Gần tới bình minh, tiểu đồng đang nửa ngủ nửa thức cựa mình bò dậy, vừa ngáp vừa run rẩy mặc thêm áo khoác. Cậu mở một khe cửa sổ nhỏ nhìn ra sắc trời bên ngoài. Ước chừng đã đến giờ, tiểu đồng trở lại giường mặc y phục cẩn thận, lại khoác thêm cái áo khoác bông màu xám tro rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài. Đi tới cạnh bên giếng nước trong sân, cậu dùng nước lạnh lau mặt qua quýt, sau đó chạy đến sương phòng cách vách, khẽ gõ cửa, thấp giọng gọi, “Thiếu gia, sắp tới canh năm rồi.”
Vừa dứt lời, tiếng đáp bên trong đã vọng ra, “Vào đi.”
Tiểu đồng y lời đẩy cửa tiến vào, thiếu gia nhà cậu đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi cạnh bàn đọc sách.
“Ngươi tới đứng bên lò sưởi một lát trước đi, rồi chúng ta xuất phát.” Ngọc Khanh Thư thấy tiểu đồng run lẩy bà lẩy bẩy thì có phần không đành lòng.
Tiểu đồng gật đầu vâng theo, vội tới đứng bên cạnh lò sưởi. Gian buồng này vốn ấm áp hơn gian phòng cậu ngủ, tiểu đồng vừa vào đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu đứng bên cạnh lò sưởi một hồi, đứng đến khi cả mặt và tay đều bắt đầu ngứa ngáy thì mới nói, “Thiếu gia, chúng ta đi thôi.”
Ngọc Khanh Thư gật đầu, tiểu đồng lấy từ trong ngăn tủ ra một tấm áo choàng dày khoác lên cho y, đợi đến khi y ra khỏi phòng mới thổi tắt đèn, đóng cửa rời đi.
Ngoài cửa lớn đã có kẻ theo hầu dắt ngựa chờ sẵn. Sắc trời còn mờ mịt, chỉ vừa mới đủ để nhìn rõ mọi vật mà thôi. Ngọc Khanh Thư phóng người lên ngựa, khẽ quát một tiếng rồi chạy theo hướng ngoại thành.
Ngọc Khanh Thư tới cửa sau Đại Giác Tự thì dừng lại. Bên cạnh tường là một chiếc kiệu nhỏ che mành màu lam đậm đang đậu sẵn. Ngọc Khanh Thư xuống ngựa, đi tới bên cạnh cửa, gõ hai hồi ngắn một hồi dài đủ ba cái, chẳng bao lâu, cửa mở ra.
Lúc này, tiểu đồng mới đuổi theo đến nơi, Ngọc Khanh Thư giao ngựa cho cậu rồi một mình đi vào chùa.
Tăng nhân dẫn đường cho y vẫn như thường lệ không nói lời nào, cứ thể vội vã bước đi, khi đưa y tới đại điện rồi thì đi mất.
Bên trong đại điện, một nữ tử đang quỳ lạy.
Nàng cầm tràng hạt trong tay, vải trắng che mặt, cho đến tận khi Ngọc Khanh Thư quỳ xuống bên cạnh mới mở mắt ra.
“Mục tỷ tỷ.” Ngọc Khanh Thư nhẹ giọng gọi.
Nữ tử được gọi là Mục tỷ tỷ không nhìn y mà dùng thanh âm thấp đến gần như không thể nghe thấy hỏi, “Phụ thân của ta có khỏe không?”
“Y Y cô nương gửi thư tới nói bá phụ đã không sao nữa rồi, xin Mục tỷ tỷ cứ yên tâm.”
“Vậy thì tốt.” Nữ tử thở phào nhẹ nhõm, thành kính bái lạy Phật tổ cao cao tại thượng.
“Nữ nhi bất hiếu, cha già bệnh nặng lại không thể phụng dưỡng bên cạnh, ngay cả chuyện hỏi thăm tình hình mà cũng phải cẩn thận như vậy. Nữ nhi thẹn với phụ mẫu, thẹn với tổ tông Mục gia.”
Hồng nhan bạc mệnh, mặc cho người xinh đẹp như hoa, một nụ cười khuynh thành khuynh quốc, mặc cho người cơ linh mẫn tiệp, đều không địch nổi cửu ngũ chí tôn một tay che trời— nhìn thấy một nữ tử như vậy, Ngọc Khanh Thư cũng không tránh khỏi cảm thán trong lòng.
“Tử Hề, mấy phen ngươi hỗ trợ, ta không cách nào báo đáp.”
“Tử Hề làm không vì hồi báo, Mục tỷ tỷ trân trọng là được rồi.”
Nàng kia lại lạy vài lần nữa rồi mới đứng dậy rời đi. Ngọc Khanh Thư cũng đứng lên theo, chậm rãi bước phía sau.
“Mấy ngày trước ngươi đã dạy Dật vẽ người, là vẽ vị Dương Tướng quân mới trở về từ biên quan cách đây không lâu phải không?”
Ngọc Khanh Thư ý cười tràn đầy khóe miệng, “Là Hoành Tu, ngày sau tỷ tỷ nhìn thấy, nhất định chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.”
“Nghe nói mấy ngày trước hắn vừa đi gặp Thái tử, không biết đã nói với Thái tử những chuyện gì.”
“… Thái tử phi là tiểu muội của hắn. Hắn là huynh trưởng, hẳn sẽ lo lắng cho muội muội.”
Nữ tử cười cười, lại hỏi, “Vậy Tử Hề có lo cho tỷ tỷ của ngươi không?”
“Đại tỷ giờ đã rời nhà vân du tứ hải, đang vô cùng hạnh phúc, Tử Hề không hề lo lắng.”
“Nghe giọng điệu của ngươi, nói không lo lắng, nhưng lại có chút không cam lòng.”
“Tử Hề không dám.”
Hai người vừa đi vừa nói, đảo mắt đã tới cửa sau. Ngọc Khanh Thư giúp nàng đội mũ sa, nữ tử trước khi bước ra khỏi cửa thì ngừng lại nói, “Tử Hề, lui được thì lui.” Nàng không quay đầu, nói xong liền đi ngay. Ngọc Khanh Thư đứng bên cửa nhìn mấy người hầu đi tới, một bà lão đỡ nàng lên kiệu.
Đợi những người kia đi xa, Ngọc Khanh Thư mới xuất môn. Sau đó, cửa nhẹ nhàng đóng lại, khóa kín.
Y đi dọc theo đường tường quây, tới khúc quanh thì thấy tiểu đồng nhà mình đang ôm dây cương, dựa lưng vào tường ngủ say.
Ngọc Khanh Thư cười cười, đi tới bóp mặt tiểu đồng. Tiểu đồng giật mình tỉnh giấc, nhảy dựng lên.
Ngọc Khanh Thư giữ chặt cậu rồi nói, “Đừng vội, giờ ta muốn tới cổng thành chờ Dương Tướng quân. Ngươi cầm số tiền này đến chỗ nào gần cổng thành mua vài thứ mà ăn, tìm chỗ ngủ một giấc, tối ta sẽ đến tìm ngươi.”
Tiểu đồng nhận tiền hỏi lại, “Thiếu gia, em không cần đi theo sao?”
“Dương Tướng quân không thích có người đi theo. Ngươi cứ chờ ta ở cổng thành là được. Mặt khác, nhớ mua cho ta hai túi tô đường ở tiệm Lý Ký.”
Tiểu đồng bất đắc dĩ đành nghe lời đi trước như chỉ thị của thiếu gia.
Ngọc Khanh Thư nhìn trời, cưỡi ngựa chậm rãi đến cổng thành, vừa hay cũng thấy Dương Hoành Tu dắt ngựa đi tới.
Lúc này, thái dương cũng vừa ló rạng.
Dương Hoành Tu thấy ngựa của Ngọc Khanh Thư thì sửng sốt một hồi.
Ngọc Khanh Thư xuống ngựa, ngẩng đầu, vỗ vỗ cổ ngựa, đắc ý cười nói, “Vật được Hoàng đế ban thưởng này là hữu dụng nhất.”
“Ngựa tốt.” Dương Hoành Tu bước mấy bước mà vẫn không quên nhìn ngựa của Ngọc Khanh Thư.
Thân thể chắc nịch, tứ chi thon dài, vó đi thoăn thoắt, bờm màu nâu được chải chuốt mượt mà, cường tráng đẹp đẽ, phong thái khác biệt.
“Nó tên là gì?”
“Vượng Tài.”
Dương Hoành Tu ngây người, Ngọc Khanh Thư rạng rỡ.
“Ngựa tốt như vậy mà gọi là Vượng Tài, không sợ nó cắn ngươi sao…”
Ngọc Khanh Thư ha ha cười vỗ vỗ Vượng Tài, “Vượng Tài, cắn hắn!”
Vừa nói xong, ngựa thực sự ngửa cổ hí vang, gõ móng trước xuống đất mấy lần. Nó nghiêng đầu, đôi mắt to đen láy quan sát Dương Hoành Tu.
“Ngoan lắm!” Ngọc Khanh Thư cầm lấy dây cương, ôm cổ ngựa, thuận thế cọ cọ vào bờm nó.
Dương Hoành Tu lập tức nhớ đến đêm ở Ngọc Lan Hương đó, sau khi bị ngã, hắn cũng nhận được cách đối xử này của y.
Hai người nói chuyện một lúc rồi mới lên ngựa đi vào khu rừng ở ngoại ô.
Dương Hoành Tu mang theo cung tên và tiểu đao, hai người đi quanh trong rừng một lát, khi tìm thấy một khu đất trống thì ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ngọc Khanh Thư ở lại nhóm lửa, Dương Hoành Tu mang cung tên đi sâu vào trong rừng. Ngọc Khanh Thư giao dây cương Vượng Tài cho hắn, cười nói, “Thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”
Dương Hoành Tu trong lòng vô cùng phấn khích, ngoài mặt lại chỉ mỉm cười, nói lời đa tạ rồi phóng ngựa rời đi. Hắn mới đi không bao xa, chợt nghe Ngọc Khanh Thư phía sau hô to, “Không được phép cưỡi nó bỏ trốn đâu đấy!” Dương Hoành Tu á khẩu.
Ngọc Khanh Thư cởi áo choàng, nhặt nhạnh cành cây bốn phía rồi dùng hỏa chiết tử đốt lên, cời cời lửa đợi Dương Hoành Tu trở về.
Khi y đã sắp ngủ gật đến nơi, một hồi vó ngựa truyền đến, Ngọc Khanh Thư nhìn theo hướng phát ra âm thanh, mặt mày tươi rói.
Xa xa, Dương Hoành Tu đang cưỡi ngựa phi tới, cổ áo mở rộng, tay áo vén cao, một tay cầm cương, một tay cầm trường cung, thỉnh thoảng lại quan sát hai bên. Ánh mặt trời chiếu trên người hắn, rọi sáng mồ hôi còn đọng trên trán, rồi lại xuôi theo gương mặt, rơi vào vạt áo, sáng bừng.
Đẹp quá.
Ngọc Khanh Thư ngồi trên tấm thảm trải dày hai tay chống má nhìn Dương Hoành Tu, cười híp mắt.
“Sao vậy?” Dương Hoành Tu bị y nhìn có chút xấu hổ, gỡ một con gà rừng trên lưng ngựa xuống đưa y.
“Nếu ngươi bị cảm lạnh, ta sẽ khám bệnh cho.” Khanh Thư không cầm gà rừng, vươn tay rờ trán Dương Hoành Tu, từ trán lại sờ dần xuống dưới khuôn mặt, sờ tới cổ áo đang mở rộng, tới đằng sau gáy, chỗ trí mệnh.
Dương Hoành Tu nhìn đôi mắt thấm đẫm ý cười của y, lại một lần nữa không phản ứng kịp, đến tận khi bị bàn tay lạnh cóng của Ngọc Khanh Thư luồn vào trong áo mới rùng mình một cái.
Đôi mắt Ngọc Khanh Thư sáng lên, “A, cảm lạnh rồi!”
Sau đó, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, y rút tay, nhận lấy con gà rừng quơ quơ, nhìn về phía Dương Hoành Tu, giả bộ ngây thơ, “Hoành Tu, làm gì tiếp theo đây? Đắp bùn vào trước hay là nướng luôn?”
Dương Hoành Tu vẫn duy trì tư thế lúc trước, thụ động trả lời, “Nướng… luôn.”
Ngọc Khanh Thư không biết Dương Hoành Tu đang suy nghĩ gì, Dương Hoành Tu cũng không biết Ngọc Khanh Thư đang suy nghĩ gì.
Đêm đó, ở Ngọc Lan Hương, Ngọc Khanh Thư nói đã từng gặp phụ thân hắn, nhưng Dương Hoành Tu tới tận giờ vẫn chưa từng nghe phụ thân nhắc tới đứa con út Ngọc gia này, cũng quả thực chưa từng nghe thấy phụ thân chỉ trích gì Ngọc gia Tĩnh Quốc Hầu. Còn như chuyện nhà của Ngọc gia, hắn có muốn hỏi cũng không tiện hỏi. Hắn không rõ giao tình giữa mình và Ngọc Khanh Thư đang ở mức nào.
Khi vẫn còn đang phân vân, hắn bỗng cảm thấy vạt áo của mình bị ai đó kéo kéo, nghiêng người quan sát, ra là Ngọc Khanh Thư đang nhìn bằng ánh mắt trông mong.
“Phải chờ thêm một lúc nữa, ngươi đói bụng à?”
Ngọc Khanh Thư gật đầu, “Ta dậy sớm, đến giờ vẫn chưa ăn gì.”
“Ngươi nên ăn chút gì trước khi ra khỏi nhà chứ. Chờ thêm chút nữa, sắp được rồi.” Sâu thẳm nội tâm không khỏi dịu dàng, Dương Hoành Tu có chút nuông chiều vỗ vỗ vai y, bỗng nghĩ: Nếu như mình có một người đệ đệ, có lẽ cũng có dáng vẻ này.
Ngọc Khanh Thư nhìn ngọn lửa bập bùng, đột nhiên hỏi, “Hoành Tu, các tướng sĩ đánh giặc bên ngoài cũng học võ giống như những người trong võ lâm sao?”
Dương Hoành Tu không biết vì sao y lại hỏi việc này, liền đáp đúng sự thật, “Không giống lắm. Các tướng sĩ luyện kỹ năng giết địch đơn giản mà hiệu quả, trong chiến trận một chọi một chỉ cần nhanh giành chiến thắng, giữ vững trận địa là được. Nói chung, theo như người trong võ lâm, đó gọi là ngoại công. Còn những kẻ hành tẩu giang hồ, đại đa số đều luyện nội công, lấy việc cường thân kiện thể làm mục đích căn bản, còn về trường phái của các môn phái thì ta không rõ lắm.”
“Vậy ngươi thì sao? Ta nghe nói khi ngươi còn bé, Dương lão Tướng quân đã từng mời cao thủ võ lâm tới dạy ngươi.”
“Cái gì mà cao thủ võ lâm?” Dương Hoành Tu bật cười, “Ngươi nghe ở đâu thế? Sư phụ ta là một đại phu, những điều ta được học đều là phương pháp xử lý khi bị thương hoặc khi trúng độc. Tình hình trên chiến trường hay thay đổi, phụ thân muốn ta có khả năng ứng phó với nhiều trường hợp ngoài ý muốn.”
“Thế à… Ta còn định hỏi ngươi xem có thứ võ công gì lợi hại không, dạy cho ta một ít.” Ngọc Khanh Thư có chút thất vọng bĩu môi, “Vốn Ngọc gia cũng là võ lâm thế gia, nghe nói còn có võ công gia truyền gì đó, nhưng bởi ta trước sau không phải người Ngọc gia, cho nên chẳng có ai dạy ta cả. Nhưng mà ta vẫn muốn học một loại võ công thật lợi hại.”
Dương Hoành Tu ngạc nhiên— về chuyện Ngọc gia xuất thân nhà võ hắn đã từng nghe. Năm đó, Minh đế nghênh thú nữ nhi Ngọc gia, một trong bảy thế gia lớn trong võ lâm, sau đó, nhờ sự bang trợ của gia tộc này, mượn danh nghĩa thanh quân trắc (ám chỉ việc thanh trừ những phần tử xấu bên cạnh vua. Vốn là một hành động chính nghĩa, nhưng thường trở thành lý do chủ yếu của những kẻ phản loạn chống lại chính quyền trung ương) mang năm vạn binh lính đánh vào kinh thành. Sau đó, Huệ đế vì hổ thẹn mà tự vẫn. Dưới sự đề cử của quần thần, Minh đế đăng cơ. Lúc đó, võ học của người Ngọc gia đứng thứ hai, nhưng thuật dịch dung lại độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Sau khi Minh đế đăng cơ, vì sợ quân vương kiêng dè, trước mặt mọi người, Ngọc gia hủy bảo kiếm gia truyền, cũng cam kết đời đời Ngọc gia không làm võ quan. Còn thuật dịch dung, người đứng đầu Ngọc gia cấm con cháu trong tộc sử dụng và truyền thụ cho kẻ khác, vì thế, đến nay gần như đã thất truyền.
Những chuyện này thật thật giả giả, Dương Hoành Tu ít nhiều cũng đã từng nghe, nhưng cái gì gọi là ‘trước sau không phải người Ngọc gia’?
Ngọc Khanh Thư thấy hắn khó hiểu thì sửng sốt, “Ngươi không biết ta là con nuôi của Ngọc gia sao?”
Dương Hoành Tu không nói, dùng ánh mắt trợn trừng của mình để khẳng định đáp án.
Ngọc Khanh Thư không khỏi cười khổ, “Chuyện này cả triều văn võ đều biết, thế mà Trần đại nhân lại không nói cho ngươi.” Sau đó, y như bừng tỉnh ngộ, “Hóa ra đó là nguyên nhân ngày đó ở Ngọc Lan Hương, khi ta nói là Dương lão Tướng quân đưa ta tới Ngọc gia, ngươi lại có vẻ mặt như vậy.”
Vẻ mặt như vậy? Dương Hoành Tu nghĩ lại, tất nhiên là không nghĩ ra.
“Phải nói thế nào nhỉ… Khoảng mười tám năm trước, phu thê trưởng tử Ngọc gia gặp cướp trên núi, trưởng tử bị giết, đứa bé sáu tuổi bị cướp đi. Chuyện này tra xét nửa năm mà không có chút manh mối, cũng không tìm được đứa bé. Phu nhân trưởng tử mất cả trượng phu và con nhỏ, kích động đến mức thần chí mơ hồ, vừa tỉnh lại là sẽ tìm con. Rốt cục, có một ngày, trên đường trở về từ hoàng cung, bà nhìn thấy một đứa bé, một mực khẳng định đó là đứa con đã mất của mình. Đương nhiên, mọi người biết bà không minh mẫn, nhưng không chịu nổi bà khàn giọng kêu khóc cầu xin, lão thái gia không có cách nào khác đành phái người tìm đứa bé bà đã nhìn thấy bên đường kia, sau khi tìm được thì đưa về Ngọc gia nuôi dưỡng như vị thiếu gia đã thất lạc. Đứa bé đó chính là ta.”
“… Đến giờ phu nhân vẫn không biết sao?” Dương Hoành Tu đã hiểu tổng thể vấn đề thì bắt đầu suy đoán.
“Biết rồi. Ta đến Ngọc gia không lâu, mẫu thân đã tỉnh táo trở lại, nhưng đứa bé kia vẫn không cách nào tìm được. Ngọc gia đã đâm lao đành phải theo lao, để ta tiếp tục làm ‘Ngọc Khanh Thư’.” Sau đó, Ngọc Khanh Thư hạ giọng, thần bí nói, “Ngọc Khanh Thư nhỏ hơn ta hai tuổi, thực ra năm nay ta hai mươi sáu. Ngoài ra, ta vốn mang họ Triệu, sinh vào đầu tháng ba, cho nên gọi là Triệu Tam. Đừng bao giờ nói với người khác nhé, tên này nghe buồn cười quá.” Nói xong, y cũng chính là người bật cười trước.
Dương Hoành Tu mỉm cười, “Triệu Tử Hề rất dễ nghe.”
“Đúng thế đúng thế!” Đôi mắt Ngọc Khanh Thư sáng lên, “Lúc đó, lão thái gia sai người tìm ta khắp nơi mà không tìm được, là Dương lão Tướng quân tìm thấy ta, đưa ta đến Ngọc gia hỏi có đúng là đứa trẻ này không, mẫu thân ôm lấy ta khóc, nói đúng vậy.”
“Vậy ngươi có gặp lại phụ mẫu thực sự của mình không?”
“Không, nghe nói Dương lão Tướng quân và Ngọc gia đã đưa cho phụ mẫu ta một khoản tiền trước khi chia tay rồi mới rời đi. Khi mới tới Ngọc gia, ta oán giận họ bán ta, nhưng sau ngẫm lại, họ cũng là muốn tốt cho ta. Chúng ta dù sao cũng là gia đình nghèo khổ, bọn họ để ta tới Ngọc gia làm thiếu gia, hẳn là tốt hơn so với đi theo bọn họ. Bọn họ lại còn có thể nhận được thêm một khoản tiền, tại sao không làm chứ?” Ngọc Khanh Thư nhìn con gà rừng đã nướng vàng óng, thỏa mãn gật gù, nhìn Dương Hoành Tu cười xấu xa, “Nhưng lúc đó, ta lại thấy vướng mắc một chuyện, Dương lão Tướng quân đến nhà ta, túm ta khiêng trên vai, không quan tâm ta vì quá sợ hãi mà khóc lóc, kêu gào, cứ thể khiêng thẳng ta tới phủ Tĩnh Quốc Hầu. Khi đó ta đặc biệt tò mò, có khi nào người này cũng luôn đối xử với con mình thô bạo như thế.”
Sau lưng một trận gió lạnh thổi qua, Dương Hoành Tu cầm cành cây mà tay run rẩy, “Có… có thể ăn rồi…”
Ngọc Khanh Thư khen gà nướng của Dương Hoành Tu không ngớt lời, thế nhưng lại vô cùng xem thường rượu hắn mang tới. Y vừa nói lần sau sau sẽ cho ngươi nếm thử cái gì gọi là rượu vừa thơm ngon vừa tinh khiết, vừa uống cạn sạch vò rượu mạnh mà Dương Hoành Tu đem theo. Dương Hoành Tu vô cùng bất đắc dĩ, Ngọc Khanh Thư ngoại trừ chính bản thân y và con ngựa thì chẳng mang theo gì cả, cứ như người nói muốn ra ngoài đạp thanh thuận tiện chuẩn bị vài món ăn dân dã không phải y vậy.
Sau khi cơm nước no nê, cảm giác buồn ngủ ập tới.
Ngọc Khanh Thư hỗ trợ thu dọn xong, ngáp ngủ tựa trên thân cây nói muốn nghỉ ngơi một lúc, sau đó liền ngủ.
Lúc này đã qua trưa, ánh dương đang thì chói chang nhất, khí ẩm trong rừng cũng tan đi, bốn phía yên tĩnh, chỉ có đống lửa là chưa tắt, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách.
Dương Hoành Tu nằm tựa bên cạnh Ngọc Khanh Thư, cũng cảm thấy mệt mỏi. Ánh mặt trời xuyên qua cành cây chiếu lên người, hắn có nhắm mắt cũng vẫn cảm nhận được. Hắn nhớ tới khi mình cưỡi ngựa trở về, đưa con gà rừng cho Ngọc Khanh Thư, Ngọc Khanh Thư không nhận lấy.
Khi hắn đang lơ mơ nửa ngủ nửa thức, xúc cảm trong trí nhớ lại trở nên rõ ràng, từ trán xuống đến mặt, từ mặt lại xuống đến cổ, rồi đến vành tai. Nếu hắn không rùng mình một cái, mọi sự sẽ thế nào? Có khi nào sẽ như lần trước, y càng lúc càng sát lại gần, đôi môi hơi mang khí lạnh dán trên khuôn mặt, hơi thở nóng ấm nháy mắt phả tràn bên tai…
Dương Hoành Tu bỗng dưng bừng tỉnh.
Bất giác, mặt đã đỏ bừng.
Hắn cúi đầu, lấy tay che miệng mũi, ánh mắt lại rơi xuống gương mặt Ngọc Khanh Thư đang ngủ say bên cạnh.
Ngọc Khanh Thư dựa trên thân cây, hai mắt nhắm chặt, hơi nghiêng đầu, hai tay đặt dưới lồng ngực, mang dáng vẻ thỏa mãn sau khi đã cơm nước no nê.
Khẽ nhếch môi, hô hấp khẽ khàng, từ tốn, trầm tĩnh khác hẳn khi đang tỉnh.
Dương Hoành Tu nhìn một lát, rồi dần dần tiến lại.
Một tay chống xuống đất, một tay chống thân cây, nhốt y ở giữa, từng chút từng chút một, thong thả mà an tĩnh, hắn tiến tới gần xúc cảm lành lạnh, hơi thở ấm nóng trong trí nhớ. Sau đó, môi đụng môi, nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
Từ đầu chí cuối, hắn luôn mở to mắt, chờ Ngọc Khanh Thư đột nhiên nhảy dựng lên ôm hắn, cười to nói, Hoành Tu, ngươi lại bắt chước ta, thật đáng yêu; sau đó, y sẽ hôn một cái thật mạnh trên mặt hắn.
Ngọc Khanh Thư lại không động đậy một chút nào.
Vẫn duy trì tư thế cơm no rượu say, đánh giấc ngon lành.
Dương Hoành Tu thở dài, một lần nữa ngồi xuống, nhìn trời, sờ sờ gương mặt nóng như đốt lửa, không nén nổi tự hỏi: Ta đang làm gì thế?
Sau đó, trong nháy mắt, hắn biến sắc, nhảy lên khỏi mặt đất.
Kèm theo đó là mấy tiếng ‘vèo vèo’. Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Dương Hoành Tu nhanh chóng túm tay Ngọc Khanh Thư, kéo y tới bên cạnh. Sau đó, hắn ôm y lăn vài vòng trên mặt đất, lăn đến cạnh bên mấy con ngựa. Hai con tuấn mã ngưỡng đầu lên trời hí không ngừng.
Nơi hai người vừa ngủ, mấy ám tiễn cắm sâu vào đất.
Dương Hoành Tu đặt Ngọc Khanh Thư tựa vào cây to mà hai người buộc ngựa, nghiêng người về sau rút ra một thanh đao cạnh bụng ngựa, thuận thế chui vào bụi rậm trong rừng cây. Động tác của hắn liền mạch dứt khoát, vài tiếng gào thét vang lên, mấy người bịt mặt liền bị lôi tới bãi đất trống lúc nãy.
Ngọc Khanh Thư kinh ngạc đến ngây người nhìn biến cố đột nhiên xảy đến, nửa ngày không nói được một câu. Y khó khăn lắm mới ngăn được tay ngừng run, khi đứng lên, lại cảm thấy hai chân mềm nhũn.
Dương Hoành Tu tay cầm đại đao, thân đao sáng loáng nhuộm máu tươi, máu cũng nhuộm trên người hắn thành một mảng lớn, nhìn mà thấy giật mình.
“Bị thương sao?” Ngọc Khanh Thư đi tới bên cạnh hắn, có chút hoảng sợ.
“Không, là của bọn chúng.” Dương Hoành Tu lau vết máu dính trên mặt, ánh mắt lạnh băng, giọng nói không pha chút gì ấm áp.
Ngọc Khanh Thư lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy, cảm thấy xa lạ vô cùng. Sau đó, y đi tới cạnh mấy tên bịt mặt, xem xét từng người một mới phát hiện tất cả đã tắt thở.
Nhanh nhẹn sạch sẽ, một đao lấy mạng, không lưu người sống.
* Câu thơ nằm trong bài “Xuân nhật”, tác giả Chu Hy