Thanh âm ở đầu dây bên kia dần dần yếu đi.Có một số nỗi đau cùng áp lực xen lẫn trong đó.Yến Yến cảm giác được loại dày vò cùng tuyệt vọng này, trái tim đều bị níu lại một chỗ, không khỏi muốn rơi lệ."Giang Thâm bây giờ có khỏe không?"Yến Yến hỏi người ở đầu dây bên kia."Không tốt, hiện tại anh rất thống khổ, khí chất của anh đã bị che phủ bởi bụi bặm, anh mặc quần áo của người lớn, mỗi ngày đều có chút dối trá.""Tên anh là gì?"Yến Yến lại hỏi."Thị Viễn.""Tên rất dễ nghe." Yến Yến nở nụ cười, nhưng lại có nước mắt chảy xuống gò má."Anh yêu anh ấy đến mức nào?"Yến Yến đè nén thanh âm, dựa vào bờ tường bên cạnh, trượt xuống rồi lại cuộn tròn thành một khối nho nhỏ.Trên mặt cô đầy nước mắt, ngón tay bị răng cắn ra từng đốm đỏ, cố đè nén để không phát ra âm thanh."Rất yêu, tôi không thể rời khỏi anh ấy, anh ấy là người đầu tiên nói với tôi rằng tôi có quyền quyết định cách sống của mình.""Nhưng mà cô yên tâm, sau khi chuyện này qua đi tôi sẽ rời xa anh ấy, anh ấy muốn gạt cô, tôi cảm thấy như vậy không tốt, hẳn là nên cho cô biết.
Ít nhất là không thể để có khả năng xảy ra hiểu lầm.
Nên nhìn sự việc xa hơn.""Anh giúp tôi nói với anh ấy rằng tôi muốn gặp anh ấy một lần có được không? Bên cạnh hồ sen trên phố Dục Thủy.
Chiều mai, tôi sẽ đợi anh ấy, chỉ cần một lần thôi."Yến Yến bình tĩnh đến có chút khác thường.Đối diện là sự trầm mặc trong chốc lát, sau đó người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nói một tiếng đồng ý.Ngày hôm sau Yến Yến chuẩn bị mọi thứ cho Ân Ly, chu đáo hơn bao giờ hết.Bộ âu phục lúc hắn ra ngoài là do Yến Yến chọn lựa, cà vạt màu lam của hắn là Yến Yến thắt lên.Ân Ly nâng gọng kính lên, nhìn cô cười vô cùng nhu hòa.Yến Yến từ khi tới nơi này cũng chưa đi ra ngoài bao giờ, một là không biết đi ra ngoài như thế nào, hai là bởi vì bà nội ở chỗ này cũng nên cô cũng không biết đi đâu.Bây giờ đã có mục đích, Yến Yến liền quyết định đi ra ngoài.Biệt thự rất lớn, nối liền bên ngoài được xây dựng một con đường dẫn đến cổng chính.
Yến Yến chưa từng đi xa hơn, trên người cô mặc chiếc váy có thắt lưng do Ân Ly chuẩn bị để cho cô mặc, có màu xanh lam.Lúc mới mặc vào, Yến Yến nhìn thấy hắn khó nén nổi kinh hỉ, có chút không được tự nhiên.Ngược lại, hiện tại cô cũng không quan tâm đến cái gì.Cô đi một đoạn đường dài, khi tiếp cận cánh cửa hoa lệ lại trang nghiêm kia thì bị mấy tên vệ sĩ áo đen ngăn lại.Yến Yến có chút khó hiểu, cô chỉ làm việc ở đây, cũng không phải là bán mình cho Ân Ly, vì sao ngay cả tự do cá nhân cũng bị hạn chế.Không hiểu sao có chút khó xử, cô đỏ mặt.Mấy người đàn ông vạm vỡ hiển nhiên đứng chặn đường, hình thành một bức tường thịt, Yến Yến không tránh được bọn họ.Cô quyết định gọi điện thoại cho Ân Ly.Đầu kia là một tràng âm thanh bận rộn, không có kết nối.Yến Yến nhìn thời gian, có chút bối rối.Cô đành trở lại biệt thự.Nhớ lại khu vườn phía sau có một lối ra, lại ít người.Yến Yến thả nhẹ bước chân, xách làn váy, đi về phía cửa sau.Từ xa, cô nhìn thấy hai con vật dữ tợn, trên cổ chúng đeo xích sắt.
Nghe thấy tiếng người liền liên tục xông về phía trước.Yến Yến bị dọa đến mức ngã xuống đất.Một hồi sợ hãi.Nhìn bức tường trước mắt, không tính là cao, miễn cưỡng có thể vượt tường mà ra.Yến Yến từ trong kho lấy một cái thang đi ra, bày ở cách xa hai con vật dữ tợn, rụt rè bò lên trên.Tiếng chó sủa inh ỏi nhanh chóng thu hút sự chú ý của các vệ sĩ, đến lúc này, Yến Yến đã trèo tường đi ra ngoài.Chỉ có thể gọi điện thoại cho Ân Ly, giờ phút này hắn vừa mới tổ chức xong một cuộc họp quan trọng, lấy điện thoại di động ra nhìn thấy cuộc gọi nhỡ đến từ Yến Yến..