Cô cố chấp ngồi xổm trên mặt đất, đầu ngón tay mảnh khảnh tỉ mỉ lột ra từng cái gai nhọn cho đến khi thân hoa chỉ còn một nhành bóng loáng, cô lại cẩn thận từng li từng tí cầm hoa đưa đến trước mặt lão nhân gia.
Thế nhưng vẫn chỉ có sự im lặng như trước.
Yến Yến bắt đầu hét lên.
Tiếng khóc xé rách tâm can khiến cho những vệ sĩ trong biệt thự chú ý tới.
Đóa hoa hồng rơi xuống đất, bị một bàn chân nghiền nát, nước hoa văng khắp nơi, thẩm thấu trên mặt đất.
Ảm đạm đáng thương.
Yến Yến ngồi xổm trên mặt đất, thân thể run rẩy run rẩy lạnh đến có chút quỷ dị.
Cô không dám ngẩng đầu, cũng không dám chạm vào thi thể dần dần lạnh như băng kia, cô cũng không cảm giác được ý nghĩa của cái chết.
Những câu được viết trong thơ trở nên phù phiếm và yếu đuối khi hoa hồng rơi xuống.
Cô có chút oán hận nghĩ.
Trên thế giới này dường như thực sự chỉ có một mình cô.
Cha mẹ cô chưa từng thấy qua thế nhưng họ đã chết một cách ngoài ý muốn không ai biết được, thi thể bị chôn vùi ở một góc mà cô không biết tên ở vùng nông thôn, năm này qua năm khác cỏ dại mọc hoang, cho dù có linh lan hoa an ủi nhưng chung quy cũng không phải là cái chết tốt.
Bà nội của cô lại không nhìn thấy bất cứ điều gì trong cuộc sống của bà, thế giới tối tăm, đến lúc gần mất đi cũng không thể trông thấy vẻ đẹp của một bông hồng.
Và bà cũng không thể nhìn thấy cô.
Cô sắp phải một mình sống sót trên đời, huyết thống thân tình lại không liên quan gì đến cô nữa.
Giờ là giai đoạn độc lập, không có sự khởi đầu tốt sẽ không thể có kết thúc tốt.
Dường như bông hồng bị nghiền nát ấy cũng chính là cuộc sống của cô.
Yến Yến bị một cái ôm ấm áp bao bọc, cả người như thể bay lên trời, khóe mắt còn sót lại chút nước mắt của cô được ngón tay của người đàn ông xoa dịu.
Để lại vết đỏ.
Yến Yến đã có một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ của mình, cô trở thành một bông hồng, bị gãy bởi một bàn tay.
Nhìn thấy máu đầy đất và những cánh hoa bị phân mảnh.
Đó cũng chính là xác của cô.
Rơi vào trong mắt người khác lại chỉ là tàn hoa bại liễu mà thôi.
Yến Yến tỉnh lại, cô giống như vừa mới được trục vớt trong nước, ướt sũng lại có chút dinh dính.
Cô giống như một con cá đang trên bờ vực của cái chết.
Khó thở.
Ân Ly ngồi bên giường nơi cô đang nằm, hắn nâng khung kính lên, trong tay cầm một tờ báo nhìn chăm chú.
Phong cách của một người đàn ông văn nhã.
Động tác đứng dậy của Yến Yến đã quấy nhiễu anh.
Ân Ly buông tờ báo xuống, đi tới bên cạnh cô, cầm lấy nước ấm trên tủ đầu giường đưa cho cô.
"Khá hơn chưa?"Gió mùa xuân và cảm giác được an ủi.
Dịu dàng không thôi.
Yến Yến tiếp nhận nước, nhẹ giọng nói cám ơn.
Nhìn hắn, đáy mắt lại một mảng vỡ vụn.
"Bà nội tôi?"Thanh âm suy yếu, khó khăn được bật thốt, kéo ra một tia khiếp đảm.
"Lão nhân gia tôi đã đặt bà ở Minh Đường hậu hoa viên, cô có thể đi xem, về phần muốn an táng như thế nào, cô có thể cùng Tiểu Khúc trao đổi, cô cứ giao việc cho hắn đi làm.
"Ân Ly chu đáo, an bài tất cả mọi thứ thỏa đáng, quyền nói chuyện giao cho Yến Yến.
Đáy mắt Yến Yến thoáng hiện lên một tia khó hiểu.
Lời còn chưa nói ra đã bị hắn cắt ngang.
"Cô đã nói rất nhiều lần cám ơn, lần này coi như xong, lão nhân gia đối với tôi cũng không tệ, tôi cũng không có người thân, như vậy cũng có thể xem người như nửa bà nội của tôi.
"Yến Yến lần này không muốn nói lời cám ơn, cô muốn hỏi Ân Ly vì sao lại đối xử tốt với mình như vậy.
Thê nhưng cô lại nuốt vào trong cổ họng nói không nên lời.
Yến Yến thấy hắn đi ra khỏi phòng, dáng người cao lớn chặn lại hết thảy.
Quần áo của Yến Yến không biết từ lúc nào đã được đổi thành một chiếc váy dài màu xanh đậm.
Cô đi chân trần giẫm lên trên thảm sau mới cảm nhận được trang phục này của mình.
Một mảng lưng lớn lộ ra dưới ánh mặt trời, thắt lưng không thấy được một chút thịt thừa, xương hồ điệp đẹp mắt làm cho cả người đều ưu nhã hẳn lên.
Yến Yến có chút không thoải mái, cau mày nhìn bóng mình phản chiếu trong gương.
Cô đi ra ngoài.
Ân Ly nói Tiểu Khúc đang ở ngoài cửa.
Lúc được hỏi phải an táng thi thể như thế nào, Yến Yến trầm mặc một lúc lâu.
"Hỏa táng đi.
".