh trăng mơ hồ phiếm ra thanh quang, mắt thấy chắc chắn là có tẩm lên trên kịch độc.

Tiêu Di nhíu nhíu mày. Y thực sự nghĩ không ra, chính mình tột cùng đắc tội với người nào, cư nhiên có thể khiến nhiều người tiền phó hậu kế (trước tới sau đến) mà ám sát mình. Theo lý, y vừa trước đông người ở khách *** giết chết một người, cho dù treo giải thưởng hậu hĩnh như thế nào, lại còn muốn động vào y, nhất định phải cân nhắc một chút thực lực của bản thân. Nhưng trên thực tế, lại không như vậy.

Xem ra, chính xác đã thực sự chọc vào đại phiền toái.


Người nọ vài bước đến trước giường, vươn tay xốc lên đệm chăn trên giường, một tay kia từ trên thình lình hạ xuống, đem chùy thủ đâm xuống phía dưới. Một chiêu này vừa nhanh vừa hung ác, dù ngươi võ công cái thế, nếu là phản ứng chậm, cũng như thường phải mất mạng.

Chỉ tiếc, dưới đệm chăn này, dĩ nhiên là không có một bóng người.

Lúc người nọ phát hiện điều này đã quá muộn. Nhân khi thời gian đã tối, Tiêu Di chính xác mà nắm lấy thời cơ, trong nháy mắt chủy thủ gã rời tay, nhanh như tia chớp mà điểm ba đại huyệt phía sau gã. Thân thể người nọ chậm rãi xụi lơ xuống, ngay cả rên đều chư kịp rên một tiếng.

Tiêu Di xoay người lại, người đang trông chừng ở cửa cũng đã phát giác đại sự không ổn, liền như bay mà tự đào tẩu.

Tiêu Di suy nghĩ, cuối cùng vẫn không có đuổi theo. Dù sao cũng đã bắt được một người, có thể hỏi ra tin tức gì đó.

Y ngồi ở bên mép giường, duỗi chân đá vào hắc y nhân trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, giải á huyệt của gã: “Ngươi là ai? Vì cái gì lại đêm khuya đánh lén?”

Người nọ than nhẹ một tiếng, tỉnh lại, nhưng cũng không chịu nói.


Tiêu Di cưỡng chế lửa giận trong lòng: “Ngươi liền thành thật nói cho ta biết, ta sẽ để ngươi đi, một chút cũng không tổn hại, thế nào? Ngươi nên rõ, ta Tiêu Di nói luôn luôn giữ lời, tuyệt đối sẽ không lừa ngươi.”

Người nọ chần chờ một lát, nhưng vẫn lắc đầu: “Ta không dám nói.”

“Nói như thế, người muốn giết ta là một nhân vật cực kỳ có thế lực, cho nên ngươi không dám nói?”

Người nọ thấy chỉ một lời vô ý, đã bị Tiêu Di đoán được, càng thêm không dám nói gì, cắn chặt khớp hàm: “Ngươi muốn giết cứ giết được rồi, dù thế nào cũng ta cũng sẽ không nói.”

Tiêu Di nhiều lần ép hỏi gã, đáng tiếc cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể biết người muốn giết mình đích thị thần thông quảng đại, khiến rất nhiều người muốn tiền thưởng kia mà đến lấy tính mạng mình.


Cuối cùng, Tiêu Di cũng mất đi kiên nhẫn: “Ngươi nếu không nói, ta bắt ngươi cũng không để làm gì, ngươi loại này chỉ biết dùng ba loại thủ đoạn hỗn tạp, giết ngươi ta còn ngại phiền toái.” Nói xong, y một cước đá lưng người nọ, phong trị huyệt đạo gã, đem gã từ cửa sổ đá ra ngoài. Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, người nọ lọt vào trong hồ nước của khách ***.

Tiêu Di sửa sang lại y phục, tùy ý chỉnh lý gian phòng một chút vì chuyện vừa nãy mà có chút hỗn loạn, sau đó lại lần thứ hai bò lên giường, đắp lên chăn, nằm xuống thì ngủ.

Lúc này, nhưng cũng không có người đến quấy rối y.

Tiêu Di hai ngày này cả người mệt mỏi không chịu được, mới tựa lên gối đầu liền ngủ rất sâu. Cảm giác ngủ thẳng một mạch đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, ngay cả khi dưới lầu khách *** tảng sáng bởi vì phát hiện hắc y nhân trong hồ nước mà dẫn đến rối loạn, cũng không thể đem y đánh thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận