Vẻ đẹp hồn nhiên vốn có của cô giống như trăng rơi vào vì sao, nhìn từ xa thì thanh cao tự tại, nhìn gần thì lại nhu hòa tinh tế.Dựa vào vẻ đẹp này mà việc làm ăn của Yến Yến cũng thuận lợi hơn không phải là không có lý.
Nhưng cô bán ít cá, số tiền kiếm được cũng chỉ là đủ ăn đủ sống.
Cho nên cũng không ai xem trọng điều này, các dì bán cá ở các cửa hàng khác đều thích cô, mỗi ngày đều kéo tay cô la hét muốn làm mai giới thiệu người cho cô.Yến Yến luôn cười tủm tỉm, nói mình đã có bạn trai.
Ai hỏi bạn trai làm gì? Cô cũng ngoan ngoãn, khéo léo trả lời: "Anh ấy làm về âm nhạc.""Làm nhạc, vậy anh ta có phải là minh tinh không?"Yến Yến cười, ánh mắt đều híp lại thành một đường cong cong, ánh sáng từng chút từng chút phát ra.
Nhìn thật đẹp mắt, làm cho người ta không thể nhìn đi nơi khác."Không phải minh tinh ạ."Thanh âm nho nhỏ, ngọt ngào lại nhát nhát, tiếng cười nhẹ dần đi.Dụng cụ đựng cá của Yến Yến là một thùng nhỏ màu đỏ, Giang Thâm mua cho cô.
Giang Thâm chính là bạn trai của Yến Yến, bọn họ là bạn học tiểu học.Sau đó ba Giang Thâm mua vé số trúng giải độc đắc, liền mang theo cả nhà dọn ra ngoài.Lại gặp phải một ngày mưa, đường trơn trượt khiến chậu bán cá của Yến Yến rơi trên mặt đất tung tóe, cá tươi sống vặn vẹo trong bùn đất.
Yến Yến hoảng hốt, gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, nhìn giống như một con vật nhỏ vừa yếu đuối vừa đáng thương.Cô ngồi xổm xuống.Giang Thâm đã xuất hiện vào lúc này, anh mặc đồng phục màu xanh trắng, trên chân đi một đôi giày thể thao sạch sẽ lại có chút khoa trương, trên tay cầm chiếc ô trong suốt đi tới trước mặt cô, che chắn những giọt mưa rơi xuống đỉnh đầu cô.Yến Yến đỏ mắt, mặt cũng ửng hồng lên.Giang Thâm không ghét bỏ gương mặt nhem nhuốc của cô, cũng không thèm để ý đôi giày rách tươm trên chân cô, anh đã dẫn cô lên chiếc xe nhỏ đậu bên đường.Được bao bọc trong ấm áp, Yến Yến dần thả lỏng, vì bàn tay vừa mới nhặt cá mà làm bẩn đồ của anh nên cô cảm thấy có lỗi.Giang Thâm cười nói không việc gì, anh lấy khăn mặt mềm mại bên trong ra lau tóc cho cô.
Tai Yến Yến nóng lên.Anh cười có chút tùy ý.Sau khi cảm thấy quen thuộc với Giang Thâm, Yến Yến dần mở lòng hơn nhiều, hai người thỉnh thoảng sẽ trêu chọc lẫn nhau.Giang Thâm và Yến Yến nói về ước mơ của mình, với Giang Thâm thì anh luôn nói về cây đàn guitar, anh kể với cô về ngày hôm nay anh lại sáng tác một bài hát mới.Yến Yến cảm thấy anh thật tài giỏi, những ngày như thể sắp chết, tưởng chừng như không bình thản lại không còn nữa, bởi vì Giang Thâm, Yến Yến vui vẻ hơn rất nhiều.Yến Yến bắt đầu từ từ tiết kiệm tiền, cô tưởng tượng một ngày nào đó mình có thể đi ra khỏi đường Dục Thủy.Hai người ở cùng một chỗ, vào buổi tối giữa mùa hè, Giang Thâm chơi guitar bên bờ hồ đầy hoa sen.
Thời tiết khô nóng cùng muỗi đã khiến Yến Yến tiêu hao không ít năng lượng, cùng lúc ấy tai cô lại đỏ lên, đáy mắt thẹn thùng, giữa lông mày xao động vì một điều khác.Giang Thâm cùng Yến Yến, hai người nắm tay nhau, sau đó là hôn, tất cả như nước chảy mây trôi, êm đềm, nhẹ nhàng.Hiện tại cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết bởi vì Giang Thâm.
Cô vẫn cảm thấy mình là một loại trái nứt, không có nỗi đau và nỗi buồn, nhưng cũng sống không hạnh phúc.
Nhưng bây giờ cuộc sống của cô đã sống động và nồng nhiệt hơn trước rất nhiều.Con cá mà Yến Yến bắt được là ở một đoạn sông nhỏ khá sâu, nằm ở bãi biển phía sau con hẻm, lần đầu tiên cô phát hiện nơi đó là vào ngày bỏ học.Những suy nghĩ mờ mịt và luống cuống được hình thành trong tâm trí.Yến Yến nhận thấy vận mệnh của bản thân nhưng cũng không cam lòng.
Khi ấy, cô bất giác liền đi tới bãi đất, bùn đất bao trùm bắp chân, cô cũng không thèm để ý mà đi thẳng về phía trước.Nhưng bất tri bất giác lại lướt qua bãi biển, xông vào một bụi lau sậy, cô đã nhìn thấy dòng sông trong suốt kia.
Cô nhìn thấy bóng dáng của mấy con cá đang bơi lượn, nhảy lên lặn xuống, vảy lấp lánh ánh sáng.Nước cũng không qua đầu gối, khi sóng nước gợn lên, chúng mềm mại như bông.Nếu không cần dựa vào thói quen của con người mà sống Yến Yến có lẽ sẽ ngâm mình trong vùng biển này, sống qua quãng đời còn lại..