Yên Vũ Nguyệt Sắc

Hẳn nhiên đã có cùng suy nghĩ, dừng lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì nữa. Thế là, hai ngày sau, hai người liền vội vàng lên đường.

Như thế nhanh chóng liền đi, chứng thật là có một chút vội vàng. Nhưng là, Tần Nguyệt Miên lúc này lại là quy tâm tự tiến (nóng lòng trở về), một mặt là bởi vì thật vất vả mới được Tiêu Di nhận lời, tâm tình cao hứng, mặt khác cũng là nghĩ đến Tần Cẩm Hoa cùng Mộ Dung Thanh Hoa kiến thức rộng rãi, nói không chừng biết phương pháp trị liệu cho Tiêu Di, vì vậy mà khẩn cấp muốn quay về.

Tiêu Di dĩ nhiên càng thêm không có dị nghị, chỉ trừ bỏ một điểm ──

“Đây là cái gì?” Tiêu Di nhịn không được nhăn lại mi.

Tần Nguyệt Miên nhợt nhạt cười: “Tiểu Di sẽ không bệnh đến hồ đồ đi? Đây là xe ngựa a.”


“Ta đương nhiên biết đây là xe ngựa, nhưng ta lại không phải nữ nhân, không cần ngồi xe ngựa, ta muốn kỵ mã.”

Tần Nguyệt Miên trên mặt tươi cười không thay đổi: “Tiểu Di, ngươi hiện tại không thể so với lúc trước, chỉ sợ khống chế không được ảnh hưởng khi kỵ mã, ngươi nếu như bị thương tổn, ta chính là sẽ thực thương tâm.”

Tiêu Di hừ một tiếng: “Kỵ mã lại không hẳn cần võ công, hành thương (người mua bán lương thực)vùng Tây Bắc mỗi người đều cưỡi ngựa thông thạo, nhưng biết võ công cũng không có mấy người. Hơn nữa, tìm một con ngựa cá tính ôn hòa đối Tần tông chủ mà nói chắc hẳn dễ dàng a?”

Tần Nguyệt Miên nhún vai: “Tìm một con ngựa cũng không phải khó khăn, bất quá, ngươi cũng đã biết, Tiêu gia phái ra sát thủ còn ở khắp nơi tìm tung tích của ngươi, nếu là dọc đường bị nhận thức được, tới ám sát cũng đành, vạn nhất một đường đuổi kịp đến Trầm Nguyệt sơn, thuận thế loại bỏ Trầm Nguyệt Tông, ta thế nhưng thật có lỗi với Tần gia tổ tông.”

Tiêu Di nghe xong lời này, hơi hơi cúi đầu, nghĩ một chút, cảm thấy được cũng có đạo lý, vẫn là không nên xuất đầu lộ diện là tốt nhất, chỉ đành gật đầu đáp ứng, tâm không cam lòng không nguyện mà lên xe ngựa.

Y cúi đầu, nhưng không chú ý trong mắt Tần Nguyệt Miên tà quang chợt lóe rồi biến mất. Lời nói của Tần Nguyệt Miên, tuy nghe hữu lý, kỳ thực tất cả đều là một phát hồ ngôn (nói bừa). So với Tiêu Di, dung mạo Tần Nguyệt Miên như vậy chẳng phải càng thêm dễ làm người khác chú ý? Không có đạo lý Tiêu Di phải ẩn trốn, còn Tần Nguyệt Miên thì có thể tiêu dao như thế. Huống chi, Tần Nguyệt Miên chính là chỉ mong sao Tiêu gia theo tới Trầm Nguyệt sơn đi, mình có thể quang minh chính đại mà đối phó bọn họ.

Nhưng là, Tiêu Di hiển nhiên không có nghĩ tới nhiều điều vậy.

Qủa nhiên, y chỉ mới vừa lên xe, Tần Nguyệt Miên đi phía sau cũng cùng đi lên, thừa dịp Tiêu Di không chú ý, nghiêng mình chen vào không gian mã xa nhỏ hẹp.

Tiêu Di cảm thấy tiếng hít thở của Tần Nguyệt Miên từ phía sau truyền đến, cảnh giác quay đầu lại: “Ngươi đi lên làm cái gì?”


Tần Nguyệt Miên đưa tay vòng ở eo Tiêu Di, cười nói: “Ta cũng sợ bị người nhận ra, cho nên lên trên mã xa để tránh.”

Tiêu Di trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi buông tay! Đừng động tay động chân. Cần trốn thì ngươi tìm một chiếc xe khác đi.”

Tần Nguyệt Miên nháy mắt mấy cái, chỉ làm ra một bộ dạng đáng thương: “Tiểu Di, ngươi liền như thế chán ghét ta sao? Ta cũng không phải là vì sợ ngươi một mình ngồi trên xe mà tịch mịch, đi lên bồi cùng ngươi ư?”

Tiêu Di lạnh lùng nói: “Ta một mình rất tốt, không cần ngươi bồi.”

Tần Nguyệt Miên không sợ chết lại càng tiến sát, ôm chặt Tiêu Di mà cọ qua cọ lại, quang minh chính đại mà sỗ sàng, Tiêu Di hiện nay võ công mất hết, làm sao ngăn cản được hắn?

“Dừng lại! Ta đồng ý cùng ngươi ngồi.”


Tần Nguyệt Miên nhất thời vui mừng nhướng mày: “Thật sao?”

Tiêu Di lập tức bổ sung: “Nhưng là ngươi không được đụng chạm ta nữa.”

Nghe vậy, Tần Nguyệt Miên tức khắc lộ ra thần sắc có chút bối rối: “Tiểu Di, từ sau khi ngươi bị thương, ta đều không có với ngươi thân mật qua, hiện tại ngươi ngay cả chạm cũng không cho ta chạm sao, ngươi có biết ta có bao nhiêu khó chịu không?” Nói xong, động tác trên tay cũng càng lúc càng lớn mật, thậm chí còn mò xuống cả hạ thân Tiêu Di, ái muội mà bắt đầu niết lộng (vân vê).

Mặt Tiêu Di bỗng nhiên trướng đến đỏ bừng, thẹn quá hóa giận hừ một tiếng: “Được lắm. Xem ra ngươi là không thể tuân thủ quy củ của ta, vậy ngươi vẫn là xuống khỏi xe đi.” Nhân lúc Tần Nguyệt Miên vẫn một lòng khiêu khích chính mình mà không có phòng bị, Tần Nguyệt Miên trong một lúc không lưu ý, thế nhưng thật sự bị Tiêu Di đá xuống xe.

Quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Di đã nhanh chóng khép lại xa liêm (rèm xe), không hề liếc hắn lấy một cái. Bất đắc dĩ, đành phải cưỡi ngựa, nghiêm chỉnh mà lên đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận