Yên Vũ

Nhưng có lẽ là nàng đã nhìn lầm? Hay là miếng ngọc bội này không phải là độc nhất vô nhị?

Trong lòng Yên Vũ càng nổi lên nhiều băn khoăn.

Tô Vân Châu đẩy cửa lãnh cung ra, nàng nhấc chân vào lãnh cung. Sau đây phải đối mặt với Mục Thanh Thanh, nàng ổn định tâm thần, tạm thời đè xuống nỗi băn khoăn trong lòng.

Sau khi Yên Vũ nhấc chân bước vào cửa lãnh cung, nghe thấy trong phòng chính ở phía bắc ngoảnh về hướng nam truyền đến tiếng ho khan trầm thấp.

Nàng nghe tiếng đi về phía phòng chính.

Cửa gỗ khép hờ đã đổ nát, giấy dán trên cửa cũng bị lủng rất nhiều lỗ, trên góc cửa còn đóng mạng nhện, trên mạng nhện rơi đầy bụi bặm, không thấy bóng dáng con nhện.

Nàng đưa tay đẩy cửa ra, nhấc chân bước vào.

Mục Thanh Thanh đang ho khan, nghe tiếng quay mặt lại. “Tại sao ngươi đã trở lại rồi…”

Khi thấy người tới không phải là Cao Khôn, mà là Yên Vũ thì nàng ta đầu tiên sửng sốt trong phút chốc. Tiếp theo cầm lên một cái chén bể ở bên cạnh ném về phía Yên Vũ.

Tô Vân Châu ở sau lưng Yên Vũ bay lên một cước đá vào cái chén bị ném tới, cái chén bị đá trở về, rơi vào bên chân Mục Thanh Thanh, vỡ nát.

Bụi men sứ bị vỡ vụn bắn tung toé khắp nơi, không ít bắn vào trên người của Mục Thanh Thanh. Nàng ta nâng tay áo che mặt, vô cùng chật vật.

“Hừ, ngươi tới làm cái gì?” Mục Thanh Thanh thấy nha hoàn bên cạnh Yên Vũ thật lợi hại, biết mình không chiếm được lợi, liền lạnh giọng hỏi.

“Nói sao cũng là tỷ muội một thời gian, ta tới thăm ngươi một chút.” Yên Vũ nhìn nhìn xung quanh, ngoài chiếc ghế Mục Thanh Thanh đang ngồi còn được cho là hoàn hảo ngoài ý muốn, trong toàn căn phòng không có một cái ghế nào đủ chân.

“Xem ra ngươi thật sự sống không được tốt lắm.”

“Ha ha ha. Còn không phải cảm ơn ngươi ban tặng!” Mục Thanh Thanh liếc nàng một cái, lại che miệng ho khan vài tiếng. “Đừng nói tỷ muội cái gì, nghe thấy đúng là mỉa mai.”

Yên Vũ gật đầu. “Nói cũng phải.”

“Nói đi, ngươi tới làm cái gì?” Mục Thanh Thanh nhìn bàn tay hơi gầy gò của mình, thở dài.

“Ta có thể tới làm gì? Bây giờ ngươi cảm thấy mình còn có thể có chỗ xoay người sao? Ta dĩ nhiên là tới cười nhạo ngươi.” Yên Vũ lãnh đạm trả lời.

Mục Thanh Thanh nghe vậy, sắc mặt khó coi. “Hừ, nghĩ ngươi cũng sẽ không có hảo tâm gì! Chúng ta người ngay không nói lời mờ ám. Có phải ngươi cùng hoàng hậu hợp lại hãm hại ta không? Tên đạo sĩ thúi kia do ngươi tìm tới phải không? Tại sao ngươi muốn giúp đỡ hoàng hậu như vậy? Bà ta cho ngươi điều gì tốt?”

Yên Vũ lắc đầu. “Mục Thanh Thanh, ngươi thật sự đã lầm. Không ai hãm hại ngươi, là chính ngươi hãm hại hoàng hậu không thành, ngược lại khiến nhược điểm của mình lộ ra. Ngươi hoài thai là hoàng tự sao? Vu thuật hình nhân không phải là ngươi làm sao? Trên mặt hình nhân viết chính là sinh nhật của ngươi phải không?”

Mục Thanh Thanh trợn mắt nhìn Yên Vũ. “Uổng cho ta từng coi ngươi như tỷ muội, đem bí mật của mình nói hết cho ngươi biết! Thì ra, tỷ muội, theo ta thấy chính là dùng để bán đứng!”

“À, Mục Thanh Thanh, lời này phải nói ngươi chứ? Ngươi tự hỏi trong lòng, chúng ta rốt cuộc là ai không chịu buông tha ai? Là ai đang dây dưa không ngớt? Là ai lần lượt độc ác dụng tâm tính toán? Là ai lợi dụng biểu muội của Tuyên Thiệu đưa thuốc huỷ dung cho ta? Là ai nói cho Nghiêm Yến Sinh biết tai ta thính lực hơn người? Là ai mưu tính ta ở nhà ấm trồng hoa? Hả? Còn muốn ta nói tiếp không? Ngươi bất quá chỉ là một cô hồn dã quỷ không biết từ phương nào tới mà thôi, còn muốn ở Thiên triều ta làm mưa làm gió! Không gọi đạo trưởng thu phục ngươi cũng đã nhân từ với ngươi rồi!” Yên Vũ lớn tiếng nói.

“Đúng, không sai. Ta chính là một cô hồn dã quỷ! Ba năm trước đây ông trời cho ta một cơ hội duy nhất, chính là để cho ta tới Thiên triều hoàn thành nghiệp lớn! Địa vị hoàng hậu, hoàng thái hậu, ta muốn! Tuyên Thiệu, ta cũng muốn! Ta là nhân vật chính ở đây! Ngươi bất quá chỉ là một nữ phụ lòng dạ độc ác mà thôi! Trắc trở hôm nay bất quá chỉ là khúc nhạc dạo dục hoả trùng sinh của ta mà thôi, ngươi đắc ý không được bao lâu đâu!” Sắc mặt Mục Thanh Thanh dữ tợn, nói.

Yên Vũ lạnh lùng nhìn Mục Thanh Thanh. Nàng ta quả nhiên thừa nhận ba năm trước đây nàng ta thật sự nhận được một cơ hội duy nhất. Thế gian thật sự có chuyện huyền diệu như vậy sao? Người đã chết thật sự còn có thể sống lại sao? Như vậy mẫu thân của nàng có phải cũng có cơ hội tỉnh lại lần nữa?

Mục Thanh Thanh thấy Yên Vũ kinh ngạc nhìn nàng ta, không nói lời nào thì cười lạnh một tiếng. “Thế nào, sợ sao? Bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta có thể lưu lại một mạng cho ngươi.”

“Cái gì là ba năm trước đây sống lại lần nữa, bất quá chỉ là trò hề ngươi cố làm ra vẻ huyền bí hù doạ người khác! Nếu ngươi có thể ngay cả sống chết cũng thoải mái, sao không thể cứu bản thân mình từ lãnh cung này ra ngoài?!” Yên Vũ khinh thường châm chọc nói.

“Ha ha, ngươi không tin? Hay là sợ? Nói thật cho ngươi biết, tên đạo sĩ ngươi tìm đến kia có một câu nói không sai, ta sinh ra vào quỷ tiết, trong số mệnh mang âm! Hơn nữa, không chỉ có như vậy, kiếp trước ngày ta chết cũng là giữa tháng bảy. Ngày khánh sinh của ta, ta uống rượu say, xảy ra tai nạn xe, chết thê thảm. Nếu là người khác, cũng chỉ là chết đi. Nhưng ta không giống, ta chết vào ngày sinh của mình, rồi đi tới nơi này, sống lại lần nữa!” Mục Thanh Thanh đứng dậy, từng bước một tới gần Yên Vũ. “Ngươi rõ chưa? Ta là người sống hai kiếp, có thể tính là hai lần sinh ra trong quỷ tiết, trong mệnh mang âm sát, cho nên, người đắc tội ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!”

Tô Vân Châu lập tức chắn ở trước mặt Yên Vũ.

Nhưng lời nói của Mục Thanh Thanh hiển nhiên hù được nàng ta, chỉ thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, giọng nói hơi run. “Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi, người phụ nữ này điên rồi!”

Yên Vũ đã từ trong miệng Mục Thanh Thanh nghe được tin nàng muốn nghe, toại nguỵên gật đầu. “Đúng, nàng ta điên rồi, lời nói điên cuồng cũng muốn doạ người ta.”

Nói xong, Yên Vũ xoay người đi ra ngoài.

Mục Thanh Thanh cười dữ tợn. “Ta điên rồi? Lời nói điên cuồng? Yên Vũ, ngươi ở chung với ta thời gian dài như vậy, lời của ta, người ngoài không tin, ngươi còn có thể không tin sao?”

Yên Vũ đưa lưng về phía nàng ta đi ra ngoài, không để ý đến lời nói của nàng ta.

Mục Thanh Thanh nhìn thấy Tô Vân Châu cản ở trước mặt mình mắt lộ ra hoảng sợ thì cười hì hì, bỗng nhiên duỗi ra bàn tay với móng tay dài nhọn của mình, mặt giả quỷ, vừa gọi thê lương. “Ta muốn ăn ngươi…”

“Á…” Tô Vân Châu bị doạ kêu lên một tiếng thảm thiết, nhảy ra khỏi cửa phòng, theo sát sau lưng Yên Vũ.

Vươn tay run lẩy bẩy níu lại vạt áo của Yên Vũ. “Thiếu, thiếu, thiếu phu nhân… Nàng ta, nàng ta…”

Lãnh cung yên tĩnh, vả lại xây ở nơi âm u, tuy là quang cảnh buổi sáng, nhưng khí lạnh vù vù.

Tô Vân Châu chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh, thật là kinh khủng.

Tiếng cười đắc ý của Mục Thanh Thanh truyền ra từ trong phòng rách nát thật là kinh người.

Bước chân của Tô Vân Châu đều run rẩy.

Nhưng Yên Vũ đi vô cùng bình bĩnh, sắc mặt vững vàng, hít thở không loạn chút nào.

Mãi đến hồi lâu sau khi chủ tớ hai người ra khỏi lãnh cung.

Tô Vân Châu mới chợt dừng bước lại, thở mạnh, lau mồ hôi rịn ra trên trán. “Làm ta sợ muốn chết… Thiếu phu nhân, ngươi, ngươi không sợ chút nào sao?”

“Sợ cái gì? Mục Thanh Thanh?” Yên Vũ ngoái đầu lại nhìn, hỏi nàng ta.

“Không phải…” Tô Vân Châu lắc đầu. “Là… Chỗ lãnh cung kia âm u, nàng ta lại nói kinh khủng như vậy, cái gì mà đã chết một lần, chết rất thê thảm… Quỷ tiết…vân vân… Ngươi không sợ chút nào sao?”

Yên Vũ nghe vậy, ánh mắt trở nên thâm trầm xa xôi.

Nếu như Mục Thanh Thanh thật sự vào quỷ tiết ba năm trước đây khởi tử hoàn sinh, như vậy rất có khả năng cậu nói ba năm trước mẫu thân vốn có thể tỉnh lại là không phải gạt nàng. Nhưng mà cơ hội đã bị Mục Thanh Thanh đoạt đi.

Nếu như nói cho cậu biết chuyện của Mục Thanh Thanh, cũng không biết cậu có biện pháp nào đem cơ hội này trả lại cho mẫu thân không đây?

Nhưng mà hôm nay ngay cả mình rời khỏi mật thất của cậu như thế nào, Tuyên Thiệu cứu nàng ra như thế nào, nàng cũng không rõ lắm. Mình phải liên lạc với cậu như thế nào, làm sao đem chuyện của Mục Thanh Thanh nói cho cậu biết.

Yên Vũ tâm sự nặng nề, đi Phượng Nghi cung trước để từ biệt hoàng hậu.

Tiếp đó mang theo Tô Vân Châu ra khỏi hoàng cung.

Nàng đã hai ngày không gặp Tuyên Thiệu.

Từ khi Tuyên Thiệu cứu nàng về, xoay người rời đi thì đã không thấy về lại Tuyên phủ.

Nàng biết trong lòng hắn có tức giận, trách móc, cũng biết chuyện này từ đầu tới cuối đều là mình không đúng.

Thế nhưng trong lòng nàng rất loạn, giờ đây không có dũng khí chủ động đến Hoàng thành ti tìm hắn, cầu xin hắn tha thứ.

Yên Vũ dựa vào xe ngựa, nhắm mắt nghĩ đến tâm tư bề bộn.

Bỗng nhiên một chuyện thật lâu lúc trước chợt xông vào đầu của nàng.

“Ngừng xe…” Yên Vũ ra lệnh.

Xe ngựa dừng lại ở ven đường. Nàng vén rèm lên, nhìn thoáng qua bên ngoài. “Quay đầu ngựa lại, đi đến phố Tây bắc.”

Khi nàng còn chưa gả cho Tuyên Thiệu, đêm đó Tuyên Thiệu mang nàng ngồi xe ngựa núp ở một chỗ trong ngõ hẻm gần cung.

Dọc đường theo dõi Cao Khôn, tới được bên ngoài một ngôi nhà ở phố Tây bắc.

Nàng nhớ rõ, chỗ ngôi nhà đó tiếp giáp với phủ thừa trướng tám năm trước. Chẳng qua là tám năm trước, hơn phân nửa con phố đều bị huỷ trong trận hoả hoạn, phố mới xây đã không có hình dạng trước đây.

Nàng nhớ rõ, Cao Khôn lặng lẽ vào toà nhà, trên đầu cửa treo hai chữ “An phủ”!

Nàng tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh ngoài xe, trong lòng khẽ động, đẩy mành nhìn ra ngoài.

Xe ngựa đi ngang qua toà nhà nàng và Tuyên Thiệu từng theo dõi Cao Khôn đến. Tỉ mỉ nhìn lại, toà nhà này không khỏi tiếp giáp với địa chỉ ban đầu của phủ thừa tướng, còn có một nửa sân chiếm cứ phần nhỏ vị trí của phủ thừa tướng cũ.

Nhưng trên đầu cửa treo không phải là “An phủ”, mà là hai chữ “Cao phủ” sáng loáng.

Đúng rồi, ngày thứ hai Cao Khôn đang bị bọn họ theo dõi, gióng trống khua chiêng dọn nhà ở đây.

Tuyên Thiệu nói, chắc chắn là vì hắn phát hiện mình bị theo dõi.

Đã từng là “An phủ”, bây giờ là “Cao phủ”. An Niệm Chi… Cao Khôn… Nếu như ban đầu ở trong nhà ấm trồng hoa của hoàng thượng, người đánh ngất hoàng thượng cứu nàng thật là Cao Khôn, Cao Khôn và cậu có quan hệ nào mà nàng không biết hay không?

Yên Vũ bị suy đoán của mình làm sợ hết hồn.

Lúc buông mành thì xe ngựa đã cách cửa chính của Cao phủ rất xa.

“Chủ tử, sắp ra khỏi phố Tây bắc, ngừng lại không?” Người đánh xe bên ngoài thùng xe hỏi.

“Không cần, hồi phủ.” Yên Vũ trầm giọng phân phó.

Xe ngựa vào cổng trong của Tuyên phủ.

Yên Vũ nghe được Lục Bình ở bên trong cửa chờ nàng. Nàng vịn tay Tô Vân Châu xuống xe ngựa.

Lục Bình lập tức khom người tiến lên trước nói: “Thiếu phu nhân, công tử đã trở lại.”

Yên Vũ ngẩn ra. Thính lực đã không tự chủ phóng ra ngoài.

Lúc này Tuyên Thiệu đang ngồi bên cửa sổ trong phòng chính, dường như đang uống trà, động tác không quá lớn, yên tĩnh giống như đang đợi cái gì.

Tim Yên Vũ chợt đập hơi gấp.

“Công tử trở về thay quần áo sẽ nhanh chóng đi. Thiếu phu nhân…” Lời của Lục Bình còn chưa nói hết, chỉ thấy Yên Vũ ngày thường vô cùng chững chạc lại vội vã bước nhanh về phía trước.

Trong lòng Yên Vũ hiểu, Tuyên Thiệu về nhất định không phải chỉ để thay quần áo, nếu hắn có lòng trốn tránh nàng, tuỳ tiện kêu một người hầu trở về lấy là được, không cần tự mình đi một chuyến?

Hai người đã tròn hai ngày không gặp mặt.

Đây là hắn cho nàng cơ hội, cho nàng cơ hội để nàng giải thích rõ ràng chuyện này phải không?

Lúc bước chân Yên Vũ đến ngoài sân phòng chính thì chậm lại.

Tim nàng đập rất gấp, hít thở cũng hơi dồn dập.

Tuy nàng rất muốn gặp Tuyên Thiệu, nhưng không biết đến lúc đó nên đối mặt với hắn như thế nào? Nếu như hắn hỏi An thần y, hỏi bức hoạ trên tường, hỏi thân thế của nàng… Nàng lại phải trả lời như thế nào?

Bây giờ còn chưa đúng lúc, chưa đúng lúc nói thẳng ra với hắn…

Yên Vũ nhấc chân vào sân.

Từng bước một đi đến cửa phòng chính.

Nàng bỗng nhiên nghe thấy Tuyên Thiệu ngồi bên cửa sổ bên trong phòng chính tim đập cũng nhanh hơn.

Nhất định là hắn nghe được tiếng bước chân của nàng.

Lục Bình tiến lên, xốc mành lên cho Yên Vũ.

Yên Vũ nhấc chân rảo bước tiến vào phòng chính.

Tuyên Thiệu đứng lên từ ghế bành bằng gỗ lê vàng, bình tĩnh nhìn nàng.

Bốn mắt giáp nhau, hai người lại nhất thời không nói chuyện.

Trong phòng yên lặng, bên tai Yên Vũ chỉ có nhịp tim đập nhanh cùng với hít thở ngắn cạn của hai người.

“Tướng công…” Yên Vũ lại đến gần Tuyên Thiệu một bước, há miệng, lời giải thích ngay bên môi nhưng không nói nên lời.

Tuyên Thiệu thì yên lặng chăm chú nhìn nàng như vậy, không nói một lời.

Từ trong mắt của hắn, Yên Vũ nhìn ra hắn đang chờ, chờ một lời giải thích, chờ một lần thổ lộ tình cảm thắn thắn…

Nàng cũng hết sức rõ ràng, hắn không phải chỉ có đợi ngày hôm nay. Từ giây phút trong lòng hắn có nàng trở đi, hắn luôn đợi, đợi nàng chính miệng nói ra bí mật giấu kín ở sau lưng.

“Thiếp…nghe Lục Bình nói chàng trở về thay quần áo? Thay xong rồi sao?” Yên Vũ nín nửa ngày, lại chỉ nói ra một câu như vậy.

Tuyên Thiệu vẫn nhìn nàng, không trả lời.

Bầu không khí im lặng đặc biệt cho người ta áp lực.

Yên Vũ cảm thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, càng khiến cho ngột ngạt trong căn phòng gần như ép vỡ mình.

Nàng vắt hết óc suy nghĩ, hôm nay làm thế nào để có thể trấn an Tuyên Thiệu, có thể không nói ra bí mật của mình.

Tuyên Thiệu cũng đã nhấc chân đi ra ngoài.

“Chờ đã…” Yên Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người gọi Tuyên Thiệu.

Hắn quay đầu lại, trong con ngươi đen nhánh mơ hồ có chờ mong nhìn nàng.

“À, trước đây thật lâu, khi thiếp được người cứu ở trong cung, thiếp kéo xuống miếng ngọc bội kia, chàng vẫn giữ phải không?” Yên Vũ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, sợ mình sa vào sẽ không cách nào tự kềm chế. Sợ mình nhìn thấy cảm xúc bên trong sẽ nhịn không được nói ra lời không nên nói lúc này.

Tuyên Thiệu im lặng trong phút chốc, nhấc chân đi về phía kệ bác cổ ở phòng ngoài, từ trong một hộp gỗ trên tầng cao lấy ra một miếng ngọc bội, đi tới bên cạnh bàn, để ngọc bội lên bàn.

Một lúc lâu, hắn mới mở miệng hỏi: “Nàng…cần ta giúp nàng không?”

Đây là câu nói đầu tiên gặp mặt hôm nay Tuyên Thiệu nói với nàng.

Yên Vũ nghe vậy, chấn động trong lòng, nâng mắt nhìn về phía hắn.

Con ngươi đen nhánh của hắn giống như một đầm nước sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, không nhìn thấy được cảm xúc sâu hun hút bên trong.

Yên Vũ rất muốn gật đầu, rất muốn mượn cơ hội này nói tất cả về mình cho hắn biết. Nói cho hắn biết mình thật ra giấu diếm rất vất vả; đoán không ra rốt cuộc cậu có đang dối gạt mình hay không rất vất vả; rõ ràng yêu hắn, ở bên cạnh hắn, nhưng phải gạt hắn thân thế của mình rất vất vả; một mình giãy dụa trong tìm không ra chân tướng của thù diệt môn năm xưa rất vất vả… Nàng mong muốn nói cho hắn biết tất cả, để cho đôi vai kiên cố của hắn chia sẻ một chút giúp nàng.

Tuyên Thiệu ngắm nhìn nàng một lúc lâu.

Nhưng chỉ thấy Yên Vũ hơi rũ đầu, miễn cưỡng cười khẽ nói: “Không có chuyện gì cần giúp đỡ…”

Tuyên Thiệu lại liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng yên lặng xoay người, nhấc chân hướng ra ngoài.

Trong nháy mắt Yên Vũ giống như nghe thấy đáy lòng có thứ gì đó nổ lớn vỡ vụn…

Nàng khiến cho Tuyên Thiệu thất vọng rồi… Hắn yêu nàng như vậy, thông cảm nàng như vậy, chu đáo chú ý đến cảm nhận của nàng như vậy, cho phép nàng gạt hắn trốn ở bên cạnh hắn một hồi lâu… Nhưng cuối cùng vẫn không chờ được nàng thẳng thắn cho biết, hắn hẳn là rất thất vọng…

Yên Vũ ôm bả vai của mình, chậm rãi ngồi xổm xuống. Nàng đau khổ nhắm mắt lại, hít thở dường như đều động tới tâm mạch, đau tột đỉnh.

Tại sao phải như thế? Tại sao phải khiến nàng gặp Tuyên Thiệu? Tại sao phải khiến trên người Tuyên Văn Bỉnh có tình nghi là hung thủ.

Đúng rồi, chỉ là tình nghi mà thôi. Cho nàng thêm một khoảng thời gian nữa, nàng nhất định có thể tìm được hung thủ thật sự. Nàng nhất định có thể chứng minh chuyện năm đó không phải là Tuyên Văn Bỉnh gây nên… Như vậy, nàng có thể nói tất cả cho Tuyên Thiệu biết, nói cho hắn biết, tám năm trước đã từng trải qua sống chết không phải chỉ một mình hắn.

Tám năm trước nàng cũng từng trải qua cả gia tộc bị diệt, đã trải qua khoảng thời gian cuộc sống tối tăm nhất.

Yên Vũ nghĩ đến khi Tuyên Thiệu vừa mới xoay người đi, bóng lưng hiu quạnh, lạnh lẽo thê lương, nàng bỗng nhiên đứng dậy, nhịn không được đuổi theo ra ngoài.

Tuy rằng hôm nay nàng không thể nói cho hắn biết chân tướng, nhưng nàng có thể cho hắn một hứa hẹn. Hứa hẹn đợi đến khi nàng tìm được hung thủ, nhất định nói cho hắn biết tất cả từ đầu chí cuối. Hắn nhất định có thể hiểu sự giấu diếm của nàng đúng là bất đắc dĩ.

Mới vừa đuổi theo ra sân nhưng Yên Vũ chợt dừng bước.

Nàng nghe được giọng nói của Lộ Nam Phi.

“Hồi bẩm công tử, thuộc hạ tra được, tiểu viện chỗ thập lý đình là An thần y mua lại tám năm trước. Bức hoạ trên vách tường bên trong phòng đá là cùng vẽ tám năm trước. Bức hoạ trên vách tường có thể tám năm không phai màu chút nào là bởi vì thuốc màu sử dụng cho tranh vẽ chính là bí chế trong cung.”

Giọng nói của Lộ Nam Phi không lớn, được cái là vào lúc này trong viện không có tạp âm gì, Yên Vũ nghe thật hết sức rõ ràng.

“Tám năm trước? Bí chế trong cung?” Tuyên Thiệu khẽ lập lại.

“Dạ, công tử bây giờ muốn điều tra tỉ mỉ việc có liên quan thiếu phu nhân sao?” Trong giọng của Lộ Nam Phi mang theo vẻ chần chờ.

“Đúng, điều tra tỉ mỉ, một tí cũng không bỏ qua.” Tuyên Thiệu trả lời vô cùng kiên định.

Yên Vũ giơ tay lên bịt kín miệng mình.

Nàng đã từng ở bên ngoài thư phòng của hắn, trong lúc vô ý nghe được hắn nói cho Lộ Nam Phi, hễ là việc có liên quan tới nàng đều không nên tra cứu đến cùng, hắn có kiên nhẫn chờ, chờ nàng chính miệng nói cho hắn biết.

Hôm nay thế nhưng ra lệnh hoàn toàn ngược lại.

Chứng minh hắn đã triệt để thất vọng với nàng rồi sao? Không bao giờ chịu chờ nữa, không chịu tin tưởng nàng sao?

Yên Vũ chợt thấy ngực rất đau, đau đến nỗi nàng phải đỡ cây trúc ở bên cạnh mới có thể ổn định thân hình.

Một cơn gió nhỏ thổi qua, lay động lá trúc vang xào xạc.

Cũng thổi tới lời nói thật khẽ của Tuyên Thiệu.

“Đã từng tránh né không điều tra tất cả liên quan với nàng, sẵn lòng cho nàng thời gian đón nhận ta, tự mình nói tất cả cho ta biết. Hôm nay truy cứu nguyên do tới cùng cũng là bởi vì yêu nàng, há có thể cho phép người khác uy hiếp an nguy của nàng nhưng ta hoàn toàn không biết sao?”

Lời này của Tuyên Thiệu không biết là nói cho Lộ Nam Phi hay là tự nói cho mình.

Nhưng nghe đến trong tai Yên Vũ, trực tiếp khiến nàng cả người hoàn toàn ngơ ngẩn.

Nâng mắt ngây ngốc nhìn về phía giọng nói truyền tới. Tầm mắt bị tường viện trắng toát cách trở, nàng không nhìn thấy hắn. Nhưng trong lòng tất cả đều là giọng nói và khuôn mặt của hắn.

Tuyên Thiệu, chàng đối đãi với thiếp như thế, bảo thiếp kiếp này dùng cái gì để báo đáp?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui