Yến Yến Chi Dao

2.

Ngay lúc ta muốn xoay người rời đi, mấy ngón tay đỏ ửng vì lạnh của hắn run run nắm lấy áo choàng của ta, hắn vậy mà lại cúi đầu, khàn giọng nói: “Tiểu thư, nàng còn nhớ năm Nguyên Thuận thứ mười sáu không? Trên đường phố kinh Bắc...".

Ta ngắt lời hắn: “Cố công tử, ta không nhớ rõ, mời trở về đi”.

Ta không muốn có bất kì dây dưa gì với hắn nữa, hắn là yêu hay là hận cũng không còn dính líu đến ta nữa, duyên phận đời này của ta và hắn đến đây cũng đã tận được rồi, từ đây, hắn cũng nên cầu nguyện cho chính mình đừng có cơ hội rơi vào trên tay ta thì tốt hơn.

Cố Trạch Sinh sửng sốt một hồi lâu, rồi há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói được một lời nào, nhưng sống lưng hắn thế mà trong chớp mắt lại có chút khom xuống giống như bị trận tuyết lớn đầy trời này đè ép vậy.

Lúc trở về sau trận gió tuyết ngày đó, bệnh của ta lại càng nặng thêm, sốt cả hai ngày liền, khi tỉnh lại đã thấy mẫu thân lệ rơi đầy mặt đang ngồi ở bên giường ta, tẩu tẩu ở cạnh đang khuyên nhủ, an ủi bà.

Thấy ta tỉnh lại, mẫu thân vội vàng lau nước mắt: "Dao nhi, con tỉnh rồi, bây giờ con thấy thế nào rồi? Đầu còn đau không? Để nương kêu đại phu tới xem con một chút, Tố Cẩm, mau mau, con mau lấy một ít nước ấm lại đây cho con bé uống một chút".

Vào ngày hôm đó, ta nghe cha ta nói rằng Cố Trạch Sinh đã ngồi một mình trong phòng rất lâu, hắn lặng lẽ ngồi từ bình minh đến đêm tối, cuối cùng cũng cúi đầu đồng ý thối hôn, sự tình này cũng từ đó mà chấm dứt.

Có lẽ là bởi vì chuyện của Cố Trạch Sinh đã xong, lòng ta cũng dịu đi không ít, mới sinh ra được vài phần sức lực mà cảm giác dường như ta đã trải qua mấy đời vậy, nhìn mẫu thân cùng tẩu tẩu gần ngay trước mắt, ta không khỏi đau nhói trong lòng, rốt cuộc nước mắt cũng không kiềm được mà giàn giụa trên mặt.

Thấy ta khóc như thế, hai người họ lo lắng nói: "Con làm sao vậy? Con bị đau chỗ nào rồi phải không?".

Ta lắc đầu, nhào vào trong lòng mẫu thân, cười nói trong nước mắt: “Con, là vì con thấy rất vui mừng”.


Vui vì họ vẫn còn đứng sờ sờ ở trước mặt ta, vui vì ta vẫn còn có thể chạm vào thân thể ấm áp của họ như thế này.

“Nói cho nương biết đi, đứa nhỏ ngốc này”, mẫu thân ôm ta, nhẹ nhàng vỗ vào người ta rồi mỉm cười: “Con bị sốt suốt mấy ngày đấy, sao bị sốt như thế mà lại cảm thấy vui vẻ được kia chứ?".

Tẩu tẩu ở một bên dịu dàng, cười nói: "Người bệnh khó tránh khỏi có chút tính tình của trẻ con, hơn nữa Dao Dao nhà chúng ta vẫn còn là một đứa nhỏ cơ mà".

"Dao nhi à, muội phải dưỡng bệnh cho thật tốt đấy nhé, niên quan (*) cũng đã sắp đến gần, hai ngày nữa ca ca muội sẽ trở về đấy, đến lúc đó một nhà chúng ta có thể có một năm đoàn viên vui vẻ rồi".

(*): 年关 [niánguān]: Cửa ải cuối năm; kết thúc năm cũ; (năm mới).

Sắp đến niên quan rồi sao? Ta hỏi: "Tẩu tẩu, hôm nay là thứ mấy thế?".

Tẩu tẩu: “Hôm nay là hai mươi tháng chạp, còn khoảng mười ngày nữa là trừ tịch đấy (giao thừa)".

Ngày hai mươi tháng chạp, ta ngẩng mặt khỏi vòng tay mẫu thân mà lòng thắt lại, rốt cuộc sao ta lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy chứ.

3.

Đại Càn hoàng đế nay đã gần năm mươi tuổi, trong triều bè phái mọc lên như rừng, bè cánh của Tề vương và của Ung vương đã ngầm tranh đấu hoàng vị từ rất lâu, mà các quan viên trong triều cũng đã âm thầm xếp hàng lựa chọn người nên theo.


Cha ta là một vị quan trong sạch chính trực, ông chỉ biết tận hiến với đế vương hiện tại, bất kể là Tề vương hay Ung vương ra sức lôi kéo ông thế nào thì ông cũng đều bất vi sở động (*).

(*): 不为所动 [bù wéi suǒ dòng]: Không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.

Đời trước, Cố Trạch Sinh vốn là đi theo phe cánh của Tề vương, mà Thẩm gia ta chính là một phần hạ lễ để hắn hiến cho Tề vương.

Tuy nhiên, bất luận là Tề vương hay Ung vương, cả hai đều chỉ là trò tiêu khiển dưới long trảo mà thôi (móng vuốt của con rồng).

Đương kim hoàng đế là một người si tình, và tất cả những gì hắn theo đuổi đều là vì để lót đường cho một người khác, người nọ là con trai của hắn cùng ái nhân - thế tử Hầu phủ Tạ Yến Kỳ.

Là một người làm quan, đứng trong triều đình, ông không chỉ nhìn vào trung quân chi tâm (lòng trung thành với vua) và khả năng phục vụ dân chúng, mà còn thuận theo tình hình chung hiện tại, và cũng là một chiến lược vẹn toàn để bảo vệ bản thân và gia tộc.

Mặc dù ta không biết làm thế nào mà cha ta có thể tự mình xoay chuyển và cân bằng giữa hai thế lực bè phái này, nhưng ta biết rõ tính khí của ông. Cha ta là một người ngay thẳng và có dòng m.áu văn nhân, vì tính cách này mà ông đã bị bè phái hai bên ngầm hạ độc thủ.

Ta nhớ rõ ở kiếp trước, vào ngày hai mươi hai tháng chạp hôm đó, khắp nơi tranh chấp không ngớt chỉ vì xem ai sẽ áp vận lương thả. Về phía tiền tuyến thì Tạ tiểu tướng quân đang căng thẳng vì chiến sự, còn hậu phương thì vì lương thảo mà tranh đấu không ngừng. Và vào đúng trong lúc do dự này, suýt chút nữa thì toàn quân của Tạ tiểu tướng quân ở trong chiến trận với Bắc Ô bị diệt vì lương thảo không được chuyển đến kịp thời.

Trong số đó, cha ta là người đứng đầu, ông ấy biết rõ bản chất phe cánh của Tề vương, và đã cố gắng hết sức để được Trường Lâm quân hộ tống, nhưng thánh ý vẫn chậm chạp chưa tới. Khi tin tức về chiến sự gần như thất bại được truyền đến, bè phái của Tề vương đã lợi dụng lý do này để dốc sức nhúng tay vào, và cha ta bị đưa vào ngục vì lí do này, sau đó mặc dù đã được cứu trở về nhưng vì đã bị nội thương ở trong ngục, cho nên không đến nửa năm ông đã tạ thế.


"Nương, cha đã đi đâu rồi? Hôm nay cha có lẽ sẽ phải thượng triều, cho nên con muốn gặp cha một chút".

"Hôm nay ông ấy không thượng triều, nhưng nương cũng không biết gần đây ông ấy gặp phải chuyện gì phiền nhiễu mà lại không trở về nhà".

Mẫu thân lại bưng một chén thuốc đắng lên, đút cho ta uống rồi nói: “Chờ khi nào cha con về, nương sẽ bảo ông ấy đến gặp con, hôm nay ông ấy đi sớm hơn, thấy con còn đang ngủ nên ngồi ở bên giường một lúc lâu mới rời đi".

Buổi tối, ngọn lửa than trong thư phòng của cha ta dần ấm lên, ta đợi một hồi lâu, mới thấy ông mệt mỏi phong trần (*) từ bên ngoài trở về, sau đó treo áo choàng bên ngoài.

(*): 风尘 [fēngchén]: Đi đường mệt nhọc; long đong vất vả; ví với xã hội loạn lạc hoặc cảnh giang hồ.

Vừa nhìn thấy ta, ông đã nở nụ cười nhưng rất nhanh lại đổi thành khiển trách: “Trời lạnh như vậy, sao con không ở trong phòng đợi, ở đây làm gì? Cảm lạnh chưa kịp khỏi lại muốn khổ thêm lần nữa sao”.

Ta chẳng qua chỉ bị bệnh nhẹ thôi mà, nhưng cả nhà đều hận không thể thay ta đi đường, nếu kiếp trước cha ta biết được nữ nhi của ông bị bệnh mà không có lang trung đến xem, ông sẽ đau lòng biết nhường nào.

"Cha, gần đây trong triều có phải đang tranh cãi về chuyện lương thảo phải không cha?".

"Làm sao con biết được? Việc trong triều xưa nay đều là như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải ầm ĩ một trận mới thông suốt được".

Ta có chút vội vàng nói: "Cha, lần này không giống như vậy, đại quân của Tạ tiểu tướng quân đóng ở Kim Sa lĩnh (núi, 岭), khu vực này dân cư thưa thớt, vả lại đồng cỏ và nguồn nước um tùm, một khi lương thảo cạn kiệt, chỉ sợ là trước không có đường lui, sau không có cứu viện, trong triều hễ là có chuyện tranh chấp, thì đại quân càng gặp nhiều nguy hiểm hơn mà thôi”.

Sau khi nói xong một đoạn dài, ta ho khan liên tục, nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra.

“Từ từ, con uống chút nước đi”, cha ta vội vàng rót một ly nước: “Thường ngày con đều ở trong khuê phòng, sao lại biết được những chuyện này? Cha không có ý tranh cãi những việc này, nhưng nếu có Trường Lâm quân của Tề vương áp tải lương thảo, cha chỉ e rằng tới được biên quan thì cho dù có nhiều người cũng không thể nhìn thấy được lương thực".


Lời này nghe có vẻ hoang đường và thái quá, nhưng quả thật đã là chuyện rành rành ở trước mắt.

Ta suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Trong Trường Lâm quân có một người tên là Vương Hột, cha, cha có thể lùi từng bước một, cử người này làm chủ sự (làm việc chính) đưa lương thực".

Kiếp trước, trong phe cánh của Tề vương có một vị hào kiệt trung thành và dũng cảm, là người mà ngay cả loại độc xà như Cố Trạch Sinh cũng phải cúi đầu kính nể.

Đương nhiên, cha ta sẽ không tin lời ta nói, một nữ tử chỉ ở trong chốn khuê phòng. Vì vậy ta sớm đã có chuẩn bị và nhanh chóng lấy thẻ bói (签筏) đó ra.

"Cha, đã nhiều ngày con đều gặp ác mộng, đây là đại sư của Hộ Quốc tự giải cho Thẩm gia, thà rằng tin tưởng cái này có ích để tự đề phòng vẫn hơn, nữ nhi của cha thật sự rất sợ hãi, nếu như lương thảo xảy ra chuyện gì bất trắc, thì cả đất nước và toàn gia chúng ta đều khó mà yên ổn sinh sống được".

Ông cầm lấy thẻ đó rồi nhìn nó rất lâu, cho đến khi thượng triều vào ngày hôm sau ông mới nói với ta: “Việc này, cha tự có cách của cha".

Mẫu thân khoác cho cha một chiếc áo choàng to, ông đơn độc cầm ô bước đi dưới trời đầy tuyết.

Tạ tiểu tướng quân người này, ta đã nghe rất nhiều tin đồn về hắn, nghe đồn hắn là một tướng soái tài giỏi, bách chiến bách thắng.

Nghe đồn hắn mặt như trăng sáng, tuấn mỹ vô song, kinh thành nam nữ đều vì hắn mà phát cuồng.

Cũng có tin đồn rằng toàn thân hắn đều là oán khí, oán quỷ quấn thân cả ngày.

Thậm chí, còn có tin đồn nói hắn gần nhi lập chi niên (*) lại chưa từng thú thê (lấy vợ) chính là vì hắn thích nam sắc.

(*): 而立之年 [érlìzhīnián]: 30 tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận