Yến Yến


Nhưng lại không có biện pháp nào khi bàn tay run rẩy của người đàn ông chạm đến góc áo, một tay đẩy ra, giống như cách mà thời thơ ấu người đàn ông đã đối xử với hắn, vô tình như vậy.Ông ta thở dài để chờ đợi cho Ân Ly trở lại.Đi theo Ân Kinh hơn nửa đời, người người đều không hiểu nguyên nhân hắn làm như vậy, chỉ có Ân Ly biết.Trong chiếc đồng hồ bỏ túi mà anh mang theo quanh năm, có một bức ảnh về người phụ nữ, bà ấy không phải là mẹ hắn và bà đã chết vì ma túy.Ông ta đã bày mưu tính kế lâu như vậy, không tiếc mà ra sức dùng kế để cùng mẹ Ân Ly kết hôn, sinh hạ hắn.


Nhưng chờ đợi ông ta lại là ngày này.Lời khẩn cầu của ông ta, Ân Ly đến cuối cùng cũng không đáp ứng.Nhìn bộ dáng chết lặng người của ông ta, hắn cũng không vui nổi.......Khi thanh âm của Yến Yến truyền vào tai, Ân Ly trong nháy mắt mờ mịt.Giọng nói của cô ngọt ngào, nói gì cũng giống như đang làm nũng.

Lúc gọi Ân tiên sinh, âm cuối kéo nhẹ nhàng có chút run rẩy, như thể bay lên không trung.Cỗ khí mà hắn đã kiềm nén được dịp liền thoát ra.Thanh âm ấy thật dễ nghe."Khi nào anh sẽ trở lại?"Yến Yến hỏi hắn.Ân Ly biết được sự chán ghét và hận ý của cô, cũng không thể đoán được câu hỏi thăm dò này, xen lẫn trong đó là sự cẩn thận cùng đánh giá.Nhưng hắn cũng rất vui.Giả dối có thể lừa gạt, thực tế cũng sẽ như thế.Hắn cũng nguyện ý bị cô lừa gạt, chỉ cần cô vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, dù trong cô tồn tại bao nhiêu tâm tư nhỏ, Ân Ly cũng không quan tâm."Ngày mai tôi sẽ trở về."Ân Ly cảm nhận được sự trầm mặc hồi lâu của người ở bên kia đầu dây, hắn cũng không lên tiếng, hắn cảm nhận từng chi tiết rất nhỏ.Ví dụ như Yến Yến yếu ớt thở dốc, đó là hơi thở lúc khẩn trương cô mới phát ra.

Đầu ngón tay khi chạm vào bàn phím mà vô tình phát ra nhạc chuông, đó là khi thao tác trên điện thoại mới phát ra.


Thanh âm ma sát quần áo biểu thị có lẽ cô có chút bối rối, liên tục thay đổi mấy tư thế, muốn làm cho tâm tình của bản thân hòa hoãn một chút.Ân Ly nở nụ cười, cực kỳ âm lãnh.Đáy mắt xen lẫn cảm xúc không rõ ý tứ, giống như dung nham nằm dưới đáy núi lửa.Yến Yến lùi về phía sau vài bước, tay che miệng, vẻ mặt e lệ.Tuy nhiên cũng không khiến cho Tiểu Khúc hoài nghi.Điện thoại của Ân Ly bị cô cúp máy.Yến Yến đánh ra một đoạn con số quen thuộc, trái tim đều bị treo lên.Một trận cảm xúc kỳ lạ tràn ngập như thể sắp thành tai họa.Cô không biết nỗi sợ hãi đến từ đâu và bị chi phối bởi khát vọng lâu dài cho tự do.Đầu kia vang lên thật lâu mới kết nối."Này."Thanh âm quen thuộc vang lên, Yến Yến kích động sắp rơi lệ.Nghẹn ngào không nói nên lời."Là Yến Yến sao?" Hương hỏi thật cẩn thận.Yến Yến không có biện pháp nói thẳng cái gì đó, chỉ có thể liên tục gật đầu ở bên này, nhưng lại vô dụng.Tiểu Khúc bên kia ngẩng đầu nhìn cô một cái.Yến Yến sợ tới mức suýt nữa đánh rơi điện thoại."Ân Ly, anh phải nhớ mang quà cho tôi nha."Xen lẫn là tiếng nức nở cùng một trận âm thanh nhỏ run rẩy.Tiểu Khúc thấy Yến Yến muốn ông chủ trở về mà rưng rưng khóc, càng không dám tiếp tục nhìn tình hình trước mắt, vùi đầu xuống thấp hơn.Điện thoại bị Mạc Sơn nhận lấy."Bây giờ tôi hỏi cậu, cậu gõ màn hình điện thoại trả lời, thoáng một cái là tỏ vẻ xác nhận, phủ định thì gõ hai cái."Giọng điệu bình tĩnh làm cho tâm Yến Yến an ổn hơn rất nhiều."Người giam cầm cô tên là Ân Ly."Bấm một ."Cô bị nhốt trong biệt thự dựa vào núi?"Lại bấm một cái."Tôi biết rồi, đợi lát nữa cúp điện thoại thì nhớ xóa nhật ký cuộc gọi.


Tôi sẽ mau chóng tìm cách đưa cô ra ngoài, gần đây Hương cũng không ngừng suy nghĩ đến cơm cũng không muốn ăn, cứ coi như tôi là vì em ấy mà để cho cô nhờ vả."Yến Yến muốn nói cám ơn lại cảm thấy không phải lúc.Đầu dây bên kia đã cúp máy.Cô vội vàng xóa nhật ký cuộc gọi.Trả lại điện thoại di động cho Tiểu Khúc.Trái tim trôi nổi của Yến Yến như muốn rơi xuống đất.Bất tri bất giác mà dựa vào sofa, cô liền ngủ thiếp đi.Dì Phan thấy cô gái nhỏ ăn mặc ít, còn bật điều hòa, vì thế liền cầm chăn đắp cho cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận